Mục lục
Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Cửu không được tự nhiên lắm, gật đầu đồng ý với vẻ rất miễn cưỡng.

Khi Hạ Vân Tự trang điểm ăn mặc xong, bữa sáng được bày lên, Ninh Nguyên và Ninh Nghi cũng đến dùng bữa. Bữa ăn này có vẻ gượng gạo chưa từng thấy.

Mỗi người đều cảm thấy không khí không được tự nhiên, ngay cả đứa trẻ ba tuổi như Ninh Nghi cũng không thoải mái, có mấy lần thằng bé còn len lén níu áo đại ca mình.

Ninh Nguyên cũng cảm thấy không được tự tại nhưng dù gì nó cũng lớn hơn, biết trong này chắc chắn có ẩn tình nên không để ý đến Ninh Nghi lắm. Hễ Ninh Nghi níu áo mình thì Ninh Nguyên bèn gắp cho thằng bé một cái bánh bao nhỏ mà nó thích ăn.

Đến khi ăn xong, Ninh Nghi vừa ợ vừa ra ngoài, trong đĩa còn chồng năm cái bánh bao còn chưa ăn.

Ninh Cửu cũng tạm thời được nhũ mẫu dẫn ra ngoài, chỉ còn Ninh Nguyên ở lại một lát. Những ngày mới đến hành cung này, phụ hoàng cho phép huynh đệ chúng được thả lỏng vài ngày, hôm nay nó rảnh rỗi nên không vội đi đọc sách.

Đợi khi hai đệ đệ đã đi xa, Ninh Nguyên nhếch miệng chỉ ra ngoài. “Di mẫu, tam đệ làm sao thế?”

“Ta bảo nó đấy.” Hạ Vân Tự thẳng thắn. “Ta bảo nó phải thường xuyên qua lại với các con, vì thế hôm nay sẽ cùng dùng bữa sáng, lát nữa ta dẫn nó ra ngoài chơi một chút. Nếu con không bận gì thì có thể đi chung.”

“…” Ninh Nguyên á khẩu. Hôm nay có không có việc gì, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Sao tự nhiên di mẫu lại săn sóc đệ ấy thế.”

Lần này, Hạ Vân Tự không còn thẳng thắn như lúc nãy mà liếc nó một cái, cười bảo: “Chuyện này con không cần quan tâm.”

Ninh Nguyên hậm hực ngậm miệng lại.

Cứ thế, nhân mấy ngày Ninh Nguyên Ninh Nghi không đi học, Hạ Vân Tự dẫn chúng đi khắp hành cung, còn ra ngoài cung đi dạo phiên chợ cách đó không xa.

Hôm đi chợ, Ninh Nguyên nửa đùa nửa thật rằng nàng vừa đến thì có người đi trước dọn đường, trong chợ ngoại trừ chủ các quấy hàng thì không có lấy một người bình thường, xung quanh im phăng phắc thì còn gì thú vị nữa, bình thường nó ra ngoài chơi với các đường huynh đường đệ khác còn vui hơn.

Tuy Ninh Nguyên “chán chê” như vậy nhưng Ninh Cửu thì lại rất vui vẻ.

Trước kia Quách thị bắt nó đọc sách quanh năm suốt tháng, dù lúc nghỉ tết cũng không cho nó được thả lỏng, càng chưa từng cho phép nó ra ngoài. Nó nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ, chỉ đằng này đằng kia, ăn vài món ăn vặt mình chưa từng thấy, còn mua thêm một số đồ chơi thịnh hành trong dân gian.

Trong đó nó thích nhất là món bánh giầy đường đỏ, ngoài giòn trong mềm, ăn vừa ngọt vừa thơm.

Nó ăn được vài miếng, do dự một chút rồi dùng cái que găm một miếng, chạy đến trước mặt Hạ Vân Tự. “Thư mẫu phi…”

Hạ Vân Tự đang nắm tay Ninh Nghi nhìn ngó khắp nơi, chỉ vào mái nhà thấp lúp xúp của một cửa hàng ven đường, giảng cho thằng bé nghe sự khác nhau giữa ngói thường và ngói úp nóc thì bỗng nghe tiếng gọi, nàng cúi đầu nhìn rồi ngẩn ra.

Ninh Cửu vừa chạm vào ánh mắt nàng là lập tức cúi đầu xuống, ngượng nghịu đến co quắp chân tay. “Cái này ngon lắm… Người ăn không?”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Vân Tự cảm thấy tim mình trở nên mềm yếu hơn.

Nàng cố lấy sức nhưng mãi mà sự cứng rắn kia vẫn không trở lại, cuối cùng nàng cúi xuống. “Mẫu phi đang mang đệ đệ muội muội của con nên không thể ăn linh tinh.”

Ninh Cửu có chút mất mát, sau đó lại tò mò về cái thai trong bụng nàng. “Khi nào thì mẫu phi sinh ạ?”

Nàng trả lời: “Khoảng bốn năm tháng nữa.”

Ninh Cửu gật đầu. Đột nhiên từ sau lưng có một bàn tay vươn tới, giật lấy cái que cắm miếng bánh giầy đường đỏ của nó.

Thẳng bé quay lại thì thấy đại ca đang vui vẻ ăn bánh, còn nhai chóp chép: “Cái này đầu bếp trong cung cũng làm được. Đệ về bảo họ làm là di mẫu có thể ăn rồi.”

Ninh Cửu vẫn còn nhỏ, bình thường có rầu rĩ cỡ nào thì nghe được ý kiến hợp ý mình cũng trở nên vui vẻ. “Thật ạ?”

Sau đó nó nghiêm túc nói với Hạ Vân Tự. “Vậy nhi thần về bảo họ làm!”

Quả thật nó không quên chuyện này, bữa khuya hôm đó bèn có thêm món bánh giầy đường đỏ.

Bánh giầy làm từ gạo nếp nên không dễ tiêu, buổi tối không được ăn nhiều, vì thế món này cũng chỉ có hai miếng nhỏ. Chỉ hai miếng bánh nhỏ xíu xíu thôi nhưng làm lòng Hạ Vân Tự lại cảm thấy rối bời.

Bọn trẻ đang ngồi trên hành lang dùng bữa khuya, nàng vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa nghe Ninh Cửu than là trong cung làm món này không ngon bằng chợ bên ngoài.

Haiz…

Không biết có phải vì có thai không mà mấy ngày nay tinh thần nàng cứ phập phồng không yên.

Nhất là hôm nay, sau khi Ninh Cửu đưa cho nàng miếng bánh giầy, những tính toán kỹ càng của nàng đã trở nên rối loạn, khiến nàng buồn bực nhưng không thể tức giận được.

Tình hình này giống như đang chơi cờ hăng say thì bỗng nhiên có một chú sóc nhỏ nhảy lên bàn cờ, khiến cho những quân cờ đen trắng lẫn lộn vào nhau. Kỳ thủ tức tối vì không thể đánh đến cùng nhưng khi nhìn hai má phồng lên và đôi mắt đen láy của chú sóc thì lại lắc đầu chịu thua: Thôi vậy, không so đo với nó.

——

Sáng hôm sau, lúc Hiền Phi đến tìm Hạ Vân Tự thì nghe Tiểu Lộc Tử nói: “Quý Phi nương nương đang lễ Phật, xin nương nương đợi một lát.”

“Lễ Phật?” Hiền Phi khẽ chau mày, ra hiệu cho cung nhân không cần đi theo mà tự mình đi vào trong.

Ai cũng biết Hiền Phi rất thân với Thư Quý Phi nên không trách nàng đường đột, cũng không ngăn lại mà mặc nàng ta đi vào.

Hiền Phi đi vào căn phòng dùng làm Phật đường, cách bức rèm thưa đã trông thấy Hạ Vân Tự quỳ trước tượng Phật, nhìn bóng dáng rất thành kính. Nàng ta bèn vén rèm đi vào.

Tiếng rèm châu leng keng vang lên mà nàng vẫn không quay đầu lại, Hiền Phi càng cảm thấy bất an. “Có phải muội có chuyện gì giấu ta không?”

Bóng lưng đang quỳ lập tức khựng lại, nhưng nàng vẫn không quay đầu. “Không có. Sao thế ạ?”

Hiền Phi cau mày nhìn tượng Phật. “Nếu không phải chuyện đại sự thì điều gì có thể khiến muội ôm cái bụng bầu quỳ ở đây dọa dẫm thần phật hả?”

Trong cung nhiều người tin Phật, lúc không có lối ra thì coi đây là nơi dựa dẫm, lúc làm chuyện xấu thì cầu mong được yên ổn, chỉ có nàng là không.

Từ khi Giai Huệ hoàng hậu qua đời, Hiền Phi đã được chứng kiến cảnh nàng lớn tiếng trách mắng Phật Tổ vào lúc tuyệt vọng nhất.

Trước đó, nàng ngày ngày lễ Phật cầu xin người phụ hộ cho Giai Huệ hoàng hậu nhưng nàng ấy vẫn không qua khỏi. Cuối cùng Hạ Vân Tự không chịu đựng được khóc ngay trước tượng Phật, sau đó bắt đầu mắng mỏ, càng ngày càng khó nghe.

Lúc ấy hoàng hậu vừa qua đời, Hiền Phi còn chưa được phong làm chiêu nghi, thân phận không cao, làm sao dám mặc kệ tình cảnh ấy.

Nàng sợ người khác nghe thấy, càng sợ Hạ Vân Tự gặp phải báo ứng nên sau phút ngạc nhiên ngắn ngủi, nàng ta bèn nhào tới, đưa tay định bịt miệng Hạ Vân Tự lại.

Nhưng Hạ Vân Tự lại dứt khoát đẩy nàng ta ra, đứng phắt dậy, không thèm quỳ nữa, chỉ vào tượng Phật nói rất hùng hổ: “Quan hệ giữa thần phật và tín đồ ấy à, ngài chịu phù hộ thì phù hộ, không phù hộ thì ta tìm người khác để cúng bái. Dù gì bây giờ tỷ tỷ của ta cũng thành quỷ dưới đó rồi, ta không cúng bái ai thì vẫn có thể bái tỷ ấy. Trước kia ta tôn kính ngài biết bao, nể mặt ngài biết bao đúng không? Lẽ ra ta phải sớm tìm người khác để cung phụng hương hỏa mới đúng. Người ta nói tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, ngài đường đường là Phật Tổ mà còn không bằng một con quỷ nữa!”

Hiền Phi sợ đến nỗi suýt ngất đi, mấy ngày sau đó cứ lo lắng ngoài cung sẽ bất ngờ báo tin Hạ tứ tiểu thư bị trời đánh chết.

May mà không có.

Nàng ta mừng thầm vì sự độ lượng của thần phật, không so đo với con nha đầu mười ba tuổi này nhưng dần dần lại phát hiện không chỉ có thế.

Hạ Vân Tự thật sự không còn tôn kính thần phật như trước, lúc họ cùng nhau tính kế Quý Phi, Hạ Vân Tự thường vào cung tìm nàng ta, cũng thường xuyên “giao dịch” với tượng Phật trong cung của nàng ta, dĩ nhiên là “giao dịch” bằng sự uy hiếp.

Lúc đầu Hiền Phi cứ nơm nớp lo sợ, sau này thấy không có chuyện gì thì nên không nói thêm.

Những người không tin thần phật đều nói việc tín ngưỡng chỉ là tìm nơi nương tựa tâm linh, vậy Hạ Vân Tự làm thế cũng coi như là một nơi nương tựa, cứ để mặc nàng vậy.

Nhưng lần này Hạ Vân Tự lại quay đầu qua, mặt đầy vẻ mệt mỏi uể oải. “Muội không có dọa dẫm thần phật.”

“Sao sắc mặt muội khó coi thế?” Hiền Phi vội bước tới đỡ nàng dậy, dìu nàng ra ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài.

Chiếc ghế này rất rộng rãi, đủ cho hai ba người ngồi. Hiền Phi nghĩ ngợi rồi dìu nàng nằm xuống luôn.

Hạ Vân Tự tựa vào gối, tay gác lên trán, thở dài một hơi.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Hiền Phi ngồi bên cạnh, không ngừng dò xét nàng. “Không nghe trong cung nói xảy ra chuyện gì mà…” Sau đó nàng ta giật mình hỏi: “Chẳng là là cái thai không ổn?”

