Sau khi giải toả mọi chuyện xong Tiểu Mễ dọn trở về căn nhà của mình. Sắp xếp lại mọi thứ trong căn nhà, Tiểu Mễ giật mình bởi trên kệ sách trống không lại có một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ "Anh Yêu Em rất nhiều. Mễ Mễ"
Cô gỡ dòng chữ xuống soi kỹ nét chữ này khá quen. Nhưng cô nghĩ chắc là trùng tên thôi, thế là vò cục ném nó vào sọt rác. Mọi thứ trong căn nhà không hề có một chút biết đổi nào.
Mọi thứ đã trở về vạch xuất phát, cô vẫn mãi là một cô tác giả tiểu thuyết online. Vẫn nghèo mạt rệp. Tiểu Mễ lôi vài quả táo ra ngồi vừa gọt vừa xem truyền hình. Bộ phim Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi đã được công chiếu. Quả đúng là Vương Niệm vào vai công Hàn Chiêu yêu Từ Vãn. Từ Vãn là ngôi sao hạng A.
"Oa không ngờ chuyển thành phim kịch tính vậy? Mà phải chi nước mình không kỳ thị nghệ sỹ ngôi sao yêu đồng giới thì chắc cặp này hạnh phúc rồi.
Tiểu Mễ xem phim nhập tâm đến nỗi khóc luôn.
"Cạch." Tiếng cửa mở ra, cô ngó ra thấy Vương Niệm đang bước vào. Ngoài trừ thân hình đẹp diễn hay trên màn ảnh, thì ở ngoài đời chả khác gì tan băng biết đi biết ăn có tiếng nói. Lạnh hết cả căn phòng khách nhỏ bé.
"Vương Niệm anh sang nhà tôi làm gì?"
Vương Niệm liếc ngang nhìn dọc căn nhà, mỉm môi trả lời:
"Sang chơi không được sao?"
"Ừ không được!"
Tiểu Mễ dứt câu đứng dậy kéo người đàn ông quá sức tự tiện này ra cửa. Dù sao nam nữa ở riêng trong nhà rất chi là tai tiếng, huống gì đây là ảnh đế, chắc chắc lắm cô gái vây quanh. Cô không muốn bị vạn tiễn xuyên tâm.
"Mễ Mễ sao đẩy tôi!"
"Tôi lạy anh, anh là ngôi sao tôi là tác giả nhỏ, xin anh đừng báo hại tôi. Anh về dùm tôi!"
Vừa dứt lời cả hai đứng hình. Ngoài cửa lài Ôn Dịch Phàm khuôn mặt đen như đít nồi. Cảnh tượng dằn co nhưng trong mắt Ôn Dịch Phàm đó là đang thân mật nam nữ, hai tay siết chặt tiến lại gần hai người như bị bắt gian.
"Hà Tiểu Mễ thì ra đây là cuộc sống cô muốn, cô bỏ tôi tưởng mối nào lớn, hoá ra là một tên xướng ca vô loại. Phim giả tình thật trên màn ảnh."
Vương Niệm trừng mắt cắm vào tên thiếu gia khinh người, và đây cũng chính là em trai của ngôi sao từng cướp đi hào quang của anh trên màn ảnh, đồng thời cướp đi tình cảm của một người từng xem anh là tất cả.
"Ôn Dịch Phàm cậu đừng quá đáng, đừng xúc phạm Di Anh!"
"Ồ tôi có nhắc tới Trầm Di Anh sao?"
Ôn Dịch Phàm đặt hai tay trong túi quần đứng kề sát đọ dáng một chính một mười với Vương Niệm. Hàn băng gặp lửa nóng căn phòng trở nên ướt át.
"Khốn kiếp anh em nhà họ Ôn các người không ám cuộc sống của chúng tôi không được à!"
"Anh nên hỏi bản thân mình đi, đừng tưởng những gì năm đó anh làm với anh trai tôi, tôi không biết nhé!"
Vương Niệm cứng họng bởi quá khứ đúng là anh đã cố tình gửi thư nặc danh cho cha Ôn Dịch Phàm, khiến cuộc tình đồng giới của anh trai Ôn Dịch Phàm bị cha Ôn Dịch Phàm ngăn cấm kịch liệt.
"Sao hả ảnh đế, 3 năm qua hào quang dành giật được có làm anh thoả mãn chưa?"
Tiểu Mễ đứng bên dự thích thật sự không hiểu rõ hai người này xéo xắc nhau hơn là thâm thù đại hận vạn năm bất phục vậy. Cô viết lách nên ý tưởng bỗng nổi lên.
Ầy cỡ này viết về Tổng tài ác mà và chàng ảnh đế lạnh lùng được nè, chắc sẽ hot. Tiểu Mễ lấy sổ tay ra ghi ghi chép chép cuộc đối thoại nảy lửa đến nỗi gục lên ngã xuống...
Hai người này ăn cơm dưới cá hay hái lá cải nuốt vậy trời, đấu khẩu không biết giết người nghe luôn, ôi đổi tên tiêu đề truyện lại Oan Gia Ngõ Hẹp mới đúng.
"Được rồi tôi chả thèm nói với anh nữa, tôi về là được chứ gì!"
Vương Niệm nói xong quay qua nhìn Tiểu Mễ gục ngã trên sofa, nhếch mép nói tiếp:
"Mễ Mễ cô nên tránh xa nhà họ Ôn ra, làm dâu hào môn không dễ đâu."
Ôn Dịch Phàm nổi điên xông tới muốn bẻ cổ con công sắc màu này, liền bị Tiểu Mễ ôm eo kéo lại. Vương Niệm cười chọc gan rồi tiến thẳng ra cửa.
Ôn Dịch Phàm bước lại gài cửa khoá chốt, ôm cô gái cứng đầu dám bỏ anh chạy về nhà cũ ở. Còn mang trai vào nhà, ném thẳng lên giường tháo cà vạt cột chặt hai tay nhỏ của cô.
"Ôn Dịch anh bỏ ra, tôi và anh không can dự gì nhau, mau thả ra!"
Tiểu Mễ cựa quậy bao nhiêu cũng vô ít. Tay chân cô bị đè giữ rất chặt. Ôn Dịch Phàm hôn lên khắp người cô, từng chỗ môi anh lướt qua điều đáng dấu lên đó. Mỗi lần bên cạnh cô gái anh thương thật sự cảm xúc dâng trào muốn chiếm hữu thân thể lẫn tâm hồn. Muốn cô gái này mãi mãi và cả đời chỉ thuộc về một mình anh.
"Điên hả? Bỏ ra!! Đây là nhà tôi đấy!"
"Thì đã sao? Âm thụ hoà hợp thì chỗ nào chả được."
Khoang đã lẽ nào Ôn Dịch Phàm muốn làm chuyện đó thiệt. Không đúng mới hai tuần mình rời khỏi biệt thự Oải Hương thôi mà. Không lẽ đầu anh ta va vào đâu mất não rồi.
Tiểu Mễ càng nghĩ càng thấy sai, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra với cuộc đời cô vậy.
"Anh bỏ ra!!!"
Ôn Dịch Phàm nhanh chóng luồng tay kéo chiếc vấy ngắn của cô xuống, luồng tay mâm mê nụ hoa nhỏ.
Tiểu Mễ không dám rên rỉ cố mím chặt môi, đây là nhà cô, không có cách âm. Hoan ái kịch liệt chắc cả xóm điều nghe.
"Anh...anh dừng lại đi, có chuyện gì đã xảy ra với anh sao?"
Tiểu Mễ khào giọng nhưng người nghe không dừng lại. Bỗng chốc cô cảm giác như thứ tượng trưng của đàn ông đang chạm vào nhụy hoa nhỏ. Chưa kịp phản ứng ngăn lại. Thì nam nhân đã tách hai đùi cô ra, nam nhân ưỡn người đẩy mạnh vật nam tính kia vào khe nhỏ hẹp.
"A!"
Tiểu Mễ la lên một tiếng Ôn Dịch Phàm lặp tức vươn tay bịt miệng cô lại. Vật kia điều đặn ra vào trong cơ thể đau đớn của thiếu nữ 18 tuổi.
Nước mắt cô gái trào ra ướt gối, đây là lần đầu tiên của cô, lại dễ dàng mất đi trong tay một thiếu gia nhà giàu, một người mà cô đã cự tuyệt để có cuộc sống yên ổn. Không ngờ anh ta lần này không nương tay đã đem cô chôn xuống đáy vực sâu đau đớn.
Rõ ràng cả hai không có kết quả, không thể bên nhau, mà anh ta lại dày vò thể xác của cô. Anh ta biết rõ cô quý trọng bản thân cỡ nào mà.
Nam nhân đang thoả mãn thú tính, lên tận đỉnh núi cao, còn nữa nhân nước mắt tạo thành dòng sông đau thương ngập tràn u uất.
Vật * kia rời khỏi nơi ấm nóng của nữ nhân. Dòng d*ch lẫn màu đỏ một vệt trên ga giường.
Ôn Dịch Phàm nhìn vệt máu đỏ, chưng hửng anh không biết cô vẫn còn xử nữ. Hôm ở biệt thự thấy hình ảnh chụp cô cùng Chung Tinh ở công viên. Hai tuần qua không tìm thấy cô, Chung Tinh cũng biến mất. Anh nghĩ hai người trốn đi cùng nhau.
Tiểu Mễ trong hai tuần nay ăn ở trong nhà Bác Ngô, cặm đầu viết lách không lú đầu ra ngoài. Một phần muốn nhanh chóng hoàn thành mấy bộ truyện dang dở đang Drop. Một phần muốn xoá đi ký ức về cậu thiếu gia nhà giàu bá đạo Ôn Dịch Phàm.