*********************************
Nước da của anh rất trắng, khi anh hôn lên tay cô, lông mi của anh rũ xuống, hàng mi đen dài cong vút, màu môi
nhợt nhạt 3mang vẻ đẹp quyến rũ.
Tân Điềm nghe thấy anh nói: “Chỉ cần Điềm Điềm vui, chuyện gì cũng được cả.”
Cô ch1ỉ có thể dùng bốn chữ “vừa mừng vừa lo” để đáp lại sự dung túng của anh.
Từ trước đến giờ cô không hề biết, hóa 9ra trên đời này thật sự có người chấp nhận tất cả yêu cầu cô một cách
không có nguyên tắc, không hỏi nguyên do như thế n3ày…
Lúc Tần Thời Ngộ nắm tay cô bước ra khỏi phòng, Chung Vũ Túc vẫn chưa thu lại ánh mắt ngạc nhiên của mình.
Nếu anh ta nhớ không lầm, lần trước khi ngài Tần không kiềm chế được cảm xúc như thế này, toàn bộ vệ sĩ ở nhà
tổ đều bị thương không nhẹ.
Hôm nay, dù biết là anh sẽ không làm Tân Điềm bị thương, nhưng hai người cứ thế thân thiết đi ra, Chung Vũ Túc
vẫn cảm thấy sốc.
Đây chính là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” trong truyền thuyết sao?
…
Ở một nơi khác, Ôn Khê Nính và Tang Khương Tây cùng trở lại nhà họ Đường. Quản gia nhìn thấy hai người liền
từ phòng khách đi ra.
Quản gia là một ông cụ họ Dương, từ trên xuống dưới nhà họ Đường đều rất kính trọng ông.
Ông đã nhìn Đường Như Cẩm lớn lên, còn Tân Điềm là do một tay ông nuôi nấng. Bởi vậy bây giờ ông không có
thiện cảm lắm đối với người phụ nữ phản bội Đường Như Cẩm và hãm hại Tân Điềm.
“Quản gia Dương, ông khỏe không?” Ôn Khê Nính nở nụ cười thân thiện, thái độ rất tốt.
“Cậu chủ đang chờ cô ở trên tầng.” Quản gia Dương nói với giọng giải quyết việc công. Nói xong, ông quan sát Ôn
Khê Nính từ trên xuống dưới: “Cô Ôn, những chuyện cô đã làm với cô chủ, cậu chủ đều biết.”
Bây giờ nghe đến chuyện liên quan đến Tân Điềm là Ôn Khê Nính cảm thấy bực bội, chưa kể người trước mặt còn
không ưa cô ta ra mặt.
Nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo cô ta kiềm chế cảm xúc của mình mới nhẹ giọng nói “Quản gia Dương tôi
nghĩ có lẽ ông đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Tôi không hề có ý thù địch với Tân Điềm.”
Quản gia Dương không có ý kiến với lời giải thích của Ôn Khê Nính, đưa tay làm tư thế “mời” và nói với cô ta: “Cô
vẫn chưa kết hôn với cậu chủ, chỉ là khách của nhà họ Đường. Người đại diện của cô càng là người ngoài, cô ấy vẫn
nên đứng chờ ở ngoài thì hơn.”
Ôn Khê Nính nhất thời rất tức giận, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười hoàn hảo: “Được, cô ấy sẽ chờ ở ngoài.”
Ôn Khê Nính bước vào phòng sách, trông thấy Đường Như Cẩm ngồi trên ghế sofa. Màn hình máy tính trước mặt
tỏa ánh sáng màu xanh lam, vẻ mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt sắc bén ẩn sau cặp kính gọng vàng.
Ôn Khê Nính không hiểu sao mình lại chột dạ.
Cô ta thấp thỏm lên tiếng: “Như Cẩm, anh sao vậy?”
“Khê Nính.” Đường Như Cẩm nhìn cô ta, giọng lạnh tanh: “Anh đã đồng ý kết hôn với em, em còn không yên tâm sao? Sao lại đi tìm Tân Điềm?”
Đầu tiên Ôn Khê Nính bối rối, sau đó là nổi cơn giận dữ: “Yên tâm? Anh muốn em yên tâm thế nào đây?” Cô ta đi thẳng về phía Đường Như Cẩm, đè khung ảnh ở trước mặt hắn xuống, để lộ ảnh chụp chung của hắn và Tân Điềm.
“Căn nhà này toàn là dấu vết sống chung của anh và cô ta. Anh bảo em làm sao yên tâm đây?” Ôn Khê Nính cười phẩy, hốc mắt lại đỏ hoe.