“Không phải, cái thai rất tốt.” Hạ Vân Tự lắc đầu cười khổ, đôi mắt phượng liếc nhìn Hiền Phi, mang theo vẻ quyến rũ đa tình thường thấy.

Sau đó nàng thở dài biếng nhác. “Muội ấy à… cảm thấy phiền quá đi, không biết phải làm sao nên muốn nhờ thần phật chỉ đường dẫn lối.”

Ngày nào muội cũng uy hiếp người ta, còn muốn người ta chỉ đường dẫn lối?

Hiền Phi thầm cười giễu nhưng lại không nói ra, chỉ hỏi: “Chuyện gì mà khó vậy?”

Lại thở dài một hơi, nàng nhìn chằm chằm vào xà nhà, kể lại chuyện với vẻ mệt mỏi.

“Muội đã nghĩ rồi, Đàm Tây Vương là một mối họa. Tuy vì chuyện này mà hoàng thượng thấy hắn phiền phức nhưng thật ra thì hắn cũng chưa làm gì quá, cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải là cách.”

Nàng lại không phải kiểu người ngồi chờ chết. Đàm Tây Vương công kích nàng trên triều đình như vậy mà nàng không thể làm gì thì thật là sốt ruột.

Nàng không thể tranh chấp với hắn trên triều, vậy thì phải chuyển ván cờ này đến hậu cung, buộc Đàm Tây Vương phải đánh cờ với nàng ở địa bàn của nàng.

Nàng vốn định lợi dụng Ninh Cửu – nói chính xác hơn là lợi dụng nhũ mẫu của Ninh Cửu – Trương thị.

Trương thị thật lòng quan tâm đến thằng bé, nhất định hy vọng nó có một tương lai bình yên. Từ bức huyết thư tố cáo Quách thị trước đây cho thấy, Trương thị hoàn toàn không muốn Ninh Cửu tranh giành với Ninh Nguyên.

Vì thế nàng bắt đầu quan tâm đến Ninh Cửu, muốn để Trương thị nhìn thấy Ninh Cửu trở nên tốt đẹp hơn dưới sự che chở của nàng, sau đó từ từ thuyết phục Trương thị giúp nàng chơi Đàm Tây Vương một vố để đổi lại cuộc sống an lành cho Ninh Cửu sau này.

Chuyện này tính ra cũng không khó, chỉ cần Trương thị ra tay với nàng rồi giá họa cho Đàm Tây Vương là được.

Điểm then chốt nhất trong chuyện này là Trương thị phải nói xa gần bên tai Ninh Cửu, sau đó mượn miệng Ninh Cửu nói ra tên của Đàm Tây Vương.

Tuy nói đế vương đa nghi nhưng Ninh Cửu mới sáu tuổi, mới tuổi này mà nói thế hẳn là có thể tin được.

Chỉ cần hoàng đế tin ba phần là được.

Nàng chỉ cần y hoài nghi Đàm Tây Vương dài tay đến nỗi có thể vươn tới cả hậu cung của y thì khi đó nàng có thể khiến thế cục trên triều thay đổi.

Nếu nàng có thể mạo hiểm hơn nữa, làm mình động thai chút thôi để y cảm thấy con của mình suýt nữa mất trong tay Đàm Tây Vương thì kết quả sẽ càng thú vị.

Nhưng nếu làm thế, bất luận hoàng đế tin hay không, nhũ mẫu Trương thị đều nhất định phải chết.

Hạ Vân Tự vốn không để tâm chuyện sống chết của Trương thị, dù gì trong mỗi cuộc chiến chốn hậu cung này đều phải có người mất mạng.

Nàng sẽ bàn điều kiện ổn thỏa với Trương thị, nếu nàng ta đồng ý thì coi như không ai nợ ai.

Nhưng khi Ninh Cửu đưa miếng bánh giầy đường đỏ về phía nàng, nàng đột nhiên không nhẫn tâm được nữa.

“Cái gì mà vì con mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, muội thấy toàn là nói bậy.” Nàng phiền não lôi cái gối dưới đầu lên che mặt. “Muội vốn đang mạnh, giờ làm mẹ thì trở nên yếu đuối đi thì có.”

——-

Thần phật: Ha ha, trời đất xoay vần, cô cũng có ngày hôm nay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK