Cô bất chấp gió tuyết, bước đi trên con đường núi dài dằng dặc và yên tĩnh dưới ánh trăng quạnh quẽ đêm đông, ma xui quỷ khiến đến bên cạnh Tần Thời Ngộ.
Rất lâu về sau, khi nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày ngắn ngủi ấy, Tân Điềm vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Rõ ràng là một người vừa nhạy cảm vừa cảnh giác như cô, sao lại dễ dàng buông bỏ lòng phòng bị trước mặt Tần Thời Ngộ?
Đèn trong phòng là đèn màu vàng ấm, Tân Điềm ngồi trên ghế sofa nơi góc phòng, nhìn cửa phòng bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Tần Thời Ngộ đã thay áo sơ mi trắng, ánh mắt anh dịu dàng như ngọc, môi luôn nở nụ cười ấm áp.
Tân Điềm nhìn thấy trên tay anh là một đôi dép lông với đôi tai thỏ cụp xuống yêu thích của cô.
Cô thích tất cả những vật vô hại, vì những vật đó khiến cô cảm thấy an tâm.
Tần Thời Ngộ quỳ một chân xuống trước mặt cô, để dép lê dưới đất, nhìn cô trong tư thế này.
Tân Điềm im lặng trong cái nhìn chăm chú của anh, hồi lâu sau mới mấp máy môi nói: “Tần Thời Ngộ, tôi không phải là một cô gái tốt, cũng không ngoan ngoãn như tôi thường thể hiện trước ống kính. Thật ra là tôi đang lợi dụng anh.”
Tuyết ngoài cửa sổ đọng trên chạc cây, chậm rãi bay qua trước cửa sổ.
Trong mắt Tần Thời Ngộ vẫn tràn ngập nét cười, nói: “Em là một cô gái tốt. Tân Điềm, em rất tốt, anh chưa từng gặp người nào tốt hơn em. Em tìm đến anh không phải để lợi dụng. Tân Điềm, anh rất vui khi em đến tìm anh.”
Anh khoác tay lên thành ghế sofa, như có như không chạm vào đầu ngón tay cô.
Cô hơi xúc động, chưa bao giờ cô đối xử tệ với ai như thế này. Trong tám năm ở nhà họ Đường, dù là với Đường Như Cẩm hay những người khác trong nhà, cô luôn cân nhắc, sợ làm sai.
Cô không ngờ Tần Thời Ngộ lại có thể bao dung cô như vậy.
Cô cười ngượng, hơi nước trong mắt bắt đầu tràn ra: “Tần Thời Ngộ, anh đừng nói với tôi như vậy, tôi sẽ ỷ lại đấy.”
“Em có thể thử.”
Giọng anh nhẹ nhàng, anh đặt bàn tay có vết chai mỏng lên mu bàn tay của cô, nói bằng giọng từ tốn và chắc nịch: “Em có thể thử ỷ lại vào anh. Tân Điềm, hãy tin anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
Cuối cùng nước mắt của Tân Điềm cũng rơi xuống. Cô để mặc Tần Thời Ngộ ôm chặt mình trong vòng tay, nghe anh lặp đi lặp lại bên tai: “Em đừng sợ, đã có anh ở đây rồi.”
Tối hôm đó, cô được anh dỗ uống một ly sữa rồi mới đi ngủ.
Có điều, cô ngủ không yên, trên người Tần Thời Ngộ tỏa ra mùi trầm nhẹ nhàng, trong mơ cô vẫn ngửi thấy mùi thơm cơ thể anh. Trong lúc ngủ mơ, dường như có ai đó ôm chặt lấy cô từ phía sau bằng một lực như muốn hòa tan cô vào xương tủy. Đầu ngón tay cô tê dại, cơ thể thuận theo một cách không thể kiểm soát.
Tân Điềm không hề biết, đêm hôm ấy Tần Thời Ngộ đã nhìn cô bằng ánh mắt quyến luyến biết bao, càng không biết anh đã gọi một cái tên không ai biết của cô bằng giọng dịu dàng chết người: “Tương Tư, anh có thể làm tất cả vì em, nên em đừng rời xa anh nữa, xin em…”