Mục lục
Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vân Tự khẽ hất hàm, lòng âm thầm suy đoán, đoán là nàng ta sẽ nói những lời đại loại như là “thấy đại hoàng tử bị hãm hại, lương tâm cắn rứt”…

Nhưng Tống tiệp dư chăm chú nhìn nàng một lát rồi nói: “Hôm qua gặp mặt, thần thiếp cảm nhận được vẻ đề phòng của nương nương đối với mình.”

Chân mày Hạ Vân Tự khẽ giần giật.

Tống tiệp dư từ tốn nói: “Điều này cũng nhờ những năm này ban tặng. Mấy năm nay thần thiếp sống ở nơi lạnh lẽo quạnh quẽ, mỗi ngày chỉ có thể gặp hai loại người, hoặc là thương hại cho tình cảnh của thần thiếp, hoặc là giẫm lên nỗi đau của thần thiếp. Hai loại người này khác biệt nhau quá lớn, sống lâu ngày trong sự khác biệt này, người không tinh ý cũng phải trở nên tinh ý, vì thế bây giờ một người có thái độ là địch hay bạn, thần thiếp có thể nhanh chóng nhận ra ngay.”

Nàng ta nói rất điềm đạm thản nhiên, nhưng sự điềm đạm thản nhiên này lại được hun đúc nên trong những tháng ngày bị đày đọa.

Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn nàng ta, nàng ta vẫn luôn mỉm cười, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn Yểu Phi nương nương lại là một người đặc biệt trong số này.”

Hạ Vân Tự cụp mắt, hỏi: “Là sao?”

Tống tiệp dư nói chậm lại, mỗi một câu đều có vẻ nghiền ngẫm. “Nương nương vào cung chưa đầy sáu năm, những người đối đầu với nương nương lần lượt đều bị lật đổ, ngay cả Chiêu Phi ngày xưa được sủng ái đến thế mà vẫn không thể may mắn tránh khỏi. Điều này chứng tỏ việc khiến cho nương nương cảm thấy đề phòng là một chuyện không hay ho gì.”

Hạ Vân Tự không thể nói gì được.

Những lời này nghe thành thật hơn những gì mà nàng dự đoán nhiều, thậm chí có thể gọi là khá “trắng trợn”. Hoàn toàn chẳng có đạo nghĩa gì ở đây cả, chẳng qua là nghĩ cho sự yên ổn của mình mà thôi.

“Cho nên thần thiếp hà tất vô duyên vô cớ đi dây vào người mà mình không thể đấu lại làm gì? Nói toạc ra chẳng phải hay hơn sao.” Giọng Tống tiệp dư trở nên nhẹ nhõm. “Có điều thần thiếp cũng chỉ có thể nói với nương nương những gì mà mình biết thôi, tin hay không còn tùy thuộc vào nương nương cân nhắc. Nếu nương nương không tin, cảm thấy giết thần thiếp mới yên tâm thì thần thiếp cũng không có năng lực phản kháng. Nếu nương nương tin, muốn lôi kéo thần thiếp ra tay trợ giúp cho nương nương chiến đấu thì thần thiếp cũng sẽ không đồng ý.”

Nàng ta nói thế có nghĩa là muốn khoanh tay đứng nhìn, an toàn rút lui, dường như không khác gì Nghi tiệp dư cho lắm.

Nhưng nếu những lời nàng ta nói đều là sự thật thì suy cho cùng nàng ta vẫn lương thiện hơn Nghi tiệp dư một chút.

Hạ Vân Tự nhất thời không bình luận gì thêm, chỉ gật đầu nói: “Chi bằng tiệp dư nói ra nghe trước đã.” Nàng cân nhắc một chút rồi thẳng thắn hỏi: “Bản cung nghe nói lúc Nghi tiệp dư qua đời, tiệp dư từng vô cùng đau buồn, thậm chí còn khóc ngất đi, hai người từng rất thân thiết sao?”

Tống tiệp dư hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn nàng một lúc rồi bật cười cảm thán: “Ngay cả người lánh đời như thần thiếp mà cũng không bỏ qua, nương nương đúng là tính toán chặt chẽ.”

