Trên bàn tiệc “đón gió tẩy trần” được chuẩn bị sẵn từ trước trong Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ.
Vài món ăn được đưa lên rồi dọn xuống, vài lời chúc khách sáo và cụng ly trôi qua, rốt cuộc…
“Cái kia… thứ cho lão đường đột, nhưng dám hỏi không biết lần này Vô đại nhân và nữ vương Mỹ Đỗ Toa đây đến Đế Đô có phải là vì hứa hẹn với Vân tông chủ trước đó hay không?”
...phần quan trọng cũng đến. Và người có tư cách lên tiếng hỏi vấn đề cũng chẳng thể là ai khác ngoài “Gia Mã Thủ Hộ Giả” Gia Lão.
Chưa nói tới sự thần bí của Tiêu Thiên và Tề Thiên Cung, thì chỉ riêng việc cái đầu đạn hạt nhân nổ chậm hình… xà như Mỹ Đỗ Toa đi đi lại lại trong Đế Đô thôi đã đủ để đám cao tầng của Đế Quốc này ăn không ngon, ngủ không yên rồi. Cho nên, nói gì thì nói, làm gì thì làm, điều tra mục đích hai tai tinh này đến đây là vấn đề cấp thiết nhất cần phải có đáp án càng sớm càng tốt.
Mỹ Đỗ Toa không đáp, chỉ ưu nhã nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên tùy hắn trả lời.
“Hứa hẹn kia cũng là một phần lý do.” - Sớm đã biết sẽ bị điều tra, Tiêu Thiên cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ hay khó chịu đáp: “Tuy nhiên, trước đó chúng ta vẫn còn có một số việc muốn làm, chẳng hạn như… tham gia Đại hội Luyện Dược Sư sắp tới đây này. Hoặc là… Lạc Độc trên người Nạp Lan lão gia tử cũng có thể được xem xét này.”
Lời này của Tiêu Thiên vừa ra, có người ngạc nhiên tới sững sờ, có kẻ lại cau mày đầy trầm tư, thậm chí còn có…
“Ngươi thật có cách…”
“Yên Nhiên, không được vô lễ!”
...hai người thốt lên thất thố. Khác biệt là âm thanh cao vút của Nạp Lan Yên Nhiên được nhắm vào Tiêu Thiên, còn phụ thân nàng Nạp Lan Túc lại nghiêm giọng quát nữ nhi hắn.
“Vô đại nhân, Yên Nhiên tuổi trẻ không hiểu lễ nghĩa, ngài đại nhân có đại lượng, xin đừng để bụng.” - Quát rụt cổ Nạp Lan Yên Nhiên xong, Nạp Lan Túc lập tức chắp tay, gương mặt già nua bất đắc dĩ nở nụ cười khó coi về phía Tiêu Thiên.
Đùa giỡn, thân là kẻ ăn trên, ngồi trước nhiều năm, hắn hiểu rằng những người có thực lực càng cao, sở hữu địa vị càng lớn, thì uy nghiêm của họ càng không thể bị nghi ngờ.
Bất kể vị “Vô đại nhân” này thực sự có cách giải quyết vấn đề đã quấy nhiễu lão gia tử nhiều năm hay không, thì việc Nạp Lan Yên Nhiên nữ nhi nhà hắn nghi ngờ lời nói, thấm chí chất vấn quyết định của đối phương vẫn là một hành động vô cùng thiếu lễ nghĩa rồi.
Làm không tốt, người ta tức lên “chữa được cũng không thèm chữa” thì biết khóc với ai? Tệ hơn nữa là máu nóng lên đầu một bàn tay đem nàng đập phát chết luôn thì làm sao bây giờ?
Chơi với vua như đùa với hổ, còn chơi với siêu cường giả như giỡn với Ma a!
×
— QUẢNG CÁO —
Mà, khoan hãy nói tới câu trả lời của Tiêu Thiên trước thái độ thất thố của cha con Nạp Lan Gia, thì biểu hiện “ngạc nhiên tới sững sờ” cùng “cau mày đầy trầm tư” được nói đến trước đó lần lượt thuộc về hai đại diện của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ và hai người đến từ Hoàng Thất đấy.
Để cho rõ ràng, trước khi nói tới lý do của những biểu lộ khác biệt từ các đại diện của ba gia tộc được xem như bộ ba nguyên tử tại Gia Mã Đế Quốc, cần phải giải thích Lạc Độc mà Tiêu Thiên cố ý đề cập tới là gì đã.
Theo như những gì hắn nhớ tư trong nguyên tác, thì khoảng mấy năm trước Nạp Lan lão gia tử, “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt đã từng cùng một đầu ma thú cấp năm gọi Lạc Thiết Độc Ấn Mãng đánh nhau qua. Ngày hôm nay hắn còn sống chứng tỏ trận chiến ấy Nạp Lan Kiệt là người thắng, tuy nhiên, cái giá phải trả cho chiến thắng đó cũng không hề rẻ khi hắn là bị con rắn lớn kia cắn cho một cái ngay lưng, từ đó trúng phải Lạc Độc, thứ nọc độc khiến nhiều người nghe thôi đã kinh hồn táng đảm vào người.
Mặc dù không được mô tả rất rõ là độc như thế nào, nhưng chỉ bằng nhận định “không ít ma thú cấp sáu đều bị Lạc Thiết Độc Ấn Mãng vượt cấp độc chết” đã đủ để chứng minh Lạc Độc không phải là thứ có thể đùa giỡn được.
Mấy năm nay Nạp Lan Kiệt bằng vào thực lực Đấu Vương của bản thân vẫn tạm thời có thể áp chế được độc tố trong cơ thể. Thế nhưng khi tuổi tác của hắn tăng lên theo thời gian, đồng nghĩa với cơ năng thân thể và sự minh mẫn tinh thần đi xuống, thì quá trình giằng co dai dẳng này cũng dần đi đến hồi kết với phần thắng đương nhiên là nghiêng về phía Lạc Độc.
Đỉnh điểm là vụ việc xảy ra khoảng nửa tháng trước khi độc tố bất ngờ có đợt bộc phát ngoài tầm kiểm soát, đến mức xém chút thì khiến vị Sư Tâm Nguyên Soái kia ngã xuống. Cũng còn may Nạp Lan Yên Nhiên kịp thời mời Cổ Hà xuất thủ, tuy rằng không thể trừ độc, nhưng ít nhất là vẫn giữ được cái mạng đến ngày hôm nay.
Nạp Lan Kiệt bị độc phát xém chút thân vong đương nhiên là xui xẻo, nhưng cũng nhờ như thế mà Nạp Lan Yên Nhiên, vì lo lắng cho gia gia nàng quá độ, mới may mắn thoát ra được khỏi ám ảnh vẫn đeo bám suốt từ Diêm Thành dạo đó về tới Đế Đô gần đây.
Trong cái rủi có cái may theo đúng nghĩa đen a!
Tuy nhiên, từng đó “tin vui” vẫn là chưa đủ để Nạp Lan Gia quên đi cái “tin buồn” đang xảy đến với bọn họ.
Nhận ra tình hình không thể tiếp tục kéo dài xuống, Nạp Lan Gia bắt đầu đi khắp nơi mời Luyện Dược Sư cứu người, đồng thời không chút ngần ngại treo thưởng một cái giá mà đến những kẻ ngửi quen mùi tiền như Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn và Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi cũng phải đỏ mắt. Đáng tiếc, Đan Vương như Cổ Hà và cả vị “Đan Hoàng” Pháp Mã đây đều thúc thủ vô sách, thì làm gì còn có người giải quyết được Lạc Độc nữa đâu.
Không phải bởi vì hai người này vô năng, chỉ đơn giả là Lạc Độc quá khó để có thể chạy chữa triệt để bởi nó luôn biết cách tìm đến bám trên kinh mạch, cũng như cốt tủy của nạn nhân, khiến cả đấu khí lẫn đan dược đều không thể thanh trừ tận gốc.
Ngoại trừ dị hỏa!
Đúng vậy! Cũng theo nguyên tác thì cách khả thi duy nhất để giải quyết tận gốc Lạc Độc “trên lý thuyết” là cần nhiệt độ cao kinh khủng của dị hỏa, kết hợp với khả năng khống hỏa điêu luyện của Luyện Dược Sư, từng chút một đem độc tố ẩn ở những nơi sâu xa và nguy hiểm nhất đốt đi mới có thể cứu được Nạp Lan Kiệt về từ quỷ môn quan.
Đáng tiếc, tìm được dị hỏa đã khó, thu phục nó càng khó hơn, mà tìm được người thu phục dị hỏa thành công và chịu giúp… khó càng thêm khó a!
Trở lại với thái độ của bộ ba nguyên tử trước đó.
×
— QUẢNG CÁO —
Hai đại diện Nạp Lan Gia là Nạp Lan Túc và Nạp Lan Yên Nhiên thất thố, nguyên nhân là bởi một người lo lắng cho gia gia nàng, người khác lại lo cho đại cục.
Trong khi đó, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn và Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi hai đại diện của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ lại tỏ ra khá bất ngờ, bởi vì như đã nói, điều kiện để giải quyết Lạc Độc đã khó, tìm được người đủ điều kiện lại còn chịu giúp thì càng khó hơn.
Nan giải như vậy mà hôm nay bất thình lình có người đến tận cửa nói rằng có thể giúp. Quả thực là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*” a.
Về phần sự trầm ngâm đầy thâm ý trong ánh mắt của Gia Lão và Yêu Dạ một già một, một trẻ hai người đến từ Hoàng Thất của Gia Mã Đế Quốc, tất cả đều vì hai chữ lợi ích.
Nạp Lan Gia có một Nạp Lan Kiệt đã đủ là đối trọng với hai gia tộc còn lại rồi, chờ đến lúc Nạp Lan Yên Nhiên lớn lên và nắm Vân Lam Tông trong tay, vậy cái quốc gia này “của ai” thì còn gì nghi ngờ nữa không?
Cho nên mặc dù chưa đấu đá thâm sâu tới mức âm thầm làm hại lẫn nhau, nhưng trong lòng những kẻ đang làm vua này vẫn hy vọng Nạp Lan Kiệt nên nghỉ ngơi đi được rồi, bởi vì bọn họ vẫn còn muốn làm vua thêm vài… nhiệm kỳ nữa, chứ chưa có ý định thoái nhiệm đâu.
Thế thì khi mà thái độ của ba phe đại diện đều đã xuất hiện sai lệch không thể bảo là không rõ ràng sau tuyên bố của hắn như vậy, Tiêu Thiên sẽ nói gì trước lời tạ lỗi của Nạp Lan Kiệt đây? - Và câu trả lời hắn đưa ra là…
“Có câu “quan tâm tất loạn”. Nhìn Nạp Lan tiểu thư một mảnh hiếu tâm như vậy, ta sao có thể trách nàng được chứ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lần sau nếu ngươi còn nghi ngờ lời của ta… trải nghiệm tại Mặc Gia tin chắc Nạp Lan tiểu thư không muốn gặp thêm lần nữa đâu, nhỉ?”
...tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!
“Ta… ta… xin lỗi…” - Những ký ức đáng sợ mỗi ngày đều được nàng ra sức chôn sâu hơn vào trong lòng nhất thời bị một câu nói của Tiêu Thiên đem đào ra, Nạp Lan Yên Nhiên lập tức hoảng sợ cúi đầu xin lỗi.
Danh Sách Chương: