Tiểu Lộc Tử nín thở, người cứng đờ. Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đó là người dưới trướng của ngươi, ngươi đi tra rõ là được. Nhưng ta nói trước, chuyện này liên quan đến tính mạng ta, nếu ngươi không tra được rõ ràng thì đừng trách ta không niệm tình chủ tớ.”
Tiểu Lộc Tử không chút do dự, dập đầu thật mạnh rồi vội vàng lui ra.
Hạ Vân Tự khẽ thở dài, gọi người vào dập tắt lò than rồi lấy những cục than mới ra, tất cả đều chẻ làm đôi, chọn những cục nào không có vấn đề để dùng.
Bên ngoài, Tiểu Lộc Tử đứng trong gió rét lau mồ hôi.
May quá, Yểu cơ nương tử không nghi ngờ hắn. Rất nhiều cung nhân sống hay chết đều do một câu nói của chủ, nếu Yểu cơ nương tử có chút xíu nghi ngờ thì e là ngày mai hắn không được nhìn thấy mặt trời.
Vì thế, hắn nhất định phải điều tra cho rõ ràng!
Hắn vừa nghĩ vừa hùng hổ đi ra nhà sau.
Hơn một năm nay, cùng với việc Hạ Vân Tự được tấn phong, cung nhân hầu hạ trong Triêu Lộ Hiên cũng tăng từ ba bốn người ban đầu thành bảy tám người nên dĩ nhiên sẽ khó quản lý hơn trước. May mà chuyện này không khó điều tra. Móc rỗng ruột cục than rồi nhét thứ khác vào là một việc khá tốn thời gian, chỉ có hoạn quan quản lý than củi mới có giờ làm, mà quản chuyện than củi chỉ có một người, hắn chỉ cần tra hỏi kẻ đó là được.
Tiểu Lộc Tử giơ chân đạp tung cửa phòng. Bốn hoạn quan trong phòng đều giật mình thức giấc. Hắn biết rõ ai ngủ chỗ nào nên không cần đèn, lập tức chộp lấy một người kéo xuống giường. “Ngươi dậy cho ta!”
“Lộc… Lộc công công…” Hoạn quan kia không dám đứng dậy, cứ thế quỳ dưới đất. Bên cạnh, đương nhiên sẽ có người vội vã đi thắp đèn rồi nơm nớp lo sợ hỏi Tiểu Lộc Tử. “Công công, chuyện gì thế ạ…”
Tiểu Lộc Tử chỉ nhìn chằm chằm vào người kia, miệng thì sai những người khác: “Vào kho mang đống than bạc bình thường nương tử dùng ra đây, tìm thêm một cái búa nữa.”
Mấy người kia không hiểu tình hình ra sao nhưng không dám lần lữa, lập tức đi mang đống than về, bên trên còn đặt cây búa mà Tiểu Lộc Tử dặn.
Tiểu Lộc Tử cầm cây búa lên, đưa chân đạp đống than kia, những cục than bạc thượng đẳng lăn lông lốc ra ngoài làm đám hoạn quan kia sợ đến mức giật mình.
Tiểu Lộc Tử ngồi xuống, ung dung cầm cây búa, cười lạnh. “Tiểu tử ngươi mau khai hết ra cho ta, nếu không lát nữa trong than moi ra được thứ gì thì ta sẽ nhét hết vào miệng ngươi.”
——
Tìm ra được nguyên nhân vấn đề, lần đầu tiên Hạ Vân Tự ngủ một giấc ngon lành kể từ mấy ngày nay.
Có điều không thể bứt dây động rừng, chuyện này tạm thời phải giấu kỹ nên không thể đến Thượng Công Cục lấy thêm than. Vì thế muốn dùng than thì phải chẻ than ra, xác định trong đó không có gì mới dám dùng. Oanh Thời nghe xong bèn thở dài: “Chuyện này khó đây. Chẻ làm hai thì sẽ nhanh tàn. Nếu nhất thời không tra ra được thì e là không bao lâu chúng ta sẽ bị lạnh.”
Không ngờ Tiểu Lộc Tử có thể tra ra được ngay trong đêm. Hạ Vân Tự còn đang chải tóc thì hắn đã vào phòng bẩm báo.
Hắn nói Từ Hữu Tài – hoạn quan quản lý than củi không hề biết chuyện mờ ám trong đó. Những thứ moi từ trong than ra đút tới miệng mà hắn vẫn không khai được gì.
“Nô tài nghe ngóng được nhà hắn ở ngoại thành nên trong đêm đã bắt hết lại. Nhưng dù thế hắn vẫn cứ khóc lóc nói không biết nên chắc là không biết thật.”
Tiểu Lộc Tử báo lại như vậy.
Hạ Vân Tự gật đầu.
Hoạn quan trong cung nếu nhận làm những chuyện liên quan tới tính mạng thế này, phần lớn là mưu cầu tiền tài cho mình hoặc cho gia đình. Chuyện bị bại lộ, mắt thấy già trẻ trai gái trong nhà đều sắp mất mạng mà còn cắn chặt miệng không khai thì rất ít có.
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi hỏi: “Trong đống than đó, có bao nhiêu là bị động tay vào?”
Tiểu Lộc Tử khom người đáp: “Nô tài đập ngẫu nhiên ra xem thì cứ mười cục là có một hai cục có vấn đề.”
Chuyện này cũng khớp với những gì nàng đoán. Không phải cục than nào cũng có, theo số lượng mà nàng dùng thì mỗi ngày chắc đụng trúng tầm ba bốn cục. Tuy trong mỗi cục lượng độc không nhiều lắm, trong phòng cũng mở cửa sổ thông gió nhưng ngày qua ngày tích tụ lại thì cũng không ít.
Hạ Vân Tự chầm chậm thở ra một hơi: “Ngươi đừng hỏi trong cung mà mang ra ngoài tìm một thầy lang, hỏi thăm xem rốt cuộc đó là thứ gì.”
“Vâng.” Tiểu Lộc Tử đáp, lại hỏi: “Vậy Từ Hữu Tài…”
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện này vốn không dễ gì phát hiện ra, hơn nữa mười cục than mới có một hai cục bị, nếu lúc nhận than hắn có kiểm tra thì chưa chắc đã có vấn đề, ta không muốn phạt nặng hắn.”
Tiểu Lộc Tử chắp tay vái lạy. “Nương tử thật nhân từ.”
“Nhưng dù sao chuyện cũng từ tay hắn mà ra.” Nàng hơi do dự. “Phạt hai mươi gậy, đánh xong thì nhớ trị thương cho hắn.”
“Vâng.” Tiểu Lộc Tử cúi người. “Vậy tiếp theo đây…”
Tiếp theo thì phải điều tra thế nào?
Trong Triêu Lộ Hiên, loại than này chỉ qua tay một mình Từ Hữu Tài nhưng bên ngoài Triêu Lộ Hiên thì không chỉ một người.
Từ người đầu tiên cung cấp than đến người quản lý than của Thượng Công Cục rồi đến người phân phát, mỗi khâu không chỉ có một người, muốn làm rõ ai là người động tay vào, chỉ bằng nhân lực ít ỏi của họ quả là khó.
Mắt Hạ Vân Tự ánh lên vẻ sắc lạnh, nàng trầm ngâm một lát. “Chuyện này ta sẽ có cách. Ngươi đi làm cho ta một chuyện khác.”
Tiểu Lộc Tử nói: “Xin nương tử sai bảo.”
“Gia quyến của các cung nhân trong Triêu Lộ Hiên trước kia ta đã nhờ người nhà điều tra rõ rồi, ngươi xuất cung giúp ta đưa thư về nhà.” Nói xong nàng đưa bức thư qua. Tiểu Lộc Tử nhận lấy, ngẩn ra, trông có vẻ khá nặng nề.
Trong thư chỉ có một chữ: Uy.
Phụ thân sẽ hiểu ý nàng.
Ân uy kết hợp.
Hạ gia mấy đời là trâm anh thế gia, có tài học là điều chắc chắn, nhưng đạo đối nhân xử thế cũng rất lợi hại. Ý nghĩa của bốn chữ này, ngay cả một tiểu cô nương vừa lớn của Hạ gia cũng hiểu, những năm tháng sau này họ cũng sẽ dần dần biết cách vận dụng cho phù hợp.
Ân uy kết hợp, có đôi khi không phải ân và uy đều thể hiện hết mà lúc nào nên dùng cái nào thì phải thật chính xác.
Ra oai thì phải ra đúng chỗ hiểm mới có thể trấn áp tuyệt đối; ban ơn cũng phải ban đúng chỗ cần mới có thể khiến người kia vui vẻ tiếp nhận.
Vì thế tất cả những chuyện ngoài cung đều đã có người nhà giúp nàng lo liệu thỏa đáng. Nàng vốn không muốn làm phiền người nhà quá nhiều vì thật ra cũng không thân thiết gì mấy nhưng bây giờ không thể không mở miệng nhờ vả được.
Nàng phải ngăn chặn việc này và hàng loạt việc lặt vặt tiếp theo nữa. Cung nhân trong Triêu Lộ Hiên khó tránh khỏi sẽ biết điều gì đó, nếu không bắt thóp người nhà của họ thì đó chính là mối họa cực lớn.
Lần này Tiểu Lộc Tử xuất cung, một là tìm người xem thử đây là thứ gì, hai là đưa thư cho Hạ Vân Tự.
Đến trưa hắn trở về, việc đầu tiên là đưa thư hồi âm cho Hạ Vân Tự. Nàng liếc nhìn, có một chữ “duyệt[1]” được viết ngay trên tờ giấy của nàng, kèm theo đó là con dấu của phụ thân.
Tiểu Lộc Tử cũng đã tìm hiểu được chất có trong than bạc. “Nương tử, đó chính là thủy ngân.”
“Thủy ngân?” Hạ Vân Tự hơi ngạc nhiên, sau đó cực kỳ phẫn nộ và kinh hãi.
Thủy ngân là chất kịch độc.
Tiểu Lộc Tử cúi đầu thật thấp, giọng cũng dần nhỏ hơn. “Nô tài đã hỏi kỹ lưỡng, thủy ngân chỉ để trong điều kiện bình thường thôi, hai ba canh giờ là đã có thể từ từ bay đi khắp nơi, khiến người ta trúng đọc, huống chi là dưới tác dụng của nhiệt.”
Hạ Vân Tự nín thở một lúc, giọng nói bất giác cũng trở nên cứng ngắc: “Ta biết rồi, lui ra đi.”
Người này quả nhiên muốn lấy mạng nàng.
Hơn nữa so về thủ đoạn thì âm hiểm độc ác hơn trước nhiều.
Chuyện này nàng không thể dễ dàng cho qua, có điều dính líu tới quá nhiều thứ, muốn điều tra rõ ngọn ngành thì không thể không thông qua hoàng đế.
Bây giờ nàng sợ nhất là hoàng đế sẽ việc lớn hóa nhỏ như những lần trước.
Nàng phải cắt đứt ý nghĩ này của y.
——
Lúc chiều tối, hoàng đế lại đến dùng cơm với nàng. Hạ Vân Tự trang điểm tỉ mỉ nên thoạt nhìn khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Nàng cố tập trung tinh thần chơi với y hai ván cờ rồi lại dịu dàng tựa vào lòng y đọc sách một lát, mãi đến khi người của Thượng Tẩm Cục đến nàng mới giục y đi.
Y cười bảo: “Trẫm có thể lật thẻ bài của nàng.”
Ý là chỉ ngủ mà thôi.
Dường như y rất thích ở cạnh nàng. Ngay cả lúc lật thẻ bài của nàng sáu ngày liên tục, không phải hôm nào cũng làm chuyện phòng the, có những hôm y chỉ ôm nàng trò chuyện mà thôi.
Lần này nàng lại thẹn thùng, dùng ngón tay ngoắc y lại gần, đôi môi đỏ kề sát vào tai y thì thầm: “Hoàng thượng muốn ngủ với thần thiếp nhưng thần thiếp lại không dám giữ hoàng thượng lại. Cơ thể thần thiếp suy nhược không thể tìm niềm vui…” Nàng dừng lại một chút, giọng càng toát ra vẻ quyến rũ ma mị hơn. “Mà người bên cạnh thì lại bừng bừng ham muốn như vậy, khó chịu chết đi được!”
Nói xong thì thấy vành tai của y đỏ ửng lên. Y đưa tay điểm nhẹ vào mũi nàng. “Không biết xấu hổ.”
Nàng né về phía sau, nói: “Cho nên hoàng thượng đừng khiêu khích thần thiếp. Một là đi tìm các tỷ muội khác, không thì chuyên tâm phê duyệt tấu chương cũng được.”
Lệnh đuổi khách này quả là khiến người ta rạo rực nên y không tức giận mà chỉ lắc đầu thở dài: “Thôi, nghe lời nàng, trẫm đi duyệt tấu chương đây. Nàng nghỉ sớm đi, người vừa khỏe lên đôi chút đừng để bệnh nặng trở lại.”
Hạ Vân Tự mỉm cười, vẫy tay gọi Oanh Thời đến. Oanh Thời cung kính dâng lên một cái lò sưởi tay, nàng cầm lấy nhét vào tay y. “Hoàng thượng cầm đi, đừng để bị lạnh.”
Bình thường không dùng lò sưởi tay này, y không khỏi bật cười, bảo: “Mặc dù không sợ lạnh nhưng nó là sự chu đáo của nàng, không tồi.”
“Thần thiếp chu đáo gì đâu chứ.” Nàng lườm một cái, giọng nũng nịu. “Cái lò sưởi này mới được đưa đến đây, có một cặp giống nhau. Bây giờ thứ gì có đôi có cặp thần thiếp nhìn là thích hết.”
Trong lời của nàng hàm chứa tình cảm thế nào, không cần nói cũng biết. Y cảm thấy được an ủi, đưa tay vuốt ve gò má nàng, lại vô cùng dịu nàng hôn lên môi nàng.
Nàng chủ động phối hợp với y, đầu thì tính toán làm sao để càng thâm tình, càng dịu dàng hơn y, càng có thể dễ dàng đoạt được trái tim y.
Nụ hôn này rất dài, lúc tách ra hai người lại lẳng lặng nhìn nhau thêm một lúc, dường như ngắm thế nào cũng không đủ.
Sau đó, y chủ động cầm cái lò sưởi ra về.
Vì sự thâm tình và chu đáo của nàng, ngày nào y cũng dùng cái lò sưởi này.
Mấy ngày tiếp theo đó, gần như ngày nào y cũng đến Triêu Lộ Hiên với nàng, tức là mỗi ngày ít nhất một lần sẽ thay than mới ở chỗ nàng.
Lần nào nàng cũng thêm cho y ba bốn cục than, cục nào cũng đã được “lựa chọn tỉ mỉ”.
Hôm đó trước khi Tiểu Lộc Tử trở lại, nàng đã cẩn thận quan sát rất nhiều than, phát hiện trong số đó có thể nhìn thấy những dấu vết rất nhỏ do việc móc rỗng ruột để lại.
Sau đó nàng đến kho trữ than, ngồi dưới đất đích thân lựa chọn, không ít không nhiều lấy ra đúng năm mươi cục.
Năm mươi là đủ. Đủ để đẩy sự việc sang hướng khiến người đứng đằng sau phải hối hận.
Sau khi tra rõ, nhất định y sẽ giận tím người.
Hoàng đế mà, sở hữu cả thiên hạ, có thể mắt nhắm mắt mở tha thứ cho việc các phi tần ngấm ngầm đấu đá với nhau, nhưng tuyệt đối không cho phép sự đấu đá đó dính dáng đến mình.
Người hại nàng ấy à…
Haiz, chắc hẳn kẻ đó không bao giờ ngờ được là mình sẽ rước lấy tội tru di cửu tộc.
—————-
[1] Duyệt: Đã xem, đã đọc.