Nói xong nàng ta thở dài: “Đúng vậy, lúc vừa vào Mộ vương phủ, thần thiếp và Nghi tiệp dư quả thật rất thân với nhau. Dù gì cũng từ vùng Giang Chiết đến đây, ăn mặc ở đều hợp nhau, bất tri bất giác trở nên thân thiết.”

Hạ Vân Tự gật đầu, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Đôi mắt Tống tiệp dư thoáng cái trở nên ảm đạm đi nhiều. “Sau đó hoàng thượng kế vị, chúng thần thiếp bèn vào cung. Lúc đầu vẫn ổn, nói cho cùng vẫn là những người cũ thay đổi chỗ ở mà thôi, cộng hết lại cũng chỉ có hoàng hậu nương nương, bốn dắng thiếp cùng với Thuận Phi – người hầu hạ hoàng thượng sớm nhất. Nhưng sau đó Quý Phi lại xuất hiện. Trước khi nàng ta xuất hiện, trong mắt hoàng thượng chỉ có hoàng hậu nương nương, không ai ngờ nàng ta lại có thể được sủng, thậm chí lấn lướt cả hoàng hậu. Lúc ấy cả hậu cung đều chấn kinh, sóng ngầm cũng bắt đầu trỗi dậy.”

Tống tiệp dư nhớ lại những hồi ức xa xưa, ánh mắt trở nên thẫn thờ: “Cũng chính lúc ấy thần thiếp mới biết thì ra Như Thi vốn là một người gió chiều nào theo chiều nấy. Trước kia nàng ta rất cung kính với hoàng hậu nương nương, đến khi thấy Quý Phi được thế thì bắt đầu tính toán, muốn đi theo Quý Phi.”

“Nàng ta cũng coi như là khá nhạy bén, lúc ấy ngửi thấy hậu cung không thể thái bình bèn quyết đoán chọn chủ mới mà quy thuận.”

“Nhưng Quý Phi dường như không có nhiều tính toán, hoặc là không vừa mắt nàng ta nên vẫn không mặn không nhạt.”

“Sau này… hoàng hậu nương nương có thai.”

Câu này đã chạm đến đáy lòng của Hạ Vân Tự, đôi mắt nàng run run.

Tống tiệp dư cắn môi, nói tiếp: “Có một hôm Như Thi đột nhiên đến tìm thần thiếp, sau vài lần ngập ngừng ấp úng, cuối cùng vẫn nói ra. Nàng ta nói có người mách với nàng ta rằng Quý Phi được sủng đến thế chắc chắn sẽ sinh ra dã tâm, nếu có thể nhân lúc hoàng hậu có thai mà ra tay, khiến người vô duyên vô cớ chết đi, dùng chuyện này lấy lòng Quý Phi thì chắc chắn Quý Phi sẽ vừa ý.”

Hạ Vân Tự hít sâu một hơi. “Nàng ta nói thế thật sao?”

“Đúng vậy.” Tống tiệp dư cười khổ. “Lúc đó nàng ta nói với thần thiếp rằng muốn nâng đỡ thần thiếp theo nhưng thần thiếp không đồng ý. Bây giờ nghĩ lại thần thiếp đúng là ngây thơ, thật ra chỉ cần từ chối nàng ta là được, có thể khoanh tay đứng nhìn nhưng lúc ấy thần thiếp trẻ tuổi nông nỗi, không muốn để nàng ta làm vậy nên bèn buông lời uy hiếp, nếu nàng ta dám làm vậy thì sẽ báo với hoàng hậu nương nương, khiến không ai trong họ tránh thoát.”

“Đến khi hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện lúc sinh nở, thần thiếp biết mình xong đời rồi. Họ dám ra tay với hoàng hậu nương nương thì đương nhiên sẽ không tha cho thần thiếp.”

“Thần thiếp không còn đường nào khác nên chỉ có thể cầu kiến hoàng hậu nương nương, tố cáo hết toàn bộ âm mưu của Quý Phi và Nghi tiệp dư.”

“Quả nhiên chỉ vài ngày sau, nghi vấn liền rơi vào người thần thiếp.”

“Không ai có thể tưởng tượng được lúc ấy thần thiếp sợ hãi đến thế nào. Thần thiếp sợ hoàng hậu nương nương không tin mình, càng sợ dù hoàng hậu nương nương tin nhưng vẫn cảm thấy lấy mạng thần thiếp thì sẽ yên tâm hơn.”

“May mà hoàng hậu nương nương ra sức bảo vệ thần thiếp.”

Nói đến đây, nàng ta thở ra một hơi thật dài. “Những năm sau đó thần thiếp thường hay nghĩ… rốt cuộc khi đó hoàng hậu nương nương có tin mình hay không? Cuối cùng thần thiếp cảm thấy có lẽ người không tin tưởng mấy. Dù gì chuyện này tra đến cùng vẫn không thể đụng đến Quý Phi, còn Nghi tiệp dư thì không dính dáng đến mấy, chuyện mà thần thiếp nói không hề có chứng cứ, giống như thần thiếp đang lừa gạt hoàng hậu nương nương vậy.”

“Nhưng người vẫn bảo vệ thần thiếp… Có lẽ là vì người quá lương thiện, dù khả năng rất nhỏ thôi thì cũng không muốn khiến người khác bị oan.”

Chuyện xưa không ngừng được nhắc lại khiến Hạ Vân Tự không khỏi nôn nóng sốt ruột. Vì thế Tống tiệp dư còn chưa dứt lời nàng liền truy hỏi: “Người xúi giục Nghi tiệp dư rốt cuộc là ai? Tiệp dư có nói với tỷ tỷ không?”

Tống tiệp dư chậm rãi lắc đầu, đáp: “Nếu thần thiếp nói với hoàng hậu nương nương thì làm sao Yểu Phi nương nương lại không biết?”

Hạ Vân Tự không khỏi lạnh lùng cau mày, Tống tiệp dư thấy thế bèn nói “nương nương đừng vội” rồi từ từ giải thích: “Thật ra khi ấy Như Thi chưa hế nói rõ với thần thiếp, thần thiếp cũng chưa từng nói với hoàng hậu nương nương. Nhưng sau này, trong cung ngày càng xảy ra nhiều chuyện, thần thiếp ở nơi quạnh quẽ ấy lại khiến không ai đề phòng. Trong lòng thần thiếp thấy không cam tâm nên đương nhiên tìm cách nghe ngóng, lần mò dấu vết. Mấy năm nay cũng thăm dò được chút manh mối.”

Mắt Hạ Vân Tự quắc lên. “Là ai?”

Tống tiệp dư nhìn nàng, trầm ngâm. “Nương nương muốn biết?”

Hạ Vân Tự lãnh đạm. “Tống tiệp dư đã đến đây thì đương nhiên hiểu là bản cung rất muốn biết. Nếu đã thế thì cần gì phải ra vẻ bí hiểm?”

“Thần thiếp cũng không muốn tỏ vẻ bí hiểm.” Tống tiệp dư khẽ mím môi, lần đầu tiên nụ cười trên mặt tắt đi kể từ khi bước vào điện. Trước nay nàng ta khá giản dị, bây giờ sa sầm mặt lại thì trông khá nghiêm túc.

Nàng ta nói: “Thần thiếp biết nương nương luôn tưởng nhớ đến hoàng hậu nương nương, cũng có thể nói cho nương nương người đó là ai, cũng đảm bảo người này chính là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của hoàng hậu nương nương, sau lưng người này không còn ai khác. Nhưng nương nương phải hứa với thần thiếp, sau khi trừ khử được người này rồi thì tuyệt đối không được thăm dò điều gì khác nữa.”

“Tiệp dư nói thế thì lạ quá.” Hạ Vân Tự khẽ chau mày, giọng cũng gượng gạo. “Nếu đúng như tiệp dư nói, người đó là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của tỷ tỷ ra, đằng sau không còn ai khác thì sao bản cung còn có thể thăm dò gì khác nữa.”

“Nương nương nhầm rồi.” Tống tiệp dư khẽ bật cười, hơi cúi đầu, hộ móng nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn phức tạp trên váy mình. “Chắc hẳn nương nương cũng biết mọi chuyện trong cung đều có quan hệ rắc rối phức tạp, khó mà phân rõ được.”

