Có điều trong lúc chờ đợi, Hạ Vân Tự cũng đã kịp gieo một hạt mầm trong lòng hoàng đế, tạo thêm chút lòng tin để tránh nỗi lo về sau.
Những ngày sau đó, Hạ Vân Tự đều không đến Tử Thần Điện, vừa không đọc tấu chương cho hoàng đế vừa không đi vấn an.
Mấy ngày sau, nàng bảo Hàm Ngọc thay mình đến Tử Thần Điện dâng món tàu hũ hạnh nhân làm thức ăn khuya, trong lúc “vô tình” đã để hoàng đế biết dạo này nàng rất bận.
Hàm Ngọc nói: “Tuyên nghi nương tử nhân từ, cộng thêm việc Giai Huệ hoàng hậu, Quý Phi, Hân quý cơ đều vì sinh con mà qua đời nên gần đây người rất lo cho Linh thục nữ… Tuy không thân thiết lắm nhưng ngày nào người cũng chép kinh cầu phúc cho Linh thục nữ, vì thế mới không thể đến Tử Thần Điện vấn an, đành phải sai nô tỳ đến thay.”
Lúc Hàm Ngọc trở về, Phàn Ưng Đức đi cùng, phụng chỉ đưa đến cho Hạ Vân Tự một hộp trân châu phương nam.
Loại trân châu này màu sắc sáng bóng nhưng lại không chói mắt, mỗi viên đều to bằng quả hồ đào. Hạ Vân Tự chỉ nhìn lướt qua một cái, ra vẻ không nhuốm bụi trần trong lúc chép kinh. “Ta tự nguyện cầu phúc cho Linh thục nữ, sao dám cầu được thưởng thế này? Như thế trông chẳng có lòng thành.”
“Người nói gì vậy chứ.” Phàn Ưng Đức tươi cười. “Loại trân châu phương nam này vừa được tiến cống lên, người có biết trước được đâu, sao lại nói là vì được ban thưởng? Phật Tổ ở trên cao tự biết lòng thành của người.”
Hạ Vân Tự vẫn rất thờ ơ, tiện tay nhặt một viên trong hộp ra cho Phàn Ưng Đức. “Vậy đa tạ công công đã đi một chuyến.”
Người ta đồn “tây châu không bằng đông châu, đông châu không bằng nam châu”. Trân châu phương nam to như thế này, mỗi năm trong cung chỉ có một hộp, mỗi viên đều vô cùng giá trị. Dù Phàn Ưng Đức là người bên cạnh hoàng đế, từng nhìn thấy rất nhiều thứ quý hiếm nhưng cũng chưa bao giờ gặp tần phi tiện tay lấy nó ban thưởng cho người hầu.
Hắn đờ ra trong chốc lát, cảm thấy không nên nhận nhưng nhìn Hạ tuyên nghi có vẻ như lười nói về chuyện này nên đành phải nhận lấy rồi vội vã cáo lui.
Hạ Vân Tự đợi Phàn Ưng Đức lui ra, chép thêm hai dòng kinh rồi mới gọi Oanh Thời vào. “Đếm thử xem có tất cả bao nhiêu viên.”
Oanh Thời hành lễ, đứng bên cạnh đếm rồi bẩm báo: “Tổng cộng một trăm ba mươi hai viên.”
Hạ Vân Tự không dừng bút, nói: “Mang cho Linh thục nữ hai viên, bảo thái y kiểm tra nó ngay trước mặt nàng ta, xác định không có vấn đề gì em hãy về. Dâng lên cho thái hậu mười lăm viên, Chiêu Phi mười viên, Hứa chiêu nghi mười viên. Phía Chu mỹ nhân cho năm viên. Tìm hai cái hộp thật đẹp, một hộp đựng mười viên, một hộp đựng năm viên, còn lại thì cất vào kho.”
Oanh Thời nghiêm túc lắng nghe, nhún người nhận lệnh rồi đi làm ngay.
Trong chốc lát, mọi thứ đã xong xuôi. Mười lăm viên mà Hạ Vân Tự căn dặn cũng được đưa đến.
