Thời gian cứ thế trôi nhanh như gió luồn qua khe cửa, một nháy mắt chính là nửa năm.
“Hô! Phùùùùù… ngũ tinh Đại Đấu Sư…” - Hơi siết nắm đấm cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn chảy trong cơ thể, khóe miệng Tiêu Thiên bất giác cong lên nụ cười hài lòng: “...vẫn là tốc độ tu luyện hai tháng/một tiểu cảnh không sai a!”
Sơ qua một chút về tình hình của Vô đại nhân nói riêng và Thiên Cung nói chung.
Thì từ sau sự kiện U Minh Chi Địa từ tận sáu tháng trước đến nay, Tiêu Thiên cũng không hề có ý định sẽ làm ra thêm chuyện gì kinh thiên động địa. Thay vào đó, hắn đặt phần lớn sự tập trung của mình lên việc tu luyện, đương nhiên cũng không quên mỗi ngày dành ra chút thời gian trau dồi tình cảm với Mỹ Đỗ Toa, buồn chán lại kiếm cớ khi dễ Nguyệt Mị, cùng với bồi dưỡng đám binh lính tộc Xà Nhân mà thôi.
Đáng nói là, mỗi đầu tháng một lần Tiêu Thiên vẫn sẽ chủ động hiện thân để… bày trò chơi nhỏ với bọn họ, dùng cách này trực tiếp phô diễn sức mạnh “vô địch” của mình, qua đó gián tiếp đập tan mọi nghi ngờ và đồn đoán về việc hắn đã bỏ rơi tộc Xà Nhân, đồng thời tranh thủ thêm chút năng lượng cho Hệ Thống.
Siêng năng, bận bịu là thế, đương nhiên thành quả đạt được sẽ không thể nào thấp được.
Đầu tiên và cũng là đáng kể nhất trong đó chính là kỷ lục tu luyện hai tháng/một tiểu cảnh lại được tái hiện, đem đẳng cấp hiện tại của Tiêu Thiên trực tiếp đẩy lên tới ngũ tinh Đại Đấu Sư. Nếu cứ tiếp tục duy trì được tốc độ tu luyện nghịch thiên này, thì theo lý thuyết, chỉ cần trên dưới mười năm nữa là hắn sẽ trở thành Đấu Đế đấy.
Dĩ nhiên thực tế sẽ không bao giờ suôn sẻ được như lý thuyết, nhưng nói như vậy để thấy rằng với thiên phú, nỗ lực và không thể không kể đến các loại trợ giúp khác cộng kèm vào, thì Tiêu Thiên của hiện tại đã không còn thua kém Tiêu Viêm hay Huân Nhi những Thiên Chi Kiêu Tử này trên mảng tu luyện chút nào nữa.
Thành quả đạt được thứ hai, bên cạnh sự tiến bộ vượt bậc của cá nhân Tiêu Thiên nói riêng, là cũng trong nửa năm này, hai cô nàng Nữ Thần thuộc biên chế Tề Thiên Cung nói chung cũng đều đã có cho riêng mình những bước phát triển.
Trong đó trực quan dễ thấy nhất là đẳng cấp của Medusa đã tăng lên tới tứ tinh Đấu Linh. Còn Mộc Ánh Tuyết dù có chậm hơn chút xíu do phải dành thời gian hầu hạ Tiêu Thiên và luyện đan, nhưng cũng đã là tam tinh Đấu Linh rồi.
Không còn bị chủ nhân trực tiếp kéo chân sau và hút máu gián tiếp nhiều như trước nữa, các nàng bây giờ mới chính thức thể hiện ra tốc độ tu luyện xứng với cái danh Nữ Thần của mình.
“Xuất đạo gần nửa thập kỷ, cuối cùng cũng đến ngày tự tin nói rằng mình không còn là cục tạ luôn cần người khác gánh nữa.”
Cốc! Cốc! Cốc!
Đang lúc Tiêu Thiên vừa suy nghĩ miên man, vừa cười trìu mến nhìn Mộc Ánh Tuyết vẫn đang nhắm mắt tu luyện bên cạnh mình, thì…
“Vô đại nhân, mọi người đều đã có mặt tại đại điện, chỉ còn chờ ngài đến nữa là có thể bắt đầu cuộc họp.”
...bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa rất khẽ, theo sau bởi giọng nói ôn nhu mà không kém phần kính cẩn của Nguyệt Mị.
“Ừm, ta biết rồi. Ngươi ra với mọi người trước đi, ta đến ngay.”
“Vâng, đại nhân.”
Nói, Nguyệt Mị xoay người rời đi ngay mà không cảm thấy tức giận hay oan khuất việc phải gọi cửa và đứng ngoài nói chuyện với người bên trong như nô tỳ, trong bối cảnh bản thân nàng thế nhưng mà là một siêu cường giả Đấu Hoàng chút nào cả.
Phải, “Mị Xà Thống Lĩnh” Nguyệt Mị, cô nàng Phó tổng tư lệnh dưới trướng Tiêu Thiên đột phá rồi. Nhờ những đan dược hắn để lại trước khi khởi hành đi Xuất Vân Đế Quốc, một trong Bát Đại Thống Lĩnh của tộc Xà Nhân đã thành công thoát khỏi trói buộc Đấu Vương đỉnh phong để trở thành vị Đấu Hoàng thứ hai của sa mạc, trực tiếp đem vị thế của bộ tộc thiểu số này đẩy lên ngang hàng với “Gia Mã Đệ Nhất Tông” Vân Lam Tông.
Mà, nói ngang hàng là trên mặt số lượng cường giả thế thôi, chứ nếu thực sự xảy ra đánh nhau sống chết thì tộc Xà Nhân chắc chắn sẽ thua vào tay Vân Lam Tông không thể nghi ngờ. Dù sao Nhân Tộc lại đấu đá cũng sẽ không bỏ mặc đồng loại và ngoại tộc đánh nhau đâu.
Nhưng kể cả là như thế cũng không thể phủ nhận thành tích một nhà hai Đấu Hoàng mà tộc Xà Nhân đang có được hiện tại vẫn là một bước tiến cực kỳ lớn trong công cuộc đưa bọn họ rời khỏi sa mạc để tìm đến một vùng đất hứa tốt hơn. Đây mới là lý do vì sao dù đã trở thành Đấu Hoàng rồi, Nguyệt Mị vẫn không hề trở nên cao ngạo, ngược lại còn tỏ ra kính - nể - sợ Tiêu Thiên hơn cả trước đây.
Đạo lý “cho được thì lấy lại được” ai cũng biết, nhưng thực sự hiểu được nó lại chẳng có bao nhiêu. Mà Nguyệt Mị, may mắn thay, lại là một trong những người thuộc thiểu số ấy.
“Nửa năm trời yên biển lặng, hiện tại lại đến lúc sóng gió nổi lên rồi.” - Ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh không một gợn mây qua cửa sổ, Tiêu Thiên thở dài một hơi, lúc này mới khẽ lay tỉnh Mộc Ánh Tuyết: “Mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi chