Y nhìn nàng, cười một tiếng rồi ôm cánh tay, dựa vào ghế: “Thành thật nói với trẫm trong này nàng tính kế những gì, đừng để trẫm phải đi tra.”
Thoáng chốc, Hạ Vân Tự cảm thấy máu trong người như đông đặc cả lại.
Nàng nhìn y. Khoảnh khắc ấy ngay cả việc hít thở nàng cũng quên mất. Y cũng nhìn nàng, trên mặt là nụ cười hờ hững không đổi, tuy nhiên ánh mắt thì ngày càng lạnh.
Vào cung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên Hạ Vân Tự cảm nhận được cái gì gọi là sống chết chỉ trong khoảnh khắc.
Thật ra hôm đó khi Chiêu Phi bị định tội, hẳn là cũng diễn ra tình cảnh như vậy. Mỗi một sủng phi khi đột nhiên mất đi sủng ái hẳn là đều rơi vào tình cảnh như vậy. Nhưng lúc ấy, một là sự khoái trá khi nhìn thấy Chiêu Phi xui xẻo đã khiến nàng sơ suất, hai là chuyện xảy ra với người khác, nhất là với kẻ thù, dù gì cũng khó có thể đồng cảm được.
Lúc ấy nàng nhận định rằng Chiêu Phi bị trừng phạt đúng tội, nhưng bây giờ đến lượt nàng, nàng mới hoảng hốt nhận ra có lẽ đứng trên lập trường của y, nàng và Chiêu Phi chắc cũng không có gì khác nhau.
Chẳng qua đều chỉ là sủng phi của y mà thôi.
Nàng trẻ trung hơn một chút, quyến rũ hơn Chiêu Phi một chút, lại là người thân của thê tử y. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Sự bừng tỉnh này khiến nàng lạnh cả người. Nhưng nó cũng xua tan phần nào nỗi sợ hãi, khiến nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nàng lại ngước mắt nhìn y, và nhận ra trong ánh mắt lạnh lùng của y còn có chút đùa bỡn. Vì thế nàng cụp mắt xuống, rành rọt nói với y từng tiếng: “Ngoại trừ ý đồ hãm hại con rồng của Nghi tiệp dư là điều thần thiếp không thể ảnh hưởng được thì còn lại, mỗi một bước đều do thần thiếp tính kế.”
Vẻ đùa bỡn trong mắt y biến mất, thay vào đó là sự khó hiểu và dò xét trắng trợn.
Nàng cười khảy một tiếng: “Thần thiếp cáo lui.”
Nói xong bèn tiếp tục lui ra ngoài. Không hề thả lỏng, nhưng bình tĩnh, đạm mạc, không có quá nhiều cảm xúc, giống như y chỉ hỏi một chuyện không liên quan đến nàng, còn nàng cũng đáp lại một cách qua loa.
Đáp xong, định làm gì thì đi làm chuyện nấy.
Hạ Huyền Thời giật mình, vô thức cảm thấy nàng đang cố tình, đợi y truy hỏi thêm. Vì thế y nhất quyết không hỏi, càng không nóng vội giữ nàng lại, lòng thầm nghĩ tuyệt đối không được dung túng nàng nữa.
Nhưng chỉ chốc lát sau, y liền biết mình đã sai.
Nàng hoàn toàn không có ý chờ đợi y hỏi, y không lên tiếng thì nàng cứ thế mà bình tĩnh lui ra, không hề luống cuống dừng lại, cũng không chần chừ vì tiến thoái lưỡng nan, thậm chí nhất thời y còn cảm thấy dù mình có hỏi tiếp thì chưa chắc nàng đã chịu nói.
Nàng tỏ ra lười giải thích.
Trong khoảnh khắc khi nãy, thật ra y đã tưởng tượng ra rất nhiều cách phản ứng của nàng. Chẳng hạn như ngoan cố chối tội, hoặc là hoảng hốt giải thích, cũng có thể nói thẳng bất chấp… Khi các phi tần thấy mưu kế của mình đã bại lộ thì chỉ có mấy kiểu phản ứng thế này thôi.
Còn nàng thì lại nằm ngoài dự đoán của y.
Phản ứng như thể y mới là người làm sai vậy.
Khiến y bất ngờ, đồng thời có một cảm giác thất bại lạ lùng.
——
Hạ Vân Tự không nói không rằng dẫn hai đứa bé về Diên Phương Điện, bình tĩnh bảo Ninh Nguyên đi luyện cưỡi ngựa bắn cung như thường. Đợi khi Ninh Nguyên rời khỏi đó, nàng đến phòng của Ninh Nghi, ngồi bên nôi nhìn thằng bé ngủ rồi ngây người suốt nửa canh giờ liền.
Hôm nay quả là mệt mỏi.
Sáng sớm là lễ tế tỷ tỷ, sau đó là vừa tính kế vừa lo lắng cho Ninh Nghi, may mà tất cả đều đã xong xuôi. Rồi lại bị y phát hiện, cảm giác kinh hoàng và bối rối lúc ấy thật là hao tốn tinh thần.
Oanh Thời đứng ngoài phòng của Ninh Nghi thấy nàng cứ mãi ngây người ra đó mãi nên bước vào gọi nàng một tiếng: “Nương nương?” Vừa gọi vừa dè dặt quan sát thần sắc của nàng. “Người có muốn ngủ một tí không? Bận rộn cả ngày nay rồi.”
Hạ Vân Tự lắc đầu, nhắm mắt, thở dài: “Ta đã quá khinh địch rồi.”
Oanh Thời tưởng nàng đang nói đến Nghi tiệp dư nên không khỏi ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Nô tỳ nghe nói… hoàng thượng đã sai Phàn công công đi hỏi tội rồi mà?”
Hạ Vân Tự không nói gì thêm.
Nàng không chỉ Nghi tiệp dư mà là hoàng đế.
Nàng đã coi thường “kẻ địch” này.
Có lẽ chuyện của tỷ tỷ đã khiến nàng vô thức cảm thấy y sẽ không để tâm lắm đến những chuyện này, cũng có lẽ nỗi hận trong lòng nàng quá lớn, quá muốn lật đổ mỗi một người liên quan đến chuyện này nên đã xem nhẹ cảm xúc của hoàng đế.
Thật ra nàng nên hành động cẩn trọng hơn, khi lần đầu tiên y thể hiện sự hoài nghi, nàng nên dùng kế hoãn binh mới phải. Nhưng nàng lại sợ đêm dài lắm mộng, cảm thấy tốc chiến tốc thắng sẽ tốt hơn.
Rốt cuộc đã chứng thực nỗi nghi ngờ trong y rồi.
Lần này thì khó giải quyết đây.
Nàng chỉ biết may mắn vì đã phản ứng kịp thời vào giây phút cuối cùng, không giải thích nhiều, càng không bối rối.
Vẻ đùa bỡn của y khi đó rõ ràng là đã nghiền ngẫm kỹ chuyện này. Nếu nàng vội vàng giải thích thì có lẽ mỗi một câu biện minh đều nằm trong dự liệu của y. Mà khi những lời y dự liệu được nàng nói ra, chắc hẳn y sẽ cảm thấy nàng đang tính kế. Dù là nàng có giải thích chu toàn đến đâu thì cũng khó tránh khỏi việc có sự ngăn cách.
Nàng không thể để xảy ra sự xa cách đó. Đối với nàng, nó nguy hiểm như dùng dao cùn cắt thịt nhưng đối y thì lại rất dễ tiếp nhận. “Ngăn cách” là thứ có thể xảy ra từ từ, từng chút một. Y lại là phía chủ động, có thể điều chỉnh tốc độ mà mình cảm thấy thích hợp nhất, từng bước thích nghi với cảm giác xa cách với nàng, cuối cùng chuyển sang sủng ái người khác.
Vì thế trong tình huống bất ngờ này, điều quan trọng nhất không phải nàng giải thích như thế nào mà là nàng có thể xoay chuyển từ thế bị động sang chủ động, trở thành người điều khiển ván cờ lần nữa hay không.
Bây giờ, chắc chắn y còn đang tức giận, có khi còn giận hơn cả lúc mở miệng tra hỏi nàng.
Bởi vì y giống như đấm một đấm vào không khí, lửa giận không biết trút vào đâu, đương nhiên càng tức tối hơn.
Nhưng sau giây phút ấy, y sẽ rất tò mò là tại sao nàng cứ thế mà nhận tội, rồi cứ thế mà bình tĩnh bỏ đi.
Đến khi y không nhịn được đến hỏi nàng thì khi ấy nàng đã thắng một ván.
Và dù nàng cũng chỉ giải thích có bao nhiêu đó thì tâm trạng y đã khác, sẽ dẫn đến kết quả khác.
Trước lúc đó, nàng cứ trải nghiệm sự vắng vẻ khi bị thất sủng.
Mà thế cũng tốt.
——
Chiều hôm đó, hoàng đế liền hạ chỉ giam lỏng Nghi tiệp dư trong cung.
Dù gì nàng ta cũng là chủ một cung, tuy không được sủng nhưng bị đột nhiên bị giam cầm thì cũng đủ gây nên sóng gió. Cả hậu cung bàn tán xôn xao, chuyện hãm hại hoàng tử cũng lan truyền rất nhanh. Sáng sớm hôm sau đã có tin tức truyền ra rằng thái hậu – người đổ bệnh không dậy nổi vì tin ngũ hoàng tử chết yểu – nghe được chân tướng thì vô cùng phẫn nộ, hạ chỉ muốn ban chết cho Nghi tiệp dư nhưng bị hoàng đế ngăn cản.
Cả hậu cung đều không hiểu nổi sao hoàng đế lại bảo vệ Nghi tiệp dư, có người đề cập đến gia thế, cũng có người nói Nghi tiệp dư dù gì cũng là cung tần cũ trước khi hoàng đế đăng cơ, khó tránh việc niệm tình xưa nghĩa cũ.
Lúc nghe được tin này, Hạ Vân Tự đang tựa vào hành lang nghỉ ngơi, tắm dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều. Nàng nghe báo, không hề mở mắt mà cười xùy một tiếng. “Y đang khích ta đây mà.”
Nếu y thật sự muốn bảo vệ Nghi tiệp dư thì đã không để tin thái hậu muốn ban chết cho nàng ta lan ra ngoài.
Thái hậu và y là mẹ con, đương nhiên bà sẽ suy nghĩ cho y. Bất luận là kiêng dè gia thế của Nghi tiệp dư hay niệm tình xưa nghĩa cũ, y cứ việc nói thẳng đầu đuôi ra là có thể khiến ý chỉ đó biến mất trong vô hình, không người thứ ba biết được.
Chuyện không nên rơi vào tai kẻ khác này có thể lan truyền khắp hậu cung, chứng tỏ y có mục đích khác.
Y muốn khích nàng đến Tử Thần Điện khẳng khái trần tình, yêu cầu y giết Nghi tiệp dư để lấy lại công bằng cho hai hoàng tử, thuận tiện cho y cơ hội truy hỏi ngọn nguồn.
Nàng cứ không đi đấy.
Vì thế lúc vào đêm, Tử Thần Điện lại truyền ra tin tức hoàng đế lệnh cho Thượng Tẩm Cục rút thẻ bài của Hạ Vân Tự.
“Thú vị thật.” Lúc Hạ Vân Tự nghe được tin này, nàng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Thẻ bài của các phi tần ngày ngày bưng đến trước mặt y, có những thẻ bài đã lâu không được lật, toàn bộ phụ thuộc vào vui buồn của y. Nhưng chuyện hạ chỉ rút thẻ bài thế này, thông thường chỉ rơi vào những trường hợp như phi tần không khỏe, không tiện hầu hạ, tự mình thỉnh chỉ hoặc là gây ra lỗi lầm gì đó, lệnh rút thẻ bài được hạ chung với lời hỏi tội.
Nàng không bị hỏi tội lại bị hạ chỉ như vậy, đúng là đang khích nàng.
Nhưng nàng cứ không đi đấy.
Và càng khiến người ta suy nghĩ sâu xa là sau ý chỉ này, y lật thẻ bài của Trang Phi.
Cả hậu cung ai mà không biết quan hệ giữa nàng và Trang Phi.
Nàng không ngờ y lại giận dỗi đến vậy.
——
Trong Tử Thần Điện, Trang Phi trải qua quá trình tắm rửa trong nơm nớp lo sợ, lúc bước vào tẩm điện vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
hoàng đế đang dựa vào giường đọc tấu chương. Trang Phi bước tới gần, y không có phản ứng gì. Nàng đứng bên cạnh chốc lát, cuối cùng lên tiếng hỏi: Hoàng thượng…” Giọng nàng bất giác trở nên run run: “Hôm qua vừa mới giỗ hoàng hậu nương nương xong, sao hôm nay hoàng thượng lại đột nhiên rút thẻ bài của Yểu Phi muội muội?”
“Không có gì.” Giọng hoàng thượng lạnh lùng và cứng ngắc. Y không nhìn nàng, bảo: “Ngủ sớm thôi.”
Những lời nói giúp cho Hạ Vân Tự được Trang Phi chuẩn bị sẵn đều bị nén lại.
Nàng dè dặt leo lên giường, thấy hoàng đế không có hứng thú gì nên thức thời nhắm mắt ngủ.
Cảm giác bất an này kéo dài mãi đến sáng sớm hôm sau, lúc hoàng đế dậy thượng triều, động tĩnh ấy khiến Trang Phi tỉnh giấc nên nàng lồm cồm dậy, cùng cung nhân hầu hạ y rửa mặt, thay y phục.
Lúc này, Phàn Ưng Đức cũng có mặt như thường lệ, vừa hầu hạ vừa bẩm báo một vài chuyện lớn nhỏ trong triều, trong cung. Chẳng hạn như nhắc hoàng đế lát nữa vị đại nhân nào sẽ đi sứ trở về, hôm nay có thể nghị sự được; hoặc là vị đại nhân nào hôm nay không được khỏe, cáo bệnh không lên triều, rồi bệnh đó là bệnh gì, phải nghỉ ngơi bao lâu mới khỏi…
Bình thường những chuyện này cũng không có gì quan trọng, hoàng đế đa số là nghe thôi chứ ít nói, nếu thấy phi tần còn ngủ thì có khi y sẽ chu đáo không cho Phàn Ưng Đức lên tiếng để không làm phiền giấc ngủ của giai nhân.
Nhưng hôm nay, Phàn Ưng Đức lải nhải xong, hoàng đế vừa rửa mặt xong bèn ngẩng lên hỏi: “Hết rồi à?”
Phàn Ưng Đức ngây ra, hoàng đế ung dung lấy chiếc khăn từ trên tay Trang Phi rồi bâng quơ hỏi: “Nghi tiệp dư thì sao?”
“Nghi tiệp dư…” Phàn Ưng Đức ngớ người. “Theo sự căn dặn của người… vẫn đang giam cầm ạ.”
Hắn vừa nói vừa không khỏi đưa mắt nhìn Trang Phi.
Hắn nghe ra được thật ra hoàng đế muốn hỏi gì nhưng lại không biết trả lời sao cho thích hợp. Trang Phi trải qua một đêm, lúc này cũng phần nào đoán được hoàng đế đang nghĩ gì nên kín đáo gật đầu với Phàn Ưng Đức một cái rồi nhẹ nhàng nói với hoàng đế: “Chuyện Nghi tiệp dư… may mà hóa nguy thành an. Yểu Phi muội muội cũng bị dọa hết hồn, hôm nay thần thiếp sẽ đi thăm muội ấy.”
Nói xong thì chờ đợi, đợi hoàng đế nói mình đi cùng, không thì thưởng cho thứ gì cũng tốt.
Nhưng chỉ nghe hoàng đế ừ một tiếng mà không nói gì nữa.
Trang Phi nín thở, trong lòng càng cảm thấy phấp phỏng không yên, ngây người ra một lát rồi lại ấp úng gọi: “Hoàng thượng?”
Y cười xùy một tiếng. “Thôi.”
Y lắc đầu, cười lạnh. “Nàng cảm thấy hóa nguy thành an nhưng chưa chắc nàng ấy đã như vậy. Đừng đi, để nàng ấy được yên tĩnh.”
Y phải xem xem nàng có thể duy trì vẻ bình tĩnh thong dong này đến khi nào.