Hạ Vân Tự nhìn qua, gật đầu bảo: “Đều lui ra hết đi, ta có chuyện cần hỏi Hàm Ngọc.”
Oanh Thời xua tay, mọi người hành lễ rồi lặng lẽ kéo nhau ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Hàm Ngọc bước tới một bước: “Xin nương tử dạy bảo.”
Hạ Vân Tự đẩy chiếc hộp có năm viên trân châu về phía nàng: “Cái này cô nhận lấy đi.”
Dù trước nay nàng luôn đối xử rất tốt với Hàm Ngọc nhưng lúc này Hàm Ngọc vẫn cả kinh lùi ra sau một bước, hoảng hốt nhún người xuống. “Sao có thể như vậy! Nương tử làm nô tỳ tổn thọ mật, thứ tốt thế này nô tỳ sao dám dùng…”
Hạ Vân Tự đỡ nàng dậy, mỉm cười nói: “Đồ tốt mà sao không dùng được? Cô xem, với thân phận của ta hiện nay, thật ra cũng không thể dùng loại trân châu này được nhưng chẳng phải hoàng thượng vẫn ban hết cho ta đó sao? Ngày nào đó được phong quý cơ, nạm vào mão chắc chắn rất đẹp.” Nói xong nàng ngước mắt, mỉm cười nhìn Hàm Ngọc đầy thâm ý. “Ta có thể, cô cũng có thể.”
Hàm Ngọc ngạc nhiên, ngẩn ngơ nhìn nàng, mãi một lúc vẫn không thể nói chuyện.
Hạ Vân Tự ung dung mỉm cười. “Nhìn ta như thế làm gì? Lẽ nào định làm một thải nữ nho nhỏ bên cạnh ta cả đời sao?” Nói xong nàng lắc đầu, bảo: “Đừng chứ. Ta còn mong cô có thể đi cùng ta, sau này mới có người tám chuyện với ta mỗi ngày chứ.”
Dĩ nhiên thân phận phải tương đương nhau thì mới có thể tám chuyện được.
Lúc đầu Hàm Ngọc nghĩ là nàng đang thăm dò, sau đó cảm thấy nàng chỉ nói đãi bôi mà thôi, nghe đến đây mới kinh ngạc phát hiện ra nàng đang nói nghiêm túc nên càng chấn kinh.
Hạ Vân Tự rất bình thản, ánh mắt lại tập trung nơi đầu bút, chậm rãi viết tiếp. “Cứ nhận đi. Ngày tháng còn dài, đừng chuyện gì cũng khách khí như vậy. Thứ này cô muốn để đó ngắm hay cầm chơi ta cũng không quan tâm, có điều… nếu cô muốn bán lấy tiền thì nhớ bảo Oanh Thời đưa tiền cho. Dù ta có cho phép thì cũng khó tránh bị người ta nói là cô lén bán đồ trong cung, bị lôi ra đánh đòn đấy.”
Nói xong, xung quanh yên tĩnh đi nhiều. Một lát sau Hàm Ngọc mới hoàn hồn lại, giọng run run. “Nô tỳ nhớ rồi… Đa tạ nương tử.”
“Ừm.” Hạ Vân Tự gật đầu, Hàm Ngọc liền lui ra ngoài. Đồ tốt thế này đương nhiên phải cất kỹ, nàng nhất định phải về phòng trước đã.
Trong lúc Hàm Ngọc lui ra, Hạ Vân Tự cũng đã chép xong một trang. Nàng đặt bút xuống, thở phào một hơi.
“Tận tâm tận lực” duy trì quan hệ thế này đúng là hao tâm phí sức, tuy nhiên không thể không làm.
Nàng biết Hàm Ngọc đã cảm động vì sự đối đãi chân thành của nàng, nhưng trong chốn hậu cung này, có bao nhiêu mối quan hệ được duy trì bởi tấm lòng chân thành chứ?
Trước sự cám dỗ quá lớn của quyền lực tiền tài, địa vị, lòng thành là thứ rẻ rúng nhất.
Vì vậy nếu nàng đã cảm thấy một người nào đó có ích, lại muốn sử dụng người này lâu dài thì phải chịu bỏ nhiều vốn ra mà lôi kéo.
Nàng phải cho người đó sự quan tâm mà ngày xưa người đó chưa từng nhận được, rồi phải cho thêm cả tiền tài mà người đó có thể nhận được từ người khác trong tương lai, thậm chí địa vị mà người khác hứa hẹn cho người đó nàng cũng phải kê sẵn.
Chỉ có cho hết những thứ mà mình cần cho thì mới không lo người đó bị cám dỗ bởi những lợi ích nhỏ nhặt, như thế nàng sẽ yên tâm hơn nhiều so với việc cả ngày cứ nghi thần nghi quỷ, nơm nớp đề phòng.
Huống hồ cho đến hiện nay, phẩm hạnh của Hàm Ngọc cũng rất tốt, đáng để nàng tốn công sức đầu tư.
—–
Chiều hôm sau, Hạ Vân Tự đang ngồi xếp bằng trên trường kỷ chép kinh thư thì Tiểu Lộc Tử bước vội vào nhà. “Nương tử, hoàng thượng đến Khánh Ngọc Cung của chúng ta, chắc là đến thăm nương tử.”
“Biết rồi.” Nàng nghe thế nhưng vẫn không nhúc nhích, Tiểu Lộc Tử hiểu ý, im lặng cáo lui.
Chép xong một câu, Hạ Vân Tự tạm thời đặt bút xuống, đưa tay đẩy cánh cửa sổ bên cạnh ra rồi cầm bút lên, tiếp tục ung dung chép kinh.
Hạ Huyền Thời vừa bước vào sân của Triêu Lộ Hiên liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ngồi bên cửa sổ.
Lúc này tiết xuân se lạnh, đa số hoa cỏ trong vườn vẫn còn khẳng khiu, chỉ có cái cây bên cửa sổ là vừa nhú một vài búp non màu vàng. Từ xa nhìn lại, những búp hoa màu vàng nhạt ấy giống như được khảm vào khung cửa sổ màu đỏ thẫm.
Ô cửa sổ đóng khung nàng lại giống như một bức tranh. Bóng dáng cúi đầu chép kinh trông tĩnh lặng, yêu kiều, bớt đi một chút hoạt bát lóa mắt của thường ngày, càng giống với người mà y luôn trân quý giấu trong một góc ký ức.
Y không khỏi đứng đó thưởng thức một lúc, đến khi hoàn hồn lại thì thầm thở dài một hơi. Đây không biết đã là lần thứ mấy y lẳng lặng ngắm nhìn nàng như vậy, dù y không nên như thế.
Nàng đã là tần phi của y, nhưng trước sau vẫn là muội muội của Giai Huệ hoàng hậu. Y nghĩ mặc dù Giai Huệ hoàng hậu lưu lại di ngôn bảo nàng tiến cung bầu bạn với y nhưng chắc chắn không phải ý đó.
Nhưng y ngày càng thích cảm giác ở bên cạnh nàng.
Bởi vì quan hệ đó, giữa nàng và y bớt đi ít nhiều lễ nghi, nàng lại kiều diễm động lòng người, giống như một đóa hoa đỏ thắm rực rỡ nở giữa đầm nước nhạt nhẽo trong hậu cung, cuốn hút đến độ khiến người ta không thể rời mắt.
Không chỉ một lần y từng nghĩ, nếu nàng không phải là muội muội của Giai Huệ hoàng hậu thì tốt biết mấy. Biểu muội, đường muội, hoặc dù là muội muội ruột thịt nhưng không thân thiết đến vậy thì y sẽ không khó xử đến độ này.
Nhưng sự khó xử này dường như lại khiến mối quan hệ gữa y và càng càng thêm kích thích.
Hoàn hồn lại, Hạ Huyền Thời chậm rãi đi vào nhà, rẽ phải, làm như không có chuyện gì đi vào phòng của nàng.
Nàng vô thức ngước lên nhìn, vừa thấy y liền mỉm cười. “Tỷ phu?” Nói xong thì vội vàng bước xuống hành lễ.
Y bước nhanh tới ngăn nàng lại, nàng không khăng khăng hành lễ nữa mà vui vẻ ngồi lại trên trường kỷ, hỏi y: “Sao tỷ phu lại đến đây lúc này?”
“Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, trẫm đến thăm muội.” Y nhẹ nhàng đáp, sau đó đưa mắt nhìn chồng giấy khá dày bên tay nàng, cười bảo: “Gần đây muội bận rộn nhỉ.”
“Haiz.” Hạ Vân Tự thở dài một hơi, mặt vương chút u sầu. “Tỷ tỷ, Quý Phi, Hân quý cơ đều mất vì sinh nở, thần thiếp rất lo Linh thục nữ cũng xảy ra chuyện.”
Y mỉm cười. “Làm khó cho muội rồi, tính tình như vậy mà phải tĩnh tâm chép kinh thư.”
Đôi mày được vẽ tỉ mỉ của nàng khẽ nhướng lên, tức tối lườm y một cái hạ xuống. “Chép một lát thì tĩnh tâm thôi, thần thiếp đâu phải trẻ con mà ngồi không yên chứ.”
Ngay cả giận dỗi cũng đáng yêu đến vậy.
Hạ Huyền Thời không khỏi cười tươi hơn rồi không quấy rầy nàng nữa mà tự cầm một tờ kinh lên xem.
Nhưng vừa nhìn vào, y liền ngây người ra.
Hạ Vân Tự cảm nhận được rất rõ là không khí đối diện trở nên ngưng đọng lại nhưng nàng vờ như không biết, vẫn tiếp tục chép kinh.
Chắc chắn đã rất lâu rồi y không được nhìn thấy nét chữ này.
Chắc chắn y cũng không thể ngờ rằng nàng có thể viết được nét chữ này.
Có lẽ trong mắt y, đây là do tỷ muội hai người thân thiết, hẳn là y đang nhớ đến ngày xưa tỷ tỷ cầm tay dạy nàng viết chữ.
Y không thể ngờ được rằng sau khi tỷ tỷ qua đời, ngày này qua ngày khác nàng vừa rơi nước mắt vừa nhìn những dòng chữ tỷ lưu lại mà luyện theo. Mỗi ngày luyện từ sáng đến khuya, cuối cùng nàng cũng viết giống đến nỗi ngay cả Nội Quan Giám đều không phân biệt được thật giả.
Viết một tờ chữ mẫu, giống như tỷ tỷ đang dạy nàng tập viết; viết một bức thư, giống như tỷ tỷ đang nói chuyện với nàng.
Đồng thời, tất cả những điều này là để từng bước từng bước đi đến trước mặt y.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ luyện những nét chữ này thành một con dao đâm thẳng vào trái tim y, khoét ra một miếng để y hiểu được cảm giác đau lòng của tỷ tỷ khi đó là như thế nào.
Thầm cười lạnh trong lòng, Hạ Vân Tự không nén được nên khóe môi cũng cong lên, đành gác bút và ngã ra gối, ngáp một cái để che giấu cảm xúc của mình. “Đau cổ tay quá…”
Nàng cau mày, tay trái nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay phải. Hạ Huyền Thời bỗng hoàn hồn lại, nhìn nàng một cái, vờ như bình thản đặt tờ giấy trở lại trên bàn.
“Đừng chép nữa, có lòng là được, dù sao chép cũng nhiều rồi.” Y cố tỏ ra ung dung.
Nhưng dáng vẻ cau mày của nàng đã lọt vào mắt y, cảm giác đau nhức ở cổ tay dường như đã khiến y đau lòng, y bỗng không tự chủ được, chỉ muốn quan tâm đến nàng nhiều hơn.
“Trẫm xoa cho muội nhé?” Y giơ tay ra, ma xui quỷ khiến nói.
Nàng ngước mắt lên, nhìn y bằng đôi mắt trong veo.