Trên thực tế, nếu Tân Điềm không chạy đến trước mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô.
Cô ném con gấu bông rách rưới vào trong xe hắn, nắm lấy chuỗi hạt trên cổ tay hắn, cất giọng trong trẻo: “Anh ơi.” Sau đó ngất xỉu.
Nương theo cơ thể ngã ra sau của cô, chuỗi hạt bị giật đứt.
Chuỗi hạt đó được Đường Như Cẩm lấy của một người bạn cách đây mấy ngày, đeo chơi thôi.
Bây giờ mới đeo chưa được nửa ngày đã đứt.
Hạt châu văng tung tóe, Đường Như Cẩm không còn lòng dạ nào quan tâm, tiếng “anh ơi” của cô đã khiến hắn mềm lòng.
Hắn xuống xe, lần đầu tiên trong đời quyết định xen vào chuyện của người khác – bế Tân Điềm đã ngất lên xe.
Khi đó, sức khỏe của cô thật sự rất yếu, sốt cao trong bệnh viện gần nửa tháng.
Sốt cao như thế còn gây ra biến chứng, sau khi tỉnh lại, cô đã quên hết thảy mọi chuyện trong trại trẻ mồ côi.
Đường Như Cẩm cảm thấy không có gì to tát, quên thì quên thôi.
Cô đã không còn là cô bé bị một đám trẻ con đuổi theo bắt nạt nữa, mà là người được hắn đưa về nhà, từ nay cuộc đời cô sẽ chỉ liên quan đến nhà họ Đường.
Nhưng bây giờ, khoảng cách giữa họ dường như đã càng ngày càng xa…
Đường Như Cẩm đứng trước cửa phòng phẫu thuật, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Hắn mở ra xem, là Ôn Khê Nính.
Hắn bắt máy, nghe thấy giọng nói dịu dàng trước sau như một của cô ta: “Như Cẩm, Tân Điềm sao rồi?”
Đường Như Cẩm hơi phiền lòng nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Không có gì đáng lo, em yên tâm. Em cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi một ngày đi, đừng lo lắng.”
Giọng Ôn Khê Nính càng lo hơn: “Tân Điềm là em gái của anh, em quan tâm em ấy cũng là chuyện nên làm.”
Vừa nói dứt lời, cô ta ho một tiếng.
Đường Như Cẩm chau mày: “Em bị sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là hôm qua diễn cảnh xuống nước nên hôm nay bị cảm.” Giọng cô ta khàn khàn: “Anh không cần lo cho em, chăm sóc Tân Điềm cho tốt đi.”
Đường Như Cẩm nhớ lại một vài chuyện cũ, thở dài: “Trong mấy năm nhà họ Ôn xuống dốc, một cô gái như em nhất định chịu khổ không ít.”
“Đây là việc em nên làm.” Ôn Khê Nính khẽ nói: “Dù gì em cũng là người nhà họ Ôn.”
“Chuyện xảy ra trong lễ trao giải hôm đó, anh thay mặt Tiểu Tân xin lỗi em.” Đường Như Cẩm hạ giọng: “Những năm qua, là anh đã chiều hư em ấy.”
“Không sao, em ấy vẫn còn là trẻ con. Em không trách em ấy. Anh mau đi với em ấy đi, không nói nữa.” Ôn Khê Nính quan tâm chu đáo, trước khi cúp máy còn dặn hắn chăm sóc bản thân thật tốt.
Hai người vừa kết thúc cuộc gọi, bác sĩ đã đẩy Tân Điềm ra khỏi phòng phẫu thuật.
Đường Như Cẩm chạy tới: “Bác sĩ, Tiểu Tân thế nào rồi?”
“May mà đưa tới bệnh viện kịp thời, cô Tân đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, anh có thể yên tâm rồi.” Bác sĩ nói.
Hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn Vương Thần Duệ đang đứng đợi ở một bên.
“Thư ký Vương, cậu ở đây với Tân Điềm, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Vương Thần Duệ sững sỡ, nhìn gương mặt tái nhợt của Tân Điềm, ngập ngừng nhìn Đường Như Cẩm.
Lát sau, cuối cùng anh ta cũng đồng ý: “Ngài Đường cứ yên tâm mà đi.”
Đường Như Cẩm khẽ gật đầu, trước khi đi còn căn dặn: “Trông chừng Tân Điềm thật kỹ, có chuyện gì phải báo cho tôi biết trước tiên.”
...
Khi Tân Điềm tỉnh lại đã là ban đêm. Cô thấy môi hơi khô, khẽ mím môi thì cảm nhận được có người đang cầm tăm bông làm ẩm môi cho cô.
Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là cổ tay đeo chuỗi hạt của một người đàn ông.
Cổ tay của anh rất trắng, đeo chuỗi hạt trầm hương, đẹp không sao tả xiết.
Tân Điềm sững sờ, đưa mắt nhìn lên thì trông thấy gương mặt ấm áp của Tần Thời Ngộ.
Anh dịu dàng nhìn vào mắt cô bằng đôi mắt thâm tình: “Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Tân Điềm ngạc nhiên trong chốc lát, cổ họng đau rát, nói chuyện khó khăn: “Sao anh lại ở đây…”
“Bệnh viện trung ương thành Bắc là nơi làm việc trước đây của tôi.” Anh nói không mấy rõ ràng, vừa nói vừa lấy tăm bông ra khỏi môi cô.
Tân Điềm nhếch môi, không hỏi nữa.
Thật ra cô chỉ cần nghĩ sơ cũng biết, dù là nơi làm việc cũ, sao anh ta lại có thể biết cô ở đây một cách trùng hợp như vậy?
Nhưng cô vừa mới tỉnh lại, ý thức vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chỉ hỏi theo lời Tần Thời Ngộ: “Trước đây anh là bác sĩ gì?”
“Bác sĩ khoa tim mạch.” Tần Thời Ngộ chỉnh tốc độ truyền đường gluco cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Nằm cả ngày rồi, em có muốn ngồi dậy không?”
Lông mi Tân Điềm rung rung, giọng điệu không còn vênh vang đắc ý như hôm ở trên núi Lạc Hà, mà ngoan không tưởng: “Anh… chăm sóc tôi cả một ngày ư?”
“Chưa đến một ngày, mới mười tiếng thôi.” Anh nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, từ tốn nói: “Bây giờ là bốn giờ sáng.”
Tân Điềm nhất thời không biết nên nói gì.
Cô tự nhận mình là một người bình thường, không có gì đáng để chủ nhân nhà họ Tần hỏi han ân cần như vậy.
“Tần Thời Ngộ…”
“Hửm?”
“Lúc trước anh nói anh là fan hâm mộ của tôi, anh thích tôi vì điều gì? Tôi thật sự… không có gì tốt…” Cô níu lấy chăn, cúi thấp đầu xuống.
Ánh mắt Tần Thời Ngộ dịu dàng, anh gác tay lên thành giường, nhẹ giọng nói: “Tôi thích vẻ đẹp của em, em là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
Tân Điềm nhìn gương mặt đẹp như mộng của anh. Trong một khoảnh khắc, cô muốn cho anh nhìn thấy tướng mạo của chính mình.
Tướng mạo của anh mới xứng với từ “đẹp nhất”.
Tân Điềm cười giễu, nói với giọng hờn mát: “Tôi đẹp cỡ nào, có đẹp hơn Ôn Khê Nính không?”
Trong phòng bệnh yên tĩnh giây lát.
Tân Điềm đang cảm thấy mình đã tự chuốc nhục, thì nghe Tần Thời Ngộ nói: “Ôn Khê Nính là ai?”
Tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
Mãi đến khi Tần Thời Ngộ hỏi cô: “Em có muốn đi ngắm mặt trời mọc không?”
Cô cất tiếng nói giòn giã: “Muốn, tôi muốn đi.”
Sáu giờ sáng, khi xe chạy trên đường cao tốc, Tân Điềm nhìn bờ biển dài vô tận dần rời xa thành phố, trong lòng dâng lên cảm giác phấn khích.
Trong mắt cô tràn đầy ý cười, lần đầu tiên ở trước mặt Tần Thời Ngộ, cô bộc lộ dáng vẻ mà một thiếu nữ 19 tuổi nên có: “Bây giờ chúng ta đi ra biển sao?”
“Em muốn ra biển à?” Tần Thời Ngộ quay sang nhìn cô. Trong ánh nắng ban mai, mặt cô ửng hồng.
Anh cảm thấy trái tim nguội lạnh của anh trong mấy năm qua cuối cùng cũng rung động.
Đây là Tân Điềm, là Tân Điềm mà anh đã chờ đợi rất nhiều năm.
Anh chậm rãi nhìn sang chỗ khác, nhắc nhở bản thân rằng, cô chỉ mới hơi thả lỏng cảnh giác với anh, đừng làm cô sợ.
Xe dừng lại bên bờ biển, Tân Điềm cởi giày, thích thú chạy về phía ánh ban mai màu đỏ cam.