Đáng tiếc tra không được.
Những cung nhân khác đã bị hoàng đế xử tử mấy ngày trước, hiện nay chỉ còn Cát huy nga là giữ lại tính mạng.
Quả nhiên, phía sau còn có cao nhân khác.
Trước đó nàng đã phát hiện ra Quý Phi Chu thị, Chiêu Phi Tô thị chưa chắc là những người tàn độc nhất trong cung, bởi vì có nhiều lúc tính cách của hai người này có vẻ khá nông cạn, những thủ đoạn thần không biết quỷ không hay kia chưa hẳn xuất phát từ tay họ.
Lần này cũng vậy.
Có điều nàng phải tra rõ người xúi giục Cát huy nga lần này và người sau lưng Chiêu Phi có phải là một không. Nếu phải, vậy chắc chắn có liên quan đến cái chết của tỷ tỷ; nếu không phải, vậy đó chỉ là sự tranh đoạt trong cung, nàng không muốn so đo nhiều.
Trưa hôm đó, lúc mặt trời gay gắt nhất, Cát huy nga bị ba thước lụa trắng lấy đi tính mạng.
Trước khi ban chết, đương nhiên nàng ta bị tước bỏ hết phẩm cấp. Có điều hoàng đế niệm tình nghĩa giữa hai nước nên đã phái một toán người đưa nàng ta về quê hương.
Tuy nói thế nhưng nếu thi thể nàng ta về tới Lạc Tư, chưa chắc đã bằng tìm một cỗ quan tài đơn sơ mai táng tại Đại Túc.
Ở Đại Túc, người nàng ta hãm hại chỉ là một phi tần hơi hơi được sủng. Nhưng trong mắt quốc vương Lạc Tư, người nàng ta có ý đồ hãm hại là muội muội mà hắn yêu thương.
Vì thế, trong chuyện đưa thi thể về nước này có tình tiết nào xuất phát từ tay Hòa quý cơ không thì khó mà biết được.
Hạ Vân Tự hy vọng là có. Bởi vì nơi này dù gì cũng là hậu cung, tính cách quá tốt cũng khó mà làm người ta thích được, không chừng ngày nào đó sẽ bị hãm hại. Nếu biết đáp trả lại, người ta sẽ kiêng dè phần nào.
Hành cung dần dần trở lạnh, đợt nắng nóng cũng tiêu tan, gió cũng nổi mạnh hơn, lúc thổi qua những bức tường trong cung, nghe như những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Vì bụng của Hòa quý cơ đã khá lớn nên hoàng đế cũng không vội về cung, không muốn khiến nàng ta phải chịu xóc nảy.
Nhờ sự quan tâm này của đấng cửu ngũ chí tôn, cả hành cung dường như quay trở lại sự êm ấm, hòa hợp như trước. Giống như năm ngoái, từ sau khi Thải Linh chết, trải qua phong ba mọi người lại vui vẻ, hòa thuận, tất cả những sóng gió đều tan biến.
Có lẽ vì đại hoàng tử đã được giao cho Hạ Vân Tự nuôi dưỡng nên nhị hoàng tử Ninh Tỷ – vốn không được hoàng đế yêu thích – cũng nhanh chóng được đưa đến chỗ Yến quý cơ nuôi dưỡng.
Điều này khiến cả hậu cung rất ngạc nhiên, bởi vì tuy trước giờ Yến quý cơ có thanh danh khá tốt nhưng hoàn toàn không có gì nổi bật, hoàng đế cũng không hay lật thẻ bài của nàng ta. Người như thế, nhiều khi làm mọi người không có ấn tượng gì.
Hạ Vân Tự không đến nỗi không nhớ được nàng ta, bởi vì nàng ta cũng khá thân thiết với Hứa chiêu nghi. Có điều nàng cũng lấy làm lạ: “Sao hoàng thượng lại nghĩ đến việc giao nhị hoàng tử cho nàng ta?”
“Nghe nói là nhị hoàng tử tự mình đề nghị.” Lúc bẩm báo chuyện này, Tiểu Lộc Tử cũng cảm thấy rất khó hiểu. “Cũng không biết hai người họ thân thiết với nhau từ lúc nào. Nghe nói hôm Trung Thu, nhị hoàng tử tự mình cầu xin thái hậu. Từ sau vụ Chiêu Phi, nhị hoàng tử ở trước mặt hoàng thượng… Người cũng biết đó, thái hậu không khỏi đau lòng nên bèn xin thay cho nhị hoàng tử, hoàng thượng liền đồng ý.”
Hạ Vân Tự gật đầu, tạm thời không hỏi thêm nữa. Luận thân phận hay huyết thống, nhị hoàng tử đều không thể bì với Ninh Nguyên, hơn nữa mẹ đẻ của nó lại có tội lớn, nó vì chuyện đó mà làm ca ca bị thương, bất kính với hoàng hậu… Một loạt những hành động này mãi mãi sẽ là cái gai trong lòng hoàng đế.
Sau này, bỗng một hôm, nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện đã rất xa xôi… Lúc nàng vừa mới vào cung, khi đó Chiêu Phi âm thầm hạ độc trong bữa ăn khuya của Ninh Nguyên làm Thục Tĩnh công chúa ăn nhầm, muốn dùng việc này để thuyết phục hoàng đế tìm dưỡng mẫu cho hoàng tử công chúa. Nàng không muốn Ninh Nguyên rơi vào tay người khác nên không khỏi ra tay trước, thì thầm bên tai hoàng đế rằng rất nhiều phi tần trong cung đều có ý đồ với Ninh Nguyên, khiến hoàng đế phải đắn đo, không dễ gì giao Ninh Nguyên cho người khác. Trong đó có một việc nhỏ xảy ra, nghe nói một phi tần có thanh danh khá tốt đã đề nghị với hoàng đế muốn nuôi dưỡng đại hoàng tử nhưng vì nàng đã nói bóng gió trước đó nên hoàng đế không đồng ý, ngược lại còn mắng vị phi tần kia một trận.
Bây giờ bỗng dưng nhớ lại, người này hình như là… Yến quý cơ?
Chuyện xảy ra đã khá lâu, lúc đó nàng chỉ hóng chuyện cho vui chứ không hề để tâm đến, bây giờ nghĩ lại thì không dám quá chắc chắn. Vì thế nàng liền đi hỏi Hứa chiêu nghi, nàng ta cau mày nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Nghe muội nhắc lại thì hình như đúng là nàng ta thật.”
Nói xong khẽ thở dài: “Lúc đó Ninh Nguyên trúng độc, nàng ta muốn nuôi dưỡng Ninh Nguyên cũng không có gì lạ; bây giờ nàng ta thân thiết với Ninh Tỷ cũng không sao. Có điều nếu liên hệ hai chuyện này lại với nhau thì… e là nàng ta còn có dã tâm khác.”
Hạ Vân Tự gật đầu. “Đúng vậy.”
Thật ra ở trong cung, có dã tâm cũng không phải chuyện gì to tát. Người không có con thì muốn có con, người có con rồi thì muốn con nổi bật, đây là chuyện đương nhiên.
Sợ là sợ dã tâm sẽ ngày càng lớn dần, được cái này rồi sẽ muốn thêm cái kia.
“Không cần phải lo lắng quá mức, nhưng cũng không thể không đề phòng.” Hứa chiêu nghi nói.
Hạ Vân Tự mím môi. “Hoàng tử lớn lên có thể kiến công lập nghiệp, công chúa có thể gả cho triều thần để lôi kéo họ. Bây giờ trong cung đang nghe ngóng số phận của Thục Tĩnh công chúa, không chỉ có một hai người thôi đâu.”
Dù gì cả hai vị hoàng tử đều đã được nhận nuôi, chỉ còn lại một vị công chúa trong Vạn An Cung, hẳn là hoàng đế sẽ dễ dàng đồng ý.
Đừng nói những người có dã tâm, dù người không có dã tâm đi nữa, ai mà chẳng muốn có một đứa con bên cạnh?
Hứa chiêu nghi lắc đầu thở dài: “Thục Tĩnh là một đứa bé ngoan, không nên chịu sự tranh giành như vậy.”
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Nương nương nghĩ được như thế tức là thật lòng yêu thương Thục Tĩnh.”
Trong cung thường hay có những lời xã giao như vậy, dù quan hệ giữa nàng và Hứa chiêu nghi khá thân thiết.
Thực tế, người nói và người nghe đều hiểu rất rõ, nếu thật lòng tốt với Thục Tĩnh thì sao khi nhắc tới chuyện này mới nhớ đến con bé?
May mà Hứa chiêu nghi không phải là người xấu, địa vị lại cao, Thục Tĩnh được nàng ta nuôi dưỡng thì sẽ không chịu thiệt thòi gì.
Vì thế vào ngày tết Trùng Cửu, Hứa chiêu nghi đánh tiếng với thái hậu. Trước nay hoàng đế và thái hậu đều rất hài lòng về Hứa chiêu nghi, cũng niệm tình Giai Huệ hoàng hậu nên sáng hôm sau bèn hạ chỉ để Thục Tĩnh sửa thành con của Hứa chiêu nghi, mẹ đẻ của công chúa là Hân quý cơ được truy phong thành tòng nhị phẩm chiêu viện để tỏ lòng thương nhớ.
Hôm Thục Tĩnh công chúa được đón đến cung của Hứa chiêu nghi, Hạ Vân Tự dẫn Ninh Nguyên đến thăm. Tiểu cô nương bụ bẫm đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Hứa chiêu nghi ăn kem sữa, nghe tiếng bước chân lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ca ca thì không ngồi yên được nữa mà giãy giụa rồi tuột khỏi lòng Hứa chiêu nghi, gọi lớn: “Ca ca!”
“Thục Tĩnh!” Ninh Nguyên ngồi xuống ôm lấy cô bé. Thục Tĩnh mếu máo: “Không ở chung rồi!”
Ý là từ nay về sau không được ở chung một chỗ với ca ca nữa.
Ninh Nguyên vuốt tóc con bé. “Không sao, ca ca có thể thường xuyên đến tìm muội chơi.”
Hạ Vân Tự và Hứa chiêu nghi nhìn nhau, trong lòng có nhiều cảm xúc phức tạp.
Đối với Thục Tĩnh, dù gì họ cũng có sự tính toán trong đó. Có điều Ninh Nguyên đối với Thục Tĩnh, có thể cũng có chút tâm kế nhưng chung quy tình cảm huynh muội vẫn chiếm phần nhiều.
Trong cung, có lẽ chỉ trẻ con mới giữ được tình cảm thuần khiết tốt đẹp này.
—–
Tháng chín trôi qua như một cái chớp mắt. Đến cuối tháng, vùng núi này đã trở nên khá lạnh.
Nửa tháng sau, vào khoảng giữa tháng mười, rốt cuộc Hòa quý cơ cũng trở dạ vào một buổi chiều ấm áp, thái y và các cung nhân đều bận rộn cả buổi trời, đến chạng vạng thì tin vui truyền đến.
Mẹ tròn con vuông. Cả trai lẫn gái.
“Haiz… không biết nàng ta làm gì mà tốt số thế, vừa tiến cung không được bao lâu đã có thai, còn sinh long phượng nữa.” Ngay cả Thuận Phi cũng phải ngạc nhiên thán phục, sau đó mỉm cười nói: “Hòa quý cơ rất đẹp, ắt hẳn hai đứa bé náy cũng sẽ rất xinh. Chỉ mong chúng có thể khiến cho hai nước hòa thuận, tạo phúc cho bách tính.”
Ngay sau đó là ý chỉ tấn phong. Hai đứa bé bình an chào đời, lại là long phượng thai, là dấu hiệu của điềm lành hiếm thấy, vì thế Hòa quý cơ nhảy từ chính tứ phẩm quý cơ lên tòng nhị phẩm chiêu dung, đứng hàng cửu tần.
Lúc Hòa chiêu dung vừa đầy tháng, sứ giả của Lạc Tư cũng đến chúc mừng. Sứ giả mang đến Đại Túc vô số cống phẩm, cũng mang theo rất nhiều châu báu đến cho Hòa chiêu dung, chúc mừng nàng vượt cạn thành công.
Hôm sứ giả đến yết kiến, đúng lúc Hạ Vân Tự cũng có mặt ở Thanh Lương Điện. Nghe nói y cần tiếp khách, nàng liền ở trong tẩm điện ăn món canh nấm tuyết táo đỏ mà ngự thiện phòng vừa nấu cho ấm người.
Bên ngoài trò chuyện khá vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vọng vào trong điện, thể hiện sự hòa hảo của hai nước.
Không lâu sau, bỗng nghe sứ giả nói: “Quốc vương của chúng thần còn đặc biệt căn dặn phải diện kiến Yểu sung hoa nương nương, cảm tạ sự giúp đỡ của nàng ấy với Hòa chiêu dung nương nương, không biết có tiện không?”
Trong tẩm điện, bàn tay đang cầm muỗng canh của Hạ Vân Tự bỗng khựng lại, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa điện.
Trong chính điện, Hạ Huyền Thời ngẩn ra, sau đó quay qua gọi Phàn Ưng Đức. “Đi mời sung hoa ra đây.”
Vì thế trong nháy mắt, cửa điện được mở ra, Phàn Ưng Đức lướt qua bình phong, cúi người bẩm báo: “Nương nương, sứ giả Lạc Tư muốn gặp người, hoàng thượng mời người ra ngoài một chuyến.”
Hạ Vân Tự nhìn ra, mặt đầy vẻ khó hiểu. “Gặp ta làm gì?”
Phàn Ưng Đức tươi cười. “Cảm tạ ân tình của người đối với Hòa chiêu dung trước đây.”
“Ta thích thì làm thôi, hà tất phải phiền phức như vậy.” Nàng vừa nói vừa ngáp một cái nhưng vẫn cất bước đi ra ngoài, có điều mặt đầy vẻ phiền toái vì không thích kiểu xã giao như vậy.
Đương nhiên nàng phải tỏ vẻ bất cần như vậy, dù đứng trước mặt sứ giả Lạc Tư cũng không được quá nhiệt tình nếu không người khác sẽ nhận ra nàng đang có mưu đồ gì đó.
Hơn mười ngày sau, tiễn sứ giả đi xong, cuối cùng hoàng đế cũng trở về hoàng cung trước thềm năm mới.
Lúc này hoàng cung đã bỏ trống hơn nửa năm mới có không khí của ngày tết, trong đêm lập tức trở nên náo nhiệt, nơi nơi đều viết câu đối, cắt chữ dán lên cửa.
Hạ Vân Tự vừa trở về bèn chuyển nơi ở, dọn khỏi Khánh Ngọc Cung, trở thành chủ của Vĩnh Tín Cung. Hàm Ngọc cũng dọn qua với nàng, Chu Diệu thì vẫn ở lại Khánh Ngọc Cung làm bạn với Hứa chiêu nghi.
Nhân dịp năm mới, nàng cũng viết hai câu đối, một bộ dán trước cửa Diên Phương Điện, một bộ cho Hàm Ngọc.
Dạo này Ninh Nguyên cũng không phải đi học. Lúc nàng viết câu đối, thằng bé liền ở bên cạnh nhàn rỗi chống cằm xem. Xem xong, nó bình phẩm: “Chữ của di mẫu rất giống với chữ của mẫu hậu. Con đã xem chữ mẫu hậu để lại, giống y chang luôn.”
“Di mẫu học chữ từ mẫu hậu của con mà.” Hạ Vân Tự mỉm cười, viết xong câu đối thì lấy một tờ giấy vuông ra, viết một chữ “Phúc” lên đó rồi đưa cho Ninh Nguyên. “Mang dán trước cửa phòng con đi.”
Ninh Nguyên tươi cười. “Vâng, nhưng năm nay có tiền mừng tuổi không ạ?”
“Có chứ!” Hạ Vân Tự bật cười. Ninh Nguyên cũng đang cười vui vẻ thì Tiểu Lộc Tử bất ngờ đi vào điện. “Nương nương.”
Hạ Vân Tự nhìn sang. “Có chuyện gì thế?”
“Chuyện này… Tô thị của Cẩm Hoa Cung không biết sao lại tự nhiên phát điên.” Tiểu Lộc Tử nhăn mày. “Nghe ngóng được thánh thượng đã trở về nên làm loạn lên, nói là có chuyện cần bẩm báo, còn bảo là liên quan tới vận nước. Hoàng thượng vốn không chịu gặp nàng ta nhưng thái hậu mềm lòng, đồng ý cho nàng ta ra khỏi Cẩm Hoa Cung, bây giờ đang quỳ trước Tử Thần Điện để cầu kiến hoàng thượng. Chiêu nghi nương nương sợ nàng ta nói gì bất lợi cho nương nương nên sai người đến thông báo.”