Một chiếc Land Rover màu đen đỗ ở sau lưng bọn họ.
Người bên trong xe chính là Đường Như Cẩm.
Hắn bật đèn xe sáng rực, tay cầm vô lăng, mặt trầm như nước. Đôi mắt phượng đằng sau cặp kính gọng vàng lạnh đến độ không có hơi ấm.
Hắn đang khiêu khích Tần Thời Ngộ.
Chung Vũ Túc vô cùng lo sợ.
Theo anh ta được biết, từ khi Tần Thời Ngộ trở thành chủ nhân nhà họ Tần, người khiêu khích anh trước đây đã rời khỏi thế giới xinh đẹp này.
Nhưng ngoài dự đoán của Chung Vũ Túc, Tần Thời Ngộ chỉ ôm chặt Tân Điềm hơn, rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Sắc mặt anh rõ ràng vẫn còn nhã nhặn, nhưng đôi mắt anh đã hằn lên sự thù địch như ẩn như hiện.
Anh tức giận thấy rõ, nhưng không có ý định ở lại.
Thấy vậy, Đường Như Cẩm không giữ được bình tĩnh nữa, mở cửa xe ra.
Tần Thời Ngộ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau, kèm theo cơn phẫn nộ dễ dàng bộc phát.
Anh dừng chân lại, nói bằng giọng bình tĩnh và hơi gằn xuống trước khi Đường Như Cẩm lên tiếng: “Nếu anh có gì muốn nói với tôi, chúng ta có thể nói chuyện riêng. Hôm nay Tân Điềm đã rất mệt, tôi mong anh không làm phiền cô ấy.”
Đường Như Cẩm giận quá hóa cười: “Chuyện của Tân Điềm, tôi sẽ xử lý. Bây giờ hãy giao em ấy cho tôi.”
Cuối cùng Tân Điềm cũng tỉnh dậy, vẫn giữ nguyên tư thế nằm im khi mới thức, đập vào mắt cô là đường viền áo vest thớm mang theo mùi gỗ thoang thoảng của Tần Thời Ngộ.
Cô biết, chỉ cần cô hơi quay mặt qua là sẽ có thể trông thấy Đường Như Cẩm.
“Tân Điềm biết mình muốn ở đâu, không cần anh quyết định thay cô ấy.” Nói xong, Tần Thời Ngộ không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa.
Nhưng Đường Như Cẩm không buông tha cho anh, thậm chí còn đưa tay muốn giành lại Tân Điềm.
Giới hạn cuối cùng của Tần Thời Ngộ cuối cùng cũng đứt đoạn.
Trông thấy khóe môi anh nhếch lên nụ cười như có như không, Chung Vũ Túc biết ngay là chuyện này không thể giải quyết êm đẹp.
Trước mặt là cậu chủ nhà họ Đường, dù thế nào cũng không thể tùy tiện đắc tội. Chung Vũ Túc đang định liều mạng tiến đến, nhưng giây sau lại sững sờ.
Tân Điềm nãy giờ ngủ say đột nhiên hất tay Đường Như Cẩm ra.
Sau đó, cô choàng tay lên cổ Tần Thời Ngộ trước mắt bao người, nói bằng giọng ngái ngủ: “Tần Thời Ngộ, tôi muốn về nhà.”
Trong trận chiến này, Tần Thời Ngộ đã thắng mà không cần một binh lính nào.
Đường Như Cẩm chưa bao giờ nghĩ rằng, Tân Điềm lại lựa chọn từ bỏ hắn.
Hắn nhớ là cô rất phụ thuộc vào hắn, thậm chí khi cô vừa về nhà hắn, nửa đêm còn tỉnh dậy khóc lóc tìm hắn.
Sao Tân Điềm này lại nói muốn về nhà người đàn ông khác trước mặt hắn chứ?
Về nhà… Nhà của cô không phải chỉ có duy nhất nhà hắn sao?
Đường Như Cẩm đứng bất động tại chỗ, nhìn Tần Thời Ngộ bế Tân Điềm đi xa dần, mới cảm nhận được cái lạnh thấu xương dần lan khắp người.
Hắn thất thểu đi về phía xe, lúc ngồi vào ghế lái, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn trong nháy mắt.
Hắn há miệng thở dốc, vô thức đưa tay che mặt, bàn tay đầm đìa nước mắt…
…
Nhà họ Đường.
Ôn Khê Nính nhìn thấy tin nhắn do người đại diện gửi tới, nội dung chỉ đơn giản là vụ bê bối của cô ta đã tràn ngập trên Weibo.
Nếu là trước đây, cô ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để giải quyết, nhưng bây giờ, cô ta hoàn toàn chẳng thèm để ý.