Nhậm ma ma vẫn ung dung ngồi đó, thở ra một hơi. “Thôi được rồi, chúng ta cũng không thể nào cứ ở đây suốt ngày suốt đêm được. Các ngươi trói nó lại rồi đi nghỉ ngơi đi.”
Bốn cung nữ đều ngoan ngoãn vâng một tiếng, tức tốc tìm dây thừng trói Như Lan lại.
Như Lan vừa khóc lóc vừa cầu xin. “Ma ma… ma ma cứ đi nghỉ đi, nô tỳ không trốn được đâu…”
Nhậm ma ma cười lạnh một tiếng, không thèm để ý. Đến lúc này mà con quỷ nhỏ trước mặt còn dám giở trò với bà.
Đúng là nó không chạy đâu được, đừng nói là chạy khỏi Ngọc Trúc Hiên, chạy khỏi hành cung mà ngay cả cái sân này nó cũng không chạy thoát. Có điều tuy căn phòng này bốn phía trống trơn, không có bất cứ vật gì để đi ngoài nhưng nếu nó ra một góc, cởi quần giải quyết thì chẳng những có thể giảm bớt xấu hổ mà công sức nửa ngày trời của bà cũng uổng phí.
Hơn nữa, nếu không trói lại, nó biết không còn đường thoát mà đâm đầu vô tường tự vẫn thì sao.
Nhậm ma ma lạnh lùng nói với Như Lan một câu: “Ta nói cho ngươi biết, chuyện bùa chú ở trong cung không phải là chuyện nhỏ, Hạ tuyên nghi có gia thế chừng nào chắc ngươi cũng biết. Chuyện này nếu tra ra rõ ràng, có lẽ còn có thể kết thúc một cách đơn giản nhưng nếu ngươi dám tự sát để chuyện không tra ra được thì hoàng thượng và Hạ gia sẽ không bỏ qua. Ngươi ngẫm lại xem mình có tổ tiên phụ mẫu, có huynh đệ tỷ muội gì không!”
Như Lan vốn vừa nhen nhóm ý nghĩ tự sát, bây giờ mặt lập tức không còn một giọt máu.
Nàng ta làm sao dám chết? Nàng ta không chỉ có phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội mà ca ca năm ngoái vừa vào quan học, tương lai tươi sáng ở phía trước.
Nhậm ma ma không thèm để ý đến biểu cảm của Như Lan, mặc cho bốn cung nữ trói chặt nàng ta lại rồi năm người cùng ra khỏi căn phòng này.
Cửa chính cửa sổ đều được khóa kỹ, năm người già trẻ cứ yên tâm mà ngủ. Gần đến trưa ngày hôm sau, họ đến xem Như Lan thì… quả nhiên nàng ta không chịu được nữa.
Trong phòng, ở chỗ cách cửa sổ không xa có một đống xú uế rất rõ ràng, mùi hôi thối nồng nặc bay ra làm người ta muốn nôn mửa.
Quần áo của Như Lan dĩ nhiên cũng dơ bẩn hết. Lúc này tuy đã bị trói hai tay ra sau lưng nhưng nàng ta vẫn cố rúc vào một góc tường.
Thấy có người vào, đôi mắt vô hồn trống rỗng của nàng ta run lên, người co rúc lại. Nhậm ma ma vẫn bình thản như không, dưa tay túm chặt đầu tóc nàng ta, buộc nàng ta ngẩng đầu lên: “Thế nào rồi nha đầu, nghĩ kỹ rồi chứ?”
——
Trong phòng ngủ ở nhà trước, Hạ Vân Tự đọc sách cả buổi sáng, lúc này đang gặp một chương tối nghĩa rất khó hiểu khiến nàng thấy đau đầu.
Dùng bữa trưa xong nàng bèn ngủ một giấc, khi thức dậy hỏi thì mới biết đã sắp đến giờ thân[1] rồi.
Hoàng đế muốn nàng đến Thanh Lương Điện trước khi vào tiệc, hơn nữa đi dự cung yến phải ăn mặc trang điểm một phen nên nàng đành thức dậy, gọi người vào hầu hạ.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, mấy người Oanh Thời Yến Thời thuần thục tiến vào, ai làm việc người nấy. Nghe tiếng rèm châu vang lên, Hạ Vân Tự nhìn vào trong gương thì thấy Tiểu Lộc Tử lom khom tiến vào.
“Nương tử.” Tiểu Lộc Tử đi đến bên cạnh nàng, bẩm báo: “Nhậm ma ma cầu kiến.”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Mời bà ấy vào đi” rồi nhìn Oanh Thời. “Đi chuẩn trà bánh mang vào đây.”
Hai người vâng một tiếng, không lâu sau, Nhậm ma ma đi vào. Hạ Vân Tự không để bà hành lễ, bảo Oanh Ca dìu bà ngồi xuống bên bàn, giọng nàng cũng rất khách khí. “Hoàng thượng muốn ta đến Thanh Lương Điện một chuyến, ta vội trang điểm nên không tiện qua đó nói chuyện với ma ma, thật thất lễ.”
“Nương tử khách khí rồi, nô tỳ không dám nhận.” Nhậm ma ma cúi người, cung kính nói. Đoạn, liếc thấy có người đi vào, nhìn kỹ lại thì đó là Oanh Thời bưng trà bánh vào cho bà.
Hạ Vân Tự mỉm cười, nói: “Ma ma vừa ăn vừa nói, cứ nghỉ ngơi chút đã không vội.”
Nhậm ma ma cung kính cảm tạ. Dù bà có nói “không dám nhận” nhưng được tôn trọng thế này thì trong lòng cũng thấy vui. Bà nhấp một hớp trà, bẩm báo rõ đầu đuôi ngọn ngành. Quá trình dơ bẩn kia sợ làm ô uế tai của quý nhân nên lược đi, chỉ tỉ mỉ kể lại phần cuối.
Bà cau mày bảo: “Dù nô tỳ có tra hỏi thế nào thì nó đều nói không biết lá bùa kia, cũng không làm sao biết được ngày sinh của nương tử. Lúc đầu nô tỳ không tin nhưng sau đó hỏi kỹ thì thấy… có vẻ là thật.”
Câu cuối cùng bà nói rất do dự. Nếu Như Lan thật sự bị oan thì chuyện này quá sức kỳ quặc
Lúc đó rõ ràng nhân chứng vật chứng đều có, ngay cả hoàng thượng cũng là một trong số nhân chứng.
Hạ Vân Tự biết nguyên do ẩn sau đó nhưng đương nhiên là không thể nói thật với bà, chỉ khẽ mỉm cười. “Ma ma nói như thế thì khó giải thích quá, nếu không phải Như Lan thì lẽ nào ta muốn hãm hại nó sao?”
Nhậm ma ma vội vàng đứng lên: “Nô tỳ không có ý đó.”
“Ma ma cứ ngồi đi.” Giọng nói của Hạ Vân Tự rất từ tốn, nghe có vẻ khá thong dong. “Thật ra… chuyện này nó khăng khăng không nhận cũng không có gì lạ. Tiểu Lộc Tử đã đi điều tra rồi, lá bùa đó là nguyền rủa người ta chết không được yên, ngày sinh còn lại là của Chu mỹ nhân. Ta và Chu mỹ nhân tuy phẩm cấp không cao nhưng dù gì cũng là chủ nhân, chuyện này nếu chịu nhận thì nó chết không có chỗ chôn, đương nhiên cảm thấy nếu khăng khăng không chịu nhận tội thì còn có thể giữ được cái mạng.”
Nhậm ma ma vừa ngồi xuống vừa nhíu mày suy tư, cảm thấy nàng nói cũng có lý.
Hạ Vân Tự ra hiệu cho Oanh Thời tạm dừng chải đầu, quay người qua nhìn Nhậm ma ma. “Tra hỏi là sở trường của ma ma, ta có vài câu muốn nói mong ma ma đừng chê ta múa rìu qua mắt thợ.”
Nhậm ma ma vội gật đầu bảo: “Nương tử cứ nói.”
“Chuyện này theo ta thấy, Như Lan có cúi đầu nhận tội hay không không quan trọng, quan trọng là sau lưng nó là ai.” Dừng lại một chút, nàng nói đầy ẩn ý. “Ta và Chu mỹ nhân vừa tiến cung không đến một năm, đây là lần đầu tiên đến hành cung, hoàn toàn không có thù oán gì với nó, như vậy không có khả năng là tự nó muốn hãm hại ta. Cho nên ma ma cứ nói với nó, chuyện này nó không nhận cũng được nhưng phải khai ra là ai đã mua chuộc nó. Hỏi rõ điều này mới quan trọng.”
Nhậm ma ma giật mình, ngây người ra vài giây sau đó bừng tỉnh và rất khâm phục nàng. “Nương tử nói chí phải… Nô tỳ hồ đồ rồi, chỉ lo hỏi cái vụn vặt mà quên mất cái quan trọng nhất. Người ngoài mà biết chắc cười thối mũi!”
“Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ suất mà.” Hạ Vân Tự mỉm cười hiền hòa.
Từ khi còn nhỏ nàng đã biết làm thế nào để lấy lòng những trưởng bối lớn tuổi. Lúc ở nhà thì dùng thái độ này để trưởng bối thương nàng một chút, bây giờ thì dùng thái độ này để Nhậm ma ma dốc hết sức làm việc cho nàng.
Ôn hòa căn dặn Nhậm ma ma thêm vài câu, Hạ Vân Tự liền bảo Oanh Ca tiễn bà ra ngoài, gọi Tiểu Lộc Tử vào. “Lát nữa ta phải đến Thanh Lương Điện, tối nay còn có yến tiệc. Ngươi phải trông chừng ở đây, nếu Như Lan khai gì thì phải bảo nó điểm chỉ và trình lên cho ta lập tức.”
Tiểu Lộc Tử vâng một tiếng.
Nàng lại nói: “Hơn nữa phải canh Như Lan cho kỹ, tuyệt đối không được để nó chết. Lỡ như hoàng thượng muốn hỏi chuyện mà người không còn thì thành chúng ta chột dạ.”
Tiểu Lộc Tử nghe mà biến sắc, mặt trầm ngâm vâng thêm một tiếng rồi lui ra ngoài.
Oanh Thời bước lên tiếp tục chải đầu cho Hạ Vân Tự, vừa chải vừa hỏi: “Như Lan sẽ khai ra Chiêu Phi ư?”
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Không đâu.”
Vấn đề không phải là Như Lan có dám khai ra Chiêu Phi hay không mà chắc chắn là Chiêu Phi sẽ không ngốc như vậy, sẽ không lấy danh nghĩa của mình để làm chuyện này. Nếu thật như thế thì Chiêu Phi ngu ngốc quá, làm sao nắm quyền hậu cung được? Sống được tới giờ đã là một kỳ tích à.
Nhưng quan trọng nhất đâu phải Như Lan khai những gì mà là nàng bẩm báo thế nào với hoàng đế. Nếu Chiêu Phi là đóa hoa đang nở rộ giữa hậu cung thì sự tin tưởng của hoàng đế chính là mảnh đất nuôi dưỡng đóa hoa ấy. Bảo hoàng đế làm lơ, không ngắm đóa hoa này nữa là chuyện không thể nào nhưng nếu từ từ tác động vào mảnh đất ấy, đóa hoa này tự khắc sẽ có ngày khô héo tàn tạ.
Vụ hoàng đằng nàng không nói tiếng nào, vụ Thải Linh động thai nàng và Thuận Phi kẻ xướng người họa gieo chút nghi ngò, cộng thêm vụ án này…
Còn gì thú vị hơn là nhìn mảnh đất ấy ngày càng khô cằn, Chiêu Phi từ từ rơi vào thế hoảng loạn.
——
Sửa soạn xong, Hạ Vân Tự rời khỏi Ngọc Trúc Hiên, đi đến Thanh Lương Điện.
Nàng mặc một bộ váy vừa may xong, phần áo phía trên màu đỏ viền đen, phần váy bên dưới có lớp lót bên trong màu đỏ, bên ngoài là lớp the mỏng màu đen khiến màu đỏ bên trong như ẩn như hiện.
Nàng thích những màu sắc rực rỡ nhưng kiểu dáng thế này nàng chưa mặc trong cung bao giờ, nó lại rất phù hợp với sự long trọng của cung yến. Kết hợp với lối trang điểm đậm, đôi môi đỏ chót, đứng giữa cung điện huy hoàng, nàng giống hệt một con hồ ly tinh xinh đẹp tu luyện ngàn năm trên núi, giờ xuống đây mê hoặc hoàng đế.
Lúc nàng đi vào Thanh Lương Điện, hoạn quan nói hoàng đế đang ở trong tẩm điện thay y phục. Nàng gật đầu, tự nhiên đi vào trong điện.
Y vừa mặc xong bộ long bào màu đen, tóc cài trâm ngọc, lúc này đang có một hoạn quan quỳ trước người sửa sang lại tua rua trên ngọc bội của y.
Phát hiện có người đi vào, y liếc nhìn chiếc gương trước mặt, sau đó nở nụ cười. “A Tự.”
Đã từ lâu rồi y không còn gọi nàng là tứ muội nữa.
Hạ Vân Tự mỉm cười, nhún nhẹ gối hành lễ rồi tiếp tục đi tới, nói với hoạn quan kia. “Để ta.”
Hoạn quan dừng lại, lập tức khom người lui ra. Nàng vừa cúi xuống chạm vào tua rua thì y đã đỡ dậy. “Được rồi.” Giọng y ôn hòa, mắt nhìn nàng không chớp.
Nàng hơi cúi đầu, phát hiện ánh mắt của y thì mỉm cười hỏi: “Tỷ phu cũng chuẩn bị xong rồi phải không. Tức là thần thiếp đến muộn rồi.”
Đứng trong tẩm điện của y, được y nắm tay, vào lúc hai người đang vô cùng gần gũi, tiếng tỷ phu này có vẻ rất chói tai.
Y nhăn mày nói: “Có thể nào…” Y dừng lại, nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được. “Có thể nào sau này đừng gọi trẫm là tỷ phu nữa không?”
Hạ Vân Tự lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp có vẻ hoảng hốt. Sự hoảng hốt này khiến cho lòng y cũng bối rối theo nên buột miệng giải thích. “Trẫm không có ý gì khác, chỉ là… dù sao nàng cũng được tấn phong rồi, để người ngoài nghe được cũng không hay.”
Đôi mắt đẹp gần ngay trước mặt lại cụp xuống, có vẻ nhẹ nhõm. “Cũng phải.” Sau đó nàng cười ngượng. “Là thần thiếp không suy nghĩ không chu đáo.”
Y mỉm cười, nụ cười này trông rất đẹp, trong đó có chưa ba phần hài lòng bảy phần sủng ái, hết sức chân thành.
Hạ Vân Tự nhìn vào mắt y, nghênh đón nụ cười này. Giả vờ ngưỡng mộ y cũng không khó, nhất là với vẻ tươi trẻ của nàng, đôi mắt long lanh trong trẻo đủ để khiến người ta điên đảo.
—–
Cũng vào lúc này, trong căn phòng trống trải phía sau Ngọc Trúc Hiên, tiếng khóc sụt sùi của thiếu nữ cứ vang vọng khắp phòng.
Hai khắc trước, Nhậm ma ma trở lại, chỉ nói một câu: “Dù gì cũng là người trong cung, y phục dơ thế này rồi thì đừng mặc nữa!”
Hai bên liền có người bước tới, lột sạch quần áo trên người Như Lan.
Như Lan không dám vùng vẫy cũng không dám oán thán, chỉ quỳ xuống đó co rúc người lại. Nàng ta quỳ liên tục như vậy suốt hai khắc.
Nhậm ma ma lạnh lùng nhìn, thấy nàng ta chắc cũng không còn bao nhiêu sức lực để mạnh miệng nữa nên mới chậm rãi lên tiếng. “Hạ tuyên nghi đã nói rồi, chuyện bùa chú ngươi không khai thì thôi, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một chuyện… Ta nói trước, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói, nếu một mực cứng đầu nói những lời thừa thải ta không thích nghe thì ta sẽ gọi hết bọn hoạn quan ở đây vào xem bộ dạng mất mặt này của ngươi rồi tìm vài tên hoạn quan già bệnh hoạn, rót thuốc cho ngươi để chúng được vui vẻ vài ngày, sau đó vùi thây ngươi xuống một cái giếng khô là xong, hiểu chưa?”
Những lời này không quá dài dòng nhưng lại khiến Như Lan rùng mình, lúc trả lời đến lưỡi cũng không uốn được. Dạ… dạ… nô tỳ không dám…”
Nhậm ma ma cười lạnh. “Là ai mua chuộc bảo ngươi hãm hại Hạ tuyên nghi? Ngươi cứ nghĩ cho kỹ rồi nói, không phải vội.”
Như Lan sợ hãi ngẩng đầu lên.
Câu này khiến nàng ta kinh hãi hơn bất cứ câu nào trước đó, thậm chí còn đáng sợ hơn là buộc nàng nhận tội. Bởi vì bùa chú không phải do nàng ta làm nên trong lòng nàng ta vẫn luôn có một hy vọng, cảm thấy chuyện này có thể giải thích rõ được, không thể đổ tội lên đầu nàng ta.
Nhưng bây giờ hỏi như thế này… tất cả niềm tin của nàng ta đều bị đánh tan, thay vào đó là vô cùng chột dạ.
Nàng ta không đoán được hỏi thế này là Hạ tuyên nghi đã tra rõ phía sau hay còn nguyên nhân nào khác.
———
[1] Giờ thân: 3 – 5 giờ chiều.