*********************************
Nụ cười trên mặt Ôn Khê Nính phai dần: “Những năm qua là em diễn kịch trước mặt Như Cẩm? Giả vờ ngoan hiền
để lừa mọi ng3ười ư?”
Tân Điềm lấy khăn giấy phủi đi vụn bánh quy trên tay, cười nhạt: “Tôi đâu bì được với ảnh hậu Ôn, mười 1năm rồi
vẫn thích làm trà xanh, chưa từng thay đổi.”
Một câu đâm thẳng vào chỗ đau của cô ta.
Tân Điềm 9thong dong uống trà, thấy Ôn Khê Nính đã khó chịu, nét mặt sắp rạn nứt tới nơi thì tâm trạng rất tốt:
“Tôi đã nhận được3 lời xin lỗi của chị, nếu không có chuyện gì khác, chị có thể đi được rồi.”
“Tân Điềm, cô đừng khinh người quá 8đáng!” Tròng mắt Ôn Khê Nính hằn lên tia máu, cô ta bóp chặt tách trà
trong tay, nghiến răng nghiến lợi: “Cô cho rằng cô bám vào nhà họ Tần là tôi sẽ không có cách nào bắt bí cô sao?
Tần Thời Ngộ chỉ mới quen cô không lâu, cô thật sự nghĩ rằng anh ta sẽ chung tình với cô sao?”
Nói đến đây, Ôn Khê Nính cười khẩy một tiếng: “Nhiều năm qua mà cô vẫn không thể ở bên Như Cẩm, cô dựa vào
đâu mà cảm thấy cô có thể đi vào trái tim của Tần Thời Ngộ vậy?”
Đường Như Cẩm là vết thương khó trị nhất trong tim Tân Điềm. Tám năm ròng ở bên và phụ thuộc, đời người có
mấy lần tám năm? Lúc Ôn Khê Nính nói câu này, phản ứng đầu tiên của Tân Điềm là trốn tránh.
Cô đanh mặt, nói một cách mất tự nhiên: “Nếu chị không có ý định rời đi, tôi đi là được.”
Nói xong cô liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng Ôn Khê Nính nhanh hơn cô, chặn đường cô lại, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ không giải thích được: “Tân
Điềm, làm người nên biết thế nào là đủ. Nếu không được Như Cẩm nhận nuôi, bây giờ cô vẫn là một con nhóc
trong trại trẻ mồ côi. Cô hẳn phải biết là tôi quan trọng thế nào với Như Cẩm. Cô nhằm vào tôi, anh ấy sẽ không tha
cho cô đâu.”
Tân Điềm cụp mắt, che đi vẻ châm chọc.
Nước da cô rất trắng, hầu như không còn chút máu dưới ánh đèn lạnh lẽo của phòng tiếp khách.
Cô nói với giọng xa cách: “Trước khi tôi gọi người đến, chị nên tránh ra. Ôn Khê Nính, tôi không muốn chị bẽ mặt
trước mặt mọi người.”
Sở dĩ lần này Ôn Khê Nính đến tìm Tân Điềm là vì vụ bê bối trên Weibo đã vượt quá mong muốn của cô ta. Cô ta
không thể để sự việc tiếp tục gây ra tổn thất không thể bù đắp cho công ty.
Vả lại cô ta không muốn Đường Như Cẩm nhúng tay vào chuyện này Dù sao cô ta cũng không muốn hắn và Tân
Điềm có bất cứ liên hệ gì.
Với cô ta, Tân Điềm là mối đe dọa nặng nề. Vị trí của cô trong lòng Đường Như Cẩm thật sự quá đặc biệt, đặc biệt
đến mức cô ta không có can đảm đánh cược một lần.
Về phần Tần Thời Ngộ, Ôn Khê Nính không ngu đến mức đi khiêu chiến với anh.
Bởi vậy, cô ta chỉ có thể đích thân đến tìm Tân Điềm. Giờ đã nói đến mức này, sao cô ta có thể để mặc Tân Điềm cứ
thế rời đi cho được?
Ôn Khê Nính không nghĩ ngợi mà nắm lấy cổ tay của Tân Điềm: “Tôi vẫn chưa nói xong, cô không được đi!”
“Buông ra!” Tân Điềm cố giãy tay ra, giọng hơi tức giận.
“Được, tôi có thể buông ra. Chỉ cần cô nói Tần Thời Ngộ dừng tung tin, tôi sẽ buông cô ra!” Ôn Khê Nính không thèm quan tâm đến thái độ của cô ta, hạ giọng, gằn từng chữ: “Tân Điềm, vạch mặt đều không có lợi gì cho cả tôi và cô!”
Tân Điềm cười khẩy: “Từ đầu đến cuối tôi không hề muốn làm gì chị, cục diện chị đối mặt hiện giờ cũng không liền quan gì tới tôi! Tại sao tôi phải đi cầu xin Tần Thời Ngộ giúp chị?”