Hạ Vân Tự không tỏ ý kiến, chỉ cười khẽ: “Nhưng vừa nãy tiệp dư có nói không muốn quản chuyện của bất cứ ai, sao bây giờ lại quản chuyện của bản cung rồi?”

“Đương nhiên thần thiếp không muốn, cũng không thể quản nương nương.” Tống tiệp dư ung dung đáp: “Có điều thần thiếp từng mang ơn cứu mạng của hoàng hậu nương nương, mà người là muội muội mà hoàng hậu yêu thương nhất, thần thiếp thật sự không muốn nhìn nương nương đi vào đường cùng.”

Nghe nàng ta nói thế, Hạ Vân Tự bỗng hiểu ra một số chuyện.

Chắc hẳn là nàng ta sợ nàng thù hận đến con người tối cao vô thượng kia. Bởi vì tính cho cùng thì hoàng hậu chết một cách không rõ ràng, vụ án được khép lại một cách qua loa như thế, y khó tránh được trách nhiệm đã nhân nhượng, dung túng.

Hạ Vân Tự bèn ám chỉ: “Tiệp dư yên tâm, bản cung hiểu rõ tầm quan trọng của mình trong lòng tỷ tỷ hơn cả tiệp dư. Huống chi bản cung còn có Ninh Nguyên và Ninh Nghi cần nuôi dưỡng, sẽ không làm ra những chuyện ngu ngốc, nó không đáng.”

Tống tiệp dư như được đút một viên thuốc an thần, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, nàng ta khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Sau đó là những giây phút yên lặng ngắn ngủi. Hạ Vân Tự vô thức ngồi thẳng lưng, dỏng tai lắng nghe.

Tống tiệp dư nói: “Thật ra với sự nhạy bén của nương nương, trước đó hoặc ít hoặc nhiều cũng có nghĩ tới rồi. Nếu luận về mưu kế thâm sâu, trong hậu cung này ai qua được Thuận Phi nương nương – người đang nắm quyền lục cung.”

Một kế quả không quá bất ngờ, nhưng nó giống như một cái búa treo lơ lửng lâu ngày nay bỗng dưng nện xuống.

Hạ Vân Tự mím chặt môi, nhìn về phía tượng phật bằng ngọc trên giá, cố gắng bình tâm lại.

Bên tai, lời của Tống tiệp dư vẫn từ tốn vang lên: “Có rất nhiều chuyện trong cung đều liên quan đến nàng ta, có điều nàng ta ẩn nấp quá kỹ, truy cứu đến cùng vẫn không dính dáng đến nàng ta.”

“Hơn nữa nàng ta rất biết nhìn người, nếu có chuyện muốn dùng ai đó thì biết rất rõ người đó có tính cách thế nào.”

“Nương nương, người nhìn xem, chẳng phải đến chết Như Thi vẫn không khai nàng ta ra sao? Đó không phải nàng ta dùng thủ đoạn gì ghê gớm mà là do nàng ta đã sớm đoán được tính cách của Như Thi, biết chuyện này đối với nàng ta không có mạo hiểm gì.”

Nói xong, Tống tiệp dư nở một nụ cười nghiền ngẫm. “Nhưng gần đây, dường như nàng ta có hơi vội vàng.”

“Nói cho cùng là trong tay đã có một hoàng tử nên dã tâm lớn hơn, khó tránh khỏi có những tính toán khác.”

“Cho nên đại hoàng tử… việc ngã ngựa e chỉ là mới bắt đầu thôi.” Nàng ta vừa nói vừa đoán, chậc một tiếng rồi lắc đầu. “Nhưng lục hoàng tử bên cạnh nương nương cũng sẽ không được yên ổn đâu. So ra thì chỉ có nhị hoàng tử – người từng chọc giận hoàng thượng và tứ hoàng tử – người mang dòng máu Lạc Tư là an toàn thôi.”

Vì thế ngay cả ngũ hoàng tử – người mẹ đẻ đã sớm thất sủng – cũng phải mất mạng.

Nàng ta nghĩ kế diệt trừ hết tất cả những hoàng tử có khả năng kế vị vì là muốn trải đường cho tam hoàng tử của mình.

Thủ đoạn mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ có thể gọi là điên rồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK