Ôn Dịch Phàm đành lủi thủi ra về, lái xe một mình trên đường, bao nhiêu suy nghĩ chen chút trong đầu. Bỗng xe Ôn Dịch Phàm thắng gấp, đầu xe vừa hay muốn chạm đích xe trước, ngước lên nhìn phía trước.
"Hoá ra là đèn đỏ sao? Xém nữa thì toi mình rồi!" Ôn Dịch Phàm vừa dứt lời thì thấy một người đàn ông trung niên khoát trên người bộ âu phục mà xám tro, khuôn mặt thân quen.
Người đàn ông lên một chiếc xe Ferrari màu đen. Vừa lúc này đèn đường chuyển màu xanh. Ôn Dịch Phàn lặp tức đuổi theo, cả đoạn dài mà chiếc xe Ferrari vẫn chưa có điểm dừng. Ôn Dịch Phàm nhận ra bản đã ra khỏi thành phố A. Cuối cùng xe cũng đã dừng lại ở căn biệt thự phong cách Châu Âu.
"Ngoại thành mà lại có ngôi nhà sang trọng vậy sao?" Ôn Dịch Phàm nhìn người đàn ông đi thẳng vào biệt thự, ông ta không quên nhìn ngó trước sau, như sợ ai đó phát hiện.
Ôn Dịch Phàm thất khá lạ, nhưng vào sẽ bị phát hiện nên. kiên trì chờ người đàn ông kia ra về. Quả đúng như chờ đợi, 30 phút sau người đàn ông kia ra về.
Lẻn vào trong thấy vắng lặng không có ai ở phòng khách sang trọng, bước lên lầu đập vào mắt anh là một căn phòng cửa mở toang, anh lén đến gần, nhìn vào thấy một chàng trai đứng ở hành lan phòng, với tóc mái bay phất phơ chạm lên sống mũi cao thẳng, đôi môi sáng bóng. Trên người là áo sơ mi size to phối quần đùi ngắn, khoe đôi chân thon dài trơn nhẵn. Bất ngờ chàng trai đó hướng ra cửa chính.
"Là...là anh ta sao? Không thể nào?" Ôn Dịch Phàm lẩm nhẩm, người anh thấy rõ rang 3 năm trước báo chí đưa tính Ca sĩ hạng A Trầm Anh bay sang Anh Quốc Du học.
"Lộp độp." Ôn Dịch Phàm mãi mê suy nghĩ, đến khi ngẩng lên thì chàng trai đó đã đứng trước mặt mình, khoảng cách vô cùng gần, gần đến nỗi nhịp tim đập "thình thịch thình thịch."
Anh ta...anh ta đẹp thật, khuôn mặt hút mắt người nhìn, thảo nào anh...Ôn Dịch Phàm chưa nghĩ hết bỗng cảm giác khó thở, cả người được bao trọn trong vòng tay của chàng trai này.
"Dịch Thật cuối cùng anh đã trở về, Tôi biết cậu còn sống mà!"
Hoá ra anh ta nghĩ mình là anh trai. Ôn Dịch Phàm đẩy chàng trai ra, nhìn mặt chàng trai rồi nói: "Tôi là Ôn Dịch Phàm...anh nhầm lẫn rồi."
"Cậu gạt tôi!!!" Chàng trai điềm đàm bỗng hết to lên. Khuôn mặt đẹp tinh xảo, ẩn hiện nỗi thất vọng. Ôn Dịch Phàm vội vàng ôm chàng trai vuốt ve an ủi.
"Trầm Di Anh...anh không hề sang Anh Quốc sao?"
"Anh Quốc ư? Tôi không biết!" Trầm Di Anh nắm chặt tay Ôn Dịch Phàm kéo lại sofa ngồi, trao ánh mắt đầy ân cần.
"Ôn Dịch Phàm...vậy ra cậu là đứa em sinh đôi của Ôn Dịch Thật sao? Cậu giống hệt Ôn Dịch Thật." Trầm Di Anh đưa tay sắp chạm mặt Ôn Dịch Phàm thì bị hất ra. Ôn Dịch Phàm khó chịu nói: "Được rồi...sao cũng được, miễn không nhầm tôi với anh trai là được."
..........
