Hà Tiểu Mễ là trẻ mồ côi, được Hà Duật Đông nhận nuôi khi vợ ông sinh khó qua đời. Ông rất yêu vợ không muốn thêm bước nữa, và nhớ lời trăn trối của vợ muốn con gái sau này xinh đẹp, hiếu thảo chăm sóc ông, bà đã kịp đặt tên cho con gái là Hà Tiểu Mễ.
Tuy nhiên bà tắc thở thì cô con gái cũng yểu mạn luôn.
.......
"Reng reng" Tiếng chuông điện thoại reo liên tục.
Hà Tiểu Mễ tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, phản xạ tự nhiên đưa tay qua muốn mò lấy chiếc điện thoại mà theo thói quen để ở vị trí đó. Mắt nhắm nghiền ý thức còn lơ mơ, cô cảm giác bàn tay sờ chạm trúng vật thể gì đó mềm mềm, ấm nóng, mò mẫm hồi lâu thì có cả hơi thở phà vào ngón tay trỏ.
Tiểu Mễ mở dần mắt lên, giật mình phản xạ tự nhiên chân chống đẩy nệm giường lùi về sau chạm lưng vào tap đầu giường.
Nhìn người đàn ông điển trai trong áo somi trắng quần âu, còn đang say giấc.
Tiểu Mễ la to:
"Anh anh..là ai sao trên giường tôi?"
Người đàn ông choàng tỉnh nâng tay xoa nhẹ trán mình, liếc nhìn cô gái kéo hết chăn trùm kín người.
Người đàn ông mỉm môi đáp lời:
"Cô bé thật không nhớ tôi hả?" Giọng đầy ma mị. Tiên Hiệp Hay
Tiểu Mễ đảo mắt nhìn tổng thể người đàn ông lạ, rồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt hai mí, hàng mi dài cong vút, bờ môi mỏng, sống mũi cao thẳng tấp.
Tiểu Mễ bấu cằm nghiêng đầu suy nghĩ cứ thấy khuôn mặt này quen quen, liếc mắt nhìn bìa quyển tiểu thuyết trên kệ sách.
Cô nhảy khỏi giường chộp lấy quyển tiểu thuyết kề song song chạm mặt người đàn ông, nhận thấy y như khuôn đúc. Người đàn ông nháy mắt nhìn cô, gai ốc nổi lên hết.
Tiểu Mễ thầm nghĩ lẽ nào anh ta chui ra từ trong đây.
"Anh tên gì vậy?"
Người đàn ông liếc nhìn bìa tiểu thuyết trên tay Tiểu Mễ rồi mím môi ánh mắt cũng loé sáng.
"Tôi tên Ôn Dịch Phàm."
Tiểu Mễ tròn mắt nhìn đối phương.
"Anh nói thật?"
"Tất nhiên, không phải điệu bộ nãy giờ của cô là đã nhận ra tôi sao?" Nhướng mày.
Dứt lời, Ôn Dịch Phàm quan sát biểu hiện trên mặt của Tiểu Mễ, nở nụ cười chứa đầy ẩn ý.
"Dinh dong, dinh dong." Tiếng chuông cửa.
Tiểu Mễ giật mình ngó ra cửa rồi quay lại nhìn Ôn Dịch Phàm, nheo mắt, nghĩ phen này tiêu rồi, có trai trong nhà ai biết được chắc nghĩ hai đứa không trong sáng.
Ôn Dịch Phàm ngồi vắt chéo chân, chống tay ngã người về sau, trưng nụ cười chứa đựng sự gian manh.
Tiểu Mễ nhìn ra cửa rồi ngoái đầu lại:
"Ôn Dịch Phàm anh còn ngồi đó cười được à?"
Ôn Dịch Phàm nhúng vai, nháy mắt.
"Chứ tôi phải làm sao?"
Tiểu Mễ nghĩ bụng đang dầu sôi lửa bỏng mà tên Ôn Dịch Phàm này còn nhàn nhã trêu đùa mình. liền xông tới kéo Ôn Dịch Phàm đẩy xuống gầm giường.
Ôn Dịch Phàm nằm xấp dưới sàn giường, ngốc đầu gằn giọng:
"Này cô làm gì vậy?"
Tiểu Mễ kéo màng gra phủ xuống che.
"Ôn Dịch anh ở yên đây cho tôi, anh mà chui ra đừng trách võ công tôi cao." Nạt nộ.
"Này cô gọi tên tôi đầy đủ ba chữ dùm cái?"
"Anh lên tiếng nữa tôi sửa tên anh luôn đấy."
Tiểu Mễ chạy ra mở cửa, thì ra là Chung Hân đến thăm hỏi.
"Tiểu Mễ, cậu làm gì mở cửa lâu vậy?"
"Ơ, mình tắm."
Chung Hân vừa tiến lại sofa phòng vừa đảo mắt nhìn đồng hồ trên tường điểm 6 giờ 00 rồi quay qua nhìn Tiểu Mễ, cau mày.
"Hình như bộ đồ này là hôm qua cậu mặc ở quán bar mà?" Bấu cằm.
Tiễu Mễ bối rối: " Ờ thì đồ giống nhau thôi."
Chung Hân quét mắt từng ngõ ngách phòng khách, hình như muốn tìm thứ gì đó.
Tiểu Mễ nghĩ bụng, rốt cuộc Chung Hân tìm gì vậy ta?
"Cậu đến nhà mình sớm vậy?"
"Tiểu Mễ cậu không nhớ chuyện gì xảy ra tối qua sao?"
Tiểu Mễ gải gải đầu cố nhớ lại, vẫn là ký ức trống không ngoài trừ việc tạt rượu tên tra nam.
"Chung Hân bộ,mình gây hoạ gì hả?"
"Ừ hoạ thì chắc chưa phải, nhưng mà cậu uống say lôi cổ của một người mời rượu người ta tới tấp luôn."
"Hả rồi sau đó thế nào?"
Chung Hân lắc đầu thở dài rồi đáp lời:
"Mình không biết, cùng lúc đó nhận cuộc gọi của cha mình, nên ra ngoài nghe khi quay vào cậu và anh chàng kia biến mất rồi. Mình nghĩ cậu về nhà rồi với lại cha gọi mình về gấp, nên sáng nay đến sớm xem cậu ổn không?"
"Ừ chắc ổn." Nét mặt đầy bất ổn.
"Vậy tiểu thuyết Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi, cậu viết ổn không?"
"Còn vài chương cần chỉnh lại, cậu nôn làm gì?"
Chung Hân đứng dậy đẩy cửa phòng ngủ cũng là phòng làm việc của Tiểu Mễ,bước thẳng lại kệ sách trưng toàn là tiểu thuyết do Tiểu Mễ sáng tác.
Cùng lúc đó Tiểu Mễ cũng hết hồn vội chạy theo muốn ngăn cô bạn vô tư của mình lại, bước vô rủi phát hiện Ôn Dịch Phàm lại toi mạn, nhưng sao mà nhanh bằng đôi chân dài miên man của Chung Hân.
Chung Hân rất đẹp, đúng chất tiểu thư nhà giàu, dáng người thanh mảnh với chiều cao lý tưởng 1m68.
Chung Hân chạm tay lướt qua từng quyển sách, muốn tìm quyển tiểu thuyết mà mình thích nhất nhưng không thấy đâu, nheo mắt một cái, bất giác liếc mắt sang giường chăn gối nằm ngổn ngang thấy quyển đấy nằm trên giường, bước lại giường cầm quyển sách lên xoay người ngồi mạnh xuống nệm, vừa lật trang truyện vừa nói:
"Tiểu Mễ không phải cậu mê nam chính trong ảnh bìa này mà ôm ngủ đó chứ?"
Dù trong lòng không hề có ý như Chung Hân nói, nhưng Tiểu Mễ nghĩ lại thì cũng ôm ngủ thiệt, mà còn là người thật, Chung Hân biết chắc sốc chết.