"Chung Hân ý cậu?"
"Ờ.. không gì? khen thôi!"
"Quên nữa, Chung Hân cậu giúp mình một việc được không? Mình tính gọi nhờ cậu, mà cậu đến rồi mình nhờ luôn."
Chung Hân vô cùng ngạc nhiên còn khuôn mặt của Tiêủ Mễ khá rũ rượi.
"Tiểu Mễ, cậu nói đi có chuyện gì khiến cậu có vẻ u dột thế?"
"Chung Hân cậu giúp mình tìm việc được không? Mình đang rất cần tiền!"
"Sao cơ? Công việc và tiền?"
Tiểu Mễ gục đầu u buồn khiến Ôn Dịch Phàm cảm thấy nhói ở tim, tiền anh có thể giúp cô mà, tuy nhiên bây giờ chưa thể để lộ thân phận thiếu gia nhà giàu được, anh đành thu ánh mắt lo lắng trở về cắm mặt đọc tiểu thuyết tiếp.
Chung Hân trông thấy hết toàn bộ biểu cảm của Ôn Dịch Phàm nét mặt cô chuyển sang nét khó chịu, cau mày, liếc nhìn Tiểu Mễ trong lòng chứa đầy ganh tị. Rõ ràng cô bên cạnh anh ta lâu như vậy mà mình chưa một lần nhận được ánh mắt ôn nhu, huống chi là ánh mắt ướt át vừa rồi, lại dồn hết cho cô bạn thân của mình.
Tiểu Mễ thấy Chung Hân có vẻ thất thần bèn khều vai Chung Hân.
"Chung Hân... Câu không ổn à! Nếu thấy khó quá thì thôi vậy!"
Chung Hân hoàn hồn, nở nụ cười gượng gạo, khẽ giọng đáp: " Thật ra mình có thể cho cậu tiền mà, sao phải xin việc làm chứ?"
"Chung Hân, cậu là tiểu thư giàu có, mà chịu làm bạn với đứa nghèo hèn như mình là mình vinh dự lắm rồi, sao lại sài tiền của cậu được? Huống gì đây là số tiền lớn kéo dài!"
Chung Hân nhíu mày, còn Ôn Dịch Phàm liếc trộm khuôn mặt, khoé mắt sắp rơi lệ của Tiểu Mễ.
"Tiểu Mễ, sao cậu cần số tiền lớn?"
"Cha mình bệnh ngày một chuyển biến xấu, cần xạ trị thường xuyên, tiền điều trị và nằm viện tổng gần 500 triệu lận."
"Trời đất, cha cậu bệnh nặng vậy sao?"
"Ừ bệnh viện đang cho trả góp từng đợt xạ trị, mình mới cần cậu giúp, chứ viết tiểu thuyết thật sự không đủ tiền đâu!"
Chung Hân bấu cằm im lặng hồi lâu, đôi mắt bỗng loé sáng: "Có rồi, có người này bảo đảm giúp được cậu!"
Tiểu Mễ tròn mắt nhìn tấm danh thiết mà Chung Hân vừa đặt vào lòng bàn tay cô. Cả Tiểu Mễ và Ôn Dịch Phạm đang liếc trộm đều thấy trên danh thiết là Chung Tinh tổng giám đốc của Tập Đoàn Tinh Chung, điện thoại: 0123456789.
Trong đầu Ôn Dịch Phàm hiện lên hình ảnh tên đối thủ lạnh lùng Chung Tinh từng xuất hiện ở Tập Đoàn Ôn Thị về việc tranh dành dự án béo bở.
Tiểu Mễ chao mày nhìn Chung Hân đang dán mắt vào Ôn Dịch Phàm, thấy nụ cười của Chung Hân đầy ám muộn.
"Chung Hân, Chung Hân, cậu sao vậy?"
Chung Hân con ngươi đảo loạn xạ, bối rối, hai bàn tay xoa vào nhau, ấp úng trả lời:
"Không có gì đâu! À tập đoàn này đang tuyển thư ký riêng cho tổng giám đốc đấy!"
"Bộp."
Ôn Dịch Phàm nghe cụm từ thư ký riêng, anh giật mình đánh rơi quyển tiểu thuyết xuống sàn, làm Chung Hân và Tiểu Mễ quay qua nhìn anh chằm chằm.
Ôn Dịch Phàm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cúi nhặt sách lên lật đọc che khuôn mặt không vui, kèm câu nói:
"Các cô cứ tự nhiên, nhìn tôi làm gì?"
Chung Hân tiếp tục nói: "Tổng giám đốc có hơi lạnh lùng thôi, nói chung không có ức hiếp con gái đâu? "
" Tổng giám đốc là đàn ông sao?"
"Ừ, ít khi có tổng giám đốc nữ lắm cô nương!"
Chung Hân vươn tay ôn nhu xoa đầu Tiểu Mễ.
Ôn Dịch Phàm thấy hành động của Chung Hân khá ân cần với Tiểu Mễ, anh bắt đầu giảm đi phần cảnh giác đối với Chung Hân, nghĩ Chung Hân đúng là cô bạn thân không kiêu kỳ của Tiểu Mễ.
Chung Hân liếc trộm Ôn Dịch Phàm rồi bất giác khoé miệng cong lên, như đang ẩn chứ quỷ kế.
"Tiểu Mễ, cậu tự đến đó được chứ? hay cần mình đưa đi?"
"Chung Hân không cần đâu, để mình sắp xếp vài hôm nữa đến đó thử!"
Chung Hân nhún vai: "Ừ, tùy cậu thôi, dù sao mình cũng không muốn cậu bị áp lực khi có mình đi cùng, mọi người lại soi mói nói cậu nhờ mối quan hệ nữa, như mấy lần đi chơi với cậu ai cũng soi mói nói lời phân biệt giàu nghèo, sang hèn."
"Ừ, cảm ơn cậu hiểu cho mình!"
"Haiz, bạn bè đừng mãi treo câu cảm ơn ở cửa miệng."