Sau khi giải bày mọi việc. Hoá ra 3 năm trước Trầm Di Anh lẻn vào biệt thự Ôn Gia, cứu Ôn Dịch Thật chạy thoát khỏi giam cầm trong căn phòng tối. Ôn Dịch Chương đuổi theo. Trầm Di Anh muốn xin Ôn Dịch Chương tác thành cho tình cảm đồng giới, nên đã khuyên Ôn Dịch Thật dừng lại nói chuyện, nắm tay Ôn Dịch Thật đứng trên cầu. Ôn Dịch Chương không hề mũi lòng, tiến lên một bước. Ôn Dịch Thật tuyệt vọng buông tay Trầm Di Anh nhảy xuống sông lớn kia. Quá nhanh Trầm Di Anh không trở tay kịp, bàn tay muốn níu lấy người mình yêu đang dần bị dòng nước nuốt trọn, những giọt nước mắt rơi xuống không trung vô định.
Trầm Di Anh hận bản thân đã dừng xe lại trên cầu, đã khuyên Ôn Dịch Thật xin cha mình. Để rồi một phút kích động mà âm dương cách biệt...
Trầm Di Anh không chịu được đã kích, ngay sau đó đã hoá điên. Ba năm ròng Trầm Thiện đã tìm bác sỹ tâm lý điều trị cho đứa con trai duy nhất của Trầm Gia.
[........]
...............Biệt thự Trầm Gia.............
Đúng lời đã nói, Trầm Di Yến đã đón Tiểu Mễ về Trầm gia sống. Tiểu Mễ được cha của Trầm Di Yến là Trầm thiện rất quan tâm. Trông bữa cảm gia đình, ông ưu ái gắp món ăn cho đặt vào chén Tiểu Mễ.
"Tiểu Mễ, con ăn đi, món này vợ ta rất thích ăn đấy."
Tiểu Mễ ái ngại với sự ân cần như người thân ruột thịt của Trần Thiện, nên ăn rất nhanh, để lên phòng: "Con cảm ơn Trầm lão gia."
Trần Thiện nhận ra Tiểu Mễ ngại bèn nói: "Gọi ta bác được rồi!"
Tiểu Mễ nhìn Trầm Thiện, khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt như đang ẩn chứa nhiều nỗi khổ tâm. Sau khi ăn xong Tiêủ Mễ lên phòng, chăn màn rất sang trọng. Nếu không phải do Trầm Di Yến nằn nặc bắt cô đến đây thì cô đã không biết Trầm Thiện chủ tịch Công Ty Giải Trí Trầm Di rất hoà nhã, không như lời đồn khó khăn, bảo thủ.
"Cốc cốc."
"Vào đi."
Trầm Di Yến từ cửa bước vào đảo mắt quanh phòng tỏ vẻ khó hiểu, đồ đạt vali còn nguyên dưới sàn. Tiểu Mễ thì ngồi im trên giường khuôn mặt trầm tư.
"Tiểu Mễ không cất đồ vào tủ à? Bộ có chuyện gì sao?"
Tiểu Mễ quay qua nhìn Trầm Di Yến, rồi cụp mắt nói: "Tôi thấy nhà cô không thích hợp cho thân phận như tôi ở."
Trầm Di Yến vỗ vỗ vai Tiểu Mễ: "Lại nữa rồi, tôi thấy hợp thì em cứ ở."
"Xưng hô em không đúng lắm."
Trầm Di Anh rất thích Tiểu Mễ, nên đã xin cha cho Tiểu Mễ về ở chung, không ngờ cha cô lại rất vui đồng ý ngay.
"Tôi thích gọi thế, em muốn tiếp tục hợp đồng phim thì không được chống lại tôi."
Khuôn mặt lạnh lùng ánh lên tia thâm thúy, Tiểu Mễ chỉ biết gật đầu ưng thuận, dù sao tiền là trên hết, cha cô không thể duy trì xạ trị nếu thiếu tiền.
Trầm Di Yến ném lên bàn xấp giấy, Tiểu Mễ cầm lên xem, đó là bản hợp đồng thoả thuận không được qua lại với Ôn Gia.
"Trầm Di Yến, cái này hình như lạc đề, Ôn Gia đâu liên quan tới việc tôi viết lách."
"Tôi không biết!" Trầm Di Yến làm theo ý Trầm Thiện, cô có hỏi cha mình nhưng chỉ nhận được mấy chữ "sau này con sẽ biết."
Tiểu Mễ tròn mắt nhìn vẻ thờ ơ của Trầm Di Yến: "Cô đưa ra, mà lại không biết sao?"
"Ký đi...hỏi nhiều." Trầm Di Yến mất kiên nhẫn chờ, nên buông lời hối thúc.