Chung Tinh không nghĩ cô gái này chẳng những ương bướng mà còn cảnh giác cao.
"Cô gái nhỏ, vậy cô là tổng giám đốc hay tôi."
Tiểu Mễ cứng họng, nghĩ anh ta nói không sai.
"Hồi nhỏ cha tôi hay gọi tôi là Mễ Mễ."
Tiểu Mễ bị Chung Tinh ôm bất ngờ chỉ kịp phản xạ la một tiếng "Á." Vòng tay càng ngày độ siết càng mạnh khiến cô đau đến nhăn nhó, vũng vẫy cắn mạnh vào ngực khiến Chung Tinh "shh" một tiếng, phản xạ thả ra, tay suýt xoa ngực mình.
"Em tuổi chó hả, cắn người vậy?"
Tiểu Mễ hậm hực quơ lấy bộ hồ sơ muốn rời đi, tên này còn nguy hiểm hơn Ôn Dịch Phàm, không nói không rằng tự tiện ôm mình, làm thư ký cho hắn chắc như người ta đồn giám đốc quấy rối thư ký.
"Tôi không làm nữa, xin phép."
Chung Tinh hiểu bản thân quá vui mừng đã hành động lỗ mãn, nhưng cỡ nào cũng phải giữ Tiêủ Mễ lại bên cạnh, tìm tin tức tận 11 năm, không ngờ cô vốn đã ở trong thành phố này.
"Anh xin lỗi làm em sợ, từ sau anh không vậy nữa, Mễ Mễ ra ngoài uống nước nói chuyện rõ hơn."
.....
Một lúc sau Tiểu Mễ và Tinh Chung đã ngồi trong quán nước gần công ty.
Hai người bắt đầu câu chuyện còn dở dang.
"Mễ Mễ bấy lâu anh tìm em trong vô vọng."
"Tìm em ư?" Tiểu Mễ tròn mắt.
Đúng lúc này phục vụ mang thức uống ra, Chung Tinh nâng ly nước ép chuyền qua, Tiểu Mễ đón lấy khẽ gật đầu. "Em cảm ơn."
Chung Tinh nâng ly nước hớp một ngụm rùi nói tiếp. "Mễ Mễ, giờ em ở đâu?"
Mễ Mễ kinh ngạc này chưa hết, chuyển sang kinh ngạc khác, nheo mắt. " Tổng giám đốc rốt cuộc thần kinh anh ổn không? Hỏi những câu kỳ quặc."
Chung Tinh nâng tay sờ khuyên tai mình. "Em quên rồi à!"
Ký ức ùa về, Tiểu Mễ nhớ ra anh trai mà mình nhờ nuôi mèo hộ. " Anh....anh là anh đẹp trai đó?"
Chung Tinh vui mừng, cuối cùng người con gái mình thích đã nhận ra mình.
Từ trước giờ không yêu đương chẳng hẹn hò, tránh xa nữ sắc đến nổi cả nhà Chung Tinh ai cũng cho rằng anh bị gay.
Chung Tinh cười đáp lời: "Còn nhỏ mà nhận định anh đẹp trai rồi?"
Tiểu Mễ ngại đỏ mặt: "Anh lúc trước dễ thương, bây giờ lạnh lùng quá."
Chung Tinh từ nhỏ đã tài giỏi cha anh giao việc điều hành công ty khi anh chỉ mới 20 tuổi. Cha anh lại thuộc kiểu người cầu toàn, từ nhỏ hễ làm gì không đúng ý cha. Cha quất roi đoàn lên da thịt rướm máu mới chịu dừng tay. Anh là đứa con trai được kỳ vọng là người thừa kế Tập Đoàn Tinh Chung. Từ đó tính tình của anh trở nên lạnh lùng, cảm xúc dấu ít khó ai đoán được.
Chung Tinh đưa tay véo gò má bậu bĩnh của Tiểu Mễ, ánh lên đôi mắt biết cười.
"Mễ Mễ, anh vẫn như trước, em lớn lên xinh quá."
[......]
Nhà Tiểu Mễ.
Ôn Dịch còn đang say giấc, Chung Hân rón rén đẩy cửa bước vào, ngồi cạnh anh ngấm nghía. Khuôn mặt đẹp tinh xảo của Ôn Dịch Phàm khi ngủ càng khiến cô tức tối, nhớ tới Tiểu Mễ cười đùa với Ôn Dịch Phàm, thì anh ta vui vẻ, còn với cô thì né hơn tà. Cả nói chuyện còn không được.
Chung Hân ngó thấy trên tủ đầu giường có một quyển tiểu thuyết, Chung Hân mở ra xem, thấy kẹp một tờ chi phiếu giá trị tiền tới tận 500 triệu.
Hiểu ra Ôn Dịch Phàm có lẽ lén nhét vào, muốn Tiểu Mễ tin tiền trong sách chui ra.
Chung Hân khuôn mặt lộ rõ gian manh, nhếch mép nói lẩm bẩm.
"Ôn Dịch Phàm...Rất tiếc anh không có cơ hội giúp cô ta đâu."
" Xẹt xẹt"
Dứt lời Chung Hân cũng xét tan nát tời chi phiếu, tiếng xé đã khiến Ôn Dịch Phàm tỉnh giấc, anh ta nhổ người dậy nhìn chi phiếu vụn trên tay Chung Hân.
Chung Hân nét mặt đầy bối rối, ấp úng nói: "Anh...anh dậy rồi."
Ôn Dịch Phàm chộp lấy tay cô ghị chặt xuống giường, Chung Hân tim đập thình thịch, vừa thích vừa sợ đan xen, đây là lần đầu tiên Ôn Dịch Phàm chạm vào cô, 7 năm crush anh, anh toàn né, nói được vài ba câu là lôi Mạc Dinh Hy vào gán ghép cho cô. Ác hơn là có lần cô say xỉn anh ta không đỡ mà cho nằm lăng lốc giữa đường, đứng nhìn hồi lâu mới gọi Mạc Dinh Hy đưa về. Tính ra cộng lông chân của anh ta cô còn chưa được đụng tới.
Ôn Dịch Phàm trừng mắt phóng thẳng vào con ngươi đảo tròn của Chung Hân.
"Chung Hân cô làm gì với đồ của tôi?"
"Dịch Phàm, em chỉ...chỉ..." Chung Hân vùng vẫy dưới thân Ôn Dịch Phàm, anh ta ấn mạnh tay cô.
" Tôi không đùa với cô, tránh xa tôi ra, tôi vì Tiểu Mễ mới nhân nhượng cô."
Chung Hân nổi giận thật sự, người cô yêu lại vì một con nhỏ tác giả nghèo, mà hằn hộc với mình.
"Dịch Phàm, Tiểu Mễ có gì hơn em chứ?"
Ôn Dịch Phàm nhếch mép. "Đẹp hơn cô."
Chung Hân trừng mắt đầy tức tối. "Ôn Dịch Phàm...anh..."
Ôn Dịch Phàm nhỏm dậy, leo khỏi giường. Chung Hân ngồi dậy chỉnh lại quần áo.
"Tôi cảnh cáo cô, đụng tới Tiểu Mễ."
"Dịch Phàm anh rõ ràng đang thiên vị."
Ôn Dịch Phàm xoay người lại nhếch mép.
"Cô có cái vị trí nào đâu mà thiên vị."
Chung Hân siết chặt ra giường, thái độ của Ôn Dịch Phàm rõ ràng đang xem thường cô, tiểu thư nhà giàu chịu đến chỗ tồi tàn ngủ sofa cứng khừ, muỗi chích te tua, tay còn mẩn đỏ chưa tan, đổi lại là sự ghét bỏ của người cô yêu.
"Anh không thấy em hy sinh đến đây ở cùng sao?"
"Chung tiểu thư, cô là đang phá hoại tôi, tiểu tam trong tiểu thuyết toàn tiếp cận nam chính chia rẽ tình cảm cặp chính thôi."
"Dịch Phàm, em là thanh mai trúc mã của anh, em thích anh đã 7 năm rồi đó, Tiểu Mễ là người chen vào phá hoại."
Ôn Dịch Phàm nâng cằm Chung Hân, mỉm môi.
"Chung tiểu thư, tôi chưa bao giờ có tình cảm trai gái với cô, tôi né cô ai cũng thấy, không phải cô bị mù chứ."
Dứt lời Ôn Dịch Phàm rời khỏi phòng, dập cửa vang lên âm thanh chối tai người nghe."Rầm."