*********************************
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tân Điềm vốn định đứng dậy, nhưng vô tình nhìn thấy dòng tiêu đề đăng trên Weibo xuất hiện trên màn h3ình: Ôn
Khê Nính tiếp rượu.
Cô nhìn dòng tiêu đề này hồi lâu mới nhấn vào với cảm xúc phức tạp.
Theo lời người đăng tin, đ1ó là bức ảnh chụp vào bốn năm trước với hậu cảnh là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.
Trong ảnh, Ôn Khê Nính mặc váy trắng, mái tóc đen dài 9được uốn thành lọn lớn, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt
mang theo ý cười.
Phải công nhận rằng Ôn Khê Nính rất đẹp, ngay cả trong tình 3huống xấu hổ thế kia.
Tân Điềm nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi của Đường Như Cẩm, nếu cô đoán không nhầm, hẳn là hắn vì chuyện của Ôn
Kh8ê Nính.
Cô biết, hắn sợ tiếng xấu ảnh hưởng đến cô ta.
Tấm ảnh trước mặt đã kéo suy nghĩ của Tân Điềm đi xa.
Bốn năm trước, cô mới 15 tuổi.
Khi đó cô mới biết yêu, sống ở nhà họ Đường một mình, đương nhiên là cô yêu Đường Như Cẩm.
Cũng vào năm ấy, người yêu của hắn là Ôn Khê Nính ra nước ngoài.
Tân Điềm không hiểu tại sao Đường Như Cẩm lại không giúp cô ta. Với địa vị và quyền thế của nhà họ Đường, nếu
Đường Như Cẩm muốn giúp Ôn Khê Nính chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sao hắn lại có thể để người con gái mình yêu ra nước ngoài một mình, chịu nhiều đau khổ như thế?
Tân Điềm không biết ẩn tình trong chuyện này.
Vướng mắc trong cuộc tình của Đường Như Cẩm và Ôn Khê Nính không ai có thể biết được.
Tân Điềm chỉ biết rằng, so với tình yêu sâu nặng kéo dài nhiều năm của họ, cô chỉ là đứa em gái có cũng được,
không có cũng không sao của Đường Như Cẩm.
Cô tắt màn hình điện thoại, đứng dậy đi xuống tầng.
Sắc trời đã tối, Tân Điềm nhìn từ tầng hai xuống, không thấy bóng dáng Tần Thời Ngộ đâu.
Cô hoang mang một lúc, nhưng ngay sau đó nhìn thấy có ánh đèn trên tầng ba.
Cô bước lên cầu thang uốn lượn.
Nguồn ánh sáng phát ra từ phòng sách trên tầng ba, cửa phòng chỉ khép phân nửa, ánh đèn tràn ra từ đó.
Tân Điềm đi tới, nhìn vào phòng qua cánh cửa khép hờ, trông thấy Tần Thời Ngộ đang nằm trên ghế sofa. Anh đã
ngủ, áo khoác rơi dưới sàn, chắc là bất cẩn làm rơi.
Trong phòng đốt mùi gỗ đàn hương, ánh đèn lờ mờ.
Tân Điềm đứng đấy, trong đầu không khỏi hiện lên một ý nghĩ: “Tần Thời Ngộ năm nay mới 26 tuổi… Một mình
anh quản lý gia tộc họ Tần lớn như thế, thật ra cũng không nhàn hạ như mọi người thấy.”
Nghĩ vậy, cô rón rén bước vào, định nhặt áo khoác lên giúp anh.
Nhưng cô không ngờ, Tần Thời Ngộ lại tỉnh dậy ngay khi cô đến gần, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng một
cách dịu dàng mà mạnh mẽ.
Chuỗi động tác quá nhanh khiến Tân Điềm không kịp phản ứng.
Anh vòng cánh tay qua cô. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh qua lớp áo mỏng.
Anh vùi mặt vào vai cô, cất giọng khàn khàn mệt mỏi: “Điềm Điềm biết không? Khi một người vừa thức dậy, đó là
lúc khả năng tự chủ yếu nhất.”
Người Tân Điềm cứng đờ, không dám động đậy.
Tần Thời Ngộ thở dài một hơi, nói với giọng thỏa mãn: “Anh muốn ôm em ngủ như thế này từ lâu rồi. Để anh ôm em một lát, được không?”
Tân Điềm không hiểu tình yêu của Tần Thời Ngộ dành cho cô xuất phát từ đâu, nhưng điều này không ngăn được cô cảm nhận rõ ràng sự quyến luyến của anh đối với cô.
Cảm giác này thật kỳ diệu, thậm chí còn có mùi vị của định mệnh, như thể người ở sau lưng xuất hiện là vì cô.
Tân Điềm nhìn cánh tay đang đặt trên eo mình của Tần Thời Ngộ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng anh.