• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hết câu Chung Tinh đứng dậy bỏ đi, bỏ lại Ôn Dịch Phàm nằm sõng soài trên cát mang cục tức trong lòng, tay dộng mạnh xuống cát.

[.........]

"Ding dong."

Nghe tiếng chuông cửa, Tiểu Mễ ra mở cửa. Trước mặt cô là một người đàn ôn trung niên mặc âu phục sang trọng phía sau là 5 vệ sỹ đi cùng. Trong tất cả rất bậm trợn khiến cô rung người lùi về sau.

Tất cả nhanh chóng ngồi xuống sofa, đặt lên bàn một cặp táp to.

Tiểu Mễ ngớ người nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên hỏi:

"Các người là ai, tới nhà tôi hàng động này là sao?"

Tiểu Mễ liếc và chỉ tay vào cặp táp trên bàn, người đàn ôn trung niên nhếch mép tỏ vẻ khinh thường, cất giọng:

"Hà Tiểu Mễ, đây là chi phí đền bù cho cô, hãy rời xa con trai tôi."

Tiểu Mễ giật mình, "rời xa con trai" lẽ nào đây là cha của Ôn Dịch Phàm.

Hà Tiểu Mễ đã biết Ôn Dịch Phàm là người thiệt từ lần ở nhà hàng, hỏi anh ta về chiếc điện thoại xịn. Khi trên trên xe mình cô đã phát hiện ra ví của anh ta dưới gầm ghế phụ lái. Về nhà cô lén mở ra xem, có căn cước, hộ chiếu, thẻ đen, thẻ vàng, cả danh thiếp tổng giám đốc Tập Đoàn Ôn Thị. Hà Tiểu Mễ đã đến địa chỉ trên danh thiếp xác minh.

Tiểu Mễ lễ phép nâng trà mời ông.

"Dạ, con mời bác uống trà."

Ôn Dịch Chương hất đổ tách trà văng chạm sàn vỡ toang, miễn sành rãi rác trên sàn. Cái hất mạnh đã làm Tiểu Mễ giật mình.



Ôn Dịch Chương nhếch mép: "Cô gái...đúng là nghèo thì giỏi lấy lòng người giàu nhỉ."

Tiểu Mễ hiểu rõ đây là đang mỉa mai gia cảnh của mình, tay siết chặt, kiềm ném tức giận, cười nhẹ.

"Bác trai, cháu chỉ là mời khách uống trà." Tiểu Mễ lật tách rót thêm 5 tách đảo mắt nhìn 5 anh vệ sỹ.

Cách anh cũng ngồi uống đi, nhà tôi nghèo nhưng khách tới nhà tôi vẫn đủ chỗ ngồi. 5 vệ sỹ vừa ngạc nhiên vừa liếc trộm ông chủ, toát mồi hôi hột.

Ôn Dịch Chương không phải ngốc mà không biết đây là dằn mặt mình, trừng mắt gằn giọng:

"Hà Tiểu Mễ...một tác giả tiểu thuyết nhỏ nhoi, gan cũng lớn lắm dám khiêu khích tôi."

Tiểu Mễ cười niềm nở: "Bác trai cũng quan tâm điều tra con nhỉ, tiếc là chưa rõ con không cần tiền của người giàu khinh nghèo."

Ôn Dịch Chương nhếch mép: "Ồ, tôi quên cô bám vào thằng con trai tôi, hưởng trọn gia sản Ôn Gia nhỉ...ha ha.."

Ôn Dịch Chương ra dấu vệ sỹ mở cặp tap tiền ra, nhanh tay cầm sấp tiến ném mạnh vào mặt Tiểu Mễ. "Chát."

Ném mạnh tạo ra lực sát thương đỏ cả gò má, Tiểu Mễ phản xạ ôm gò má đau, chưa kịp ngẫng đầu lên đã ăn trọn liên tiếp nước từ 5 tách trà. Sau khi tát đến tách cuối cùng, ông buông tách từ không trung rơi xuống vỡ toang trên bàn.

Đầu tóc Tiểu Mễ ướt sũng, nước trà len cả vào khoé mắt. Tiểu Mễ bị sĩ nhục nặng nề, ấm ức đã ùa về trong lòng.

Ôn Dịch Chương thấy bộ dạng đứa con gái không biết điều, thảm hại ông nhếch mép nói: "Thứ nghèo khổ như cô chỉ xứng đáng với những thứ này, nhân lúc tôi còn phóng khoáng. Nhận lấy số tiền trên bàn mà xéo khỏi con trai tôi."

Tiểu Mễ nâng tay quẹt sạch nước trên mặt, đưa ánh mắt nhìn cặp táp tiền trên bàn, rồi liếc nhìn dáng vẻ khinh người của cha Ôn Dịch Phàm, mỉm môi một cái rồi lạnh giọng nói:

"Được thôi, vậy phiền bác xích chặt con trai mình. " nhếch môi một cái, đẩy ánh mặt lạnh vào đôi mắt cao ngạo của Ôn Dịch Chương, vươn tay sập cặp tap tiền xuống đẩy về phía ông.

Ôn Dịch Chương giật mình, trước giờ ông chưa bao giờ gặp ai chê tiền. Đặc biệt là nhiều tiền, số tiền đủ để mua một căn nhà ở thành phố A này.

"Hà Tiểu Mễ, cô như vậy là ý gì?"

Tiểu Mễ cúi đầu cung kính đáp: "Cháu xin lỗi bác thái độ thất lễ lúc nãy, số tiền này cháu không nhận. Cháu chỉ xin bác đừng định kiến với người người nghèo, cháu với con trai bác chỉ là bạn bè."

Ôn Dịch Chương nhìn khuôn mặt ủ dột cô gái mình vừa khi dễ chợt chạnh lòng.

"Hà Tiểu Mễ, nếu cô đã biết điều thế thì tốt, con trai tôi nó có hôn thê. Nó mang trên người là quyền lợi của Ôn Gia."

Tiểu Mễ giật mình, cô không biết Ôn Dịch Phàm có hôn thê.



"Bác yên tâm...giờ bác có thể về rồi." Tiểu Mễ cúi người tiễn khách.

"Được, tôi mong cô nhớ rõ lời đã thốt ra."

Dứt lời Ôn Dịch Chương đứng lên mang theo tiền rời đi. Cánh cửa đóng sầm lại là lúc Tiểu Mễ khụy xuống......

[.......]

"Tiểu Mễ em gọi anh đến có việc gì sao?"

Chung Tinh nhận được cuộc gọi của Tiểu Mễ, nên tức tốc đến ngay.

Tiểu Mễ ngồi im lặng khuôn mặt sầu não, Chung Tinh bức qua ngồi cạnh, tựa vào vai anh.

"Chung Tinh, em muốn nhờ anh làm người yêu của em."

Chung Tinh giật mình: "Em nói gì vậy? Tự nhiên lại..."

"Cạch."

Tiếng mở cửa đã cắt ngang lời nói của Chung Tinh.

Ôn Dịch Phàm kinh ngạc cảnh thân mật trước mắt, tiến lại giật Tiểu Mễ đứng lên, trừng mắt gặn hỏi: "Tiểu Mễ, cô làm trò gì vậy?"

"Anh buông ra." Dứt lời Tiểu Mễ giật tay ra khỏi lòng bàn tay của Ôn Dịch Phàm.

Ôn Dịch Phàm chưng hửng trừng mắt nhìn Chung Tinh, gắt giọng hỏi:

"Chung Tinh là anh, anh làm gì Tiểu Mễ hả?"

Ôn Dịch Phàm túm chặt cổ áo Chung Tinh. Tiểu Mễ chen vào tách ra, trừng ánh mắt lạnh:

"Ôn Dịch Phàm đồ của anh tôi thu dọn rồi, anh cút khỏi nhà tôi." Đồng thời chỉ tay vào vali đã đặt sẵn ở cửa phòng.

Ôn Dịch Phàm giật mình: "Tiểu Mễ, cô đuổi tôi, cô biết tôi trong sách chui ra mà."

"Ừ, của anh đấy."

Tiểu Mễ nhếch môi, ném mạnh chiếc ví vào người Ôn Dịch Phàm, anh ta phản ứng chụp lấy. Giở ra xem là giấy tờ của mình.



"Tiểu Mễ sao...sao cô có cái này."

"Trong xe tôi, nhặt được lúc ăn ở nhà hàng đấy."

"Cô biết thân phận tôi từ lâu rồi? Tại sao không nói?"

Tiểu Mễ cười gượng: "Tại biết anh giàu, giúp cha tôi trị bệnh được." Kết thúc câu nói bằng một cái nhúng vai tỏ ý hài lòng.

"Tiểu Mễ...cô là vì tiền mới để tôi ở nhà cô sao?" Ôn Dịch Phàm siết chặt nắm đấm "răng rắc."

"Đúng...chứ anh nghĩ tôi ngu đến mức tin chuyện hoang đường anh bịa ra à?"

Ôn Dịch Phàm không tin ở bên nhau hai tháng nay, rõ ràng Tiểu Mễ có tình cảm và chăm sóc miếng ăn giấc ngủ chu toàn cho mình. Hôm nay mình mua nhẫn muốn cầu hôn cô ấy mà, rồi nói rõ thân phận mà. Nhất định có chuyện gì đó xảy ra khiến cô ấy thay đổi, mình phải hỏi rõ.

"Tiểu Mễ thế giờ sao lại không lợi dụng tôi nữa hả? Tôi cho cô lợi dụng cả đời đấy!"

Tiểu Mễ ngã vào lòng Chung Tinh khẽ nói: "Vì tôi và anh ấy đang hẹn hò, tiền của anh ấy cũng khá nhiều."

"Tiểu Mễ trước giờ cô không chút có tình cảm với tôi?"

"Không? Tôi thích Chung Tinh, chúng tôi gặp nhau từ bé rồi." Tiểu Mễ nắm chặt tay Chung Tinh thể hiện mật thiết.

Ôn Dịch Phàm trừng mắt lửa đạn phóng vào tâm mắt lạnh băng của Chung Tinh, bước lại kéo vali bước ra cửa, không quên nói thòng lại:

"Được...tôi chúc cô hạnh phúc, ván cờ này cô thắng tôi rồi...ha ha..."

Lời thốt ra chứ tim anh đau nhói, khoé mắt lệ rưng rưng. Anh tiếng ra cửa không quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK