*********************************
Ôn Khê Nính hít sâu một hơi, giọng khàn đặc: “Không phải em thay đổi, mà là Đường Như Cẩm hiện giờ không tin
em.”
Đường Như Cẩm trầm mặt, im lặng nhìn Ôn Khê Nính đang chực khóc.
Hắn cảm thấy nghẹn lời, thậm chí có cảm giác1 tức giận khó bình tĩnh. Trên thực tế, hắn vẫn tức giận vì chuyện Ôn
Khê Nính đi tìm Tân Điềm.
Hắn trách cô ta 9vì Tân Điềm ư?
Hắn không dám nghĩ lại, chỉ có thể day trán, chậm rãi nói: “Em ra ngoài trước đi, anh cần yên tĩ3nh một lát.”
Ôn Khê Nính vô thức nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt: “Được, em đi.”
Có điều và8o khoảnh khắc quay người rời đi, cô ta giữ nắm cửa, cười khẽ, giọng hết sức thê lương: “Như Cẩm, có
phải bốn năm trước em không nên bỏ đi hay không? Em không biết rốt cuộc bây giờ anh đối với em là yêu, hay là
áy náy?”
Con ngươi của Đường Như Cẩm co lại, hơi thở nặng nề, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Khê Nính, đương nhiên là
anh yêu em.”
Ôn Khê Nính vẫn cười, giọng đã lấy lại bình tĩnh: “Em cũng yêu anh.”
Dừng một thoáng, cô ta lại nói tiếp: “Vậy chúng ta mau mau đính hôn có được không?”
Đường Như Cẩm khựng cái tay định đưa thuốc lá lên môi, hơi nheo mắt, nói: “Được, ngày mai là giáng sinh, anh sẽ
bảo phòng tuyên truyền của Đường thị đăng thông báo.”
…
Khi Tân Điềm thức dậy thì đã về đến Trúc Yến Viên. Trên đầu giường, màn hình điện thoại di động tản ra ánh sáng
xanh biếc.
Cô cầm lấy, thấy tin nhắn của Chu Mạn Mạn.
“Lễ khai máy bộ phim ‘Sắc đẹp’ sẽ diễn ra vào ngày mai, địa điểm quay là trên đỉnh núi ở ngoại ô thành Bắc, tối nay
em chuẩn bị đi, ngày mai chị sẽ đến chỗ của anh Tần đón em.”
Tân Điềm cảm thấy thời gian khai máy nhanh đến lạ lùng.
Đêm trước ngày khai máy cô mới biết tên phim.
Cô không truy hỏi Chu Mạn Mạn tại sao lại biết cô đang ở Trúc Yến Viên, chỉ cau mày trả lời tin nhắn của chị ấy.
“Sao lại vội như thế?” Tân Điềm thở dài: “Em thậm chí còn chưa xem kịch bản mà đã khai máy rồi à?”
“Em chỉ cần vác xác đi là được rồi, bộ phim này được đầu tư rất nhiều, em phải quay thật tốt cho chị.” Chu Mạn
Mạn lờ mờ suy đoán, thúc giục: “Em ở đây tỏ thái độ với chị làm gì? Đi chuẩn bị đồ đạc đi.”
Tân Điềm càng nghi ngờ: “Tại sao trước đó không hề có động tĩnh gì, còn nữa, địa điểm quay ở thành phố S ư? Chị
biết thành phố S xa lắm không?”
“Xa thì liên quan gì đến em? Đâu phải bảo em tự đi!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng! Tân Điềm, nghe chị, em chỉ cần quay phim thật tốt, những chuyện khác đều không liên
quan đến em, đừng suy nghĩ được không?”
Tân Điềm sửa sang lại mái tóc rối bù, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Ngày mai mấy giờ?”
“Sáu giờ sáng mai.” Chu Mạn Mạn dỗ dành: “Tân Điềm, nghe chị, đừng nghĩ đến vấn đề này nữa. Tối nay nghỉ
ngơi cho thật tốt, biết chưa?”
Tân Điềm bất an cúp máy, ngồi yên chốc lát mới giật mình nhớ ra, nhà đầu tư của bộ phim này là Tập đoàn Lăng
Hi.
Cô cầm điện thoại đi ra ngoài.
Từ tầng hai nhìn xuống, cô thấy Tần Thời Ngộ đang ngồi ở phòng khách. Anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám, trước mặt là chiếc laptop, trông rất cao quý và ấm áp.
Cõ lẽ nhận ra điều gì đó, anh đóng laptop lại, ngước lên nhìn Tân Điềm.
Bị bắt quả tang, cô lúng túng trong phút chốc, sau đó bất chấp đi xuống.
Tần Thời Ngộ đưa cho cô một viên kẹo bọc trong giấy bóng: “Anh nghe bác sĩ nói em bị tụt huyết áp, mới ngủ dậy ăn một viên kẹo cũng tốt lắm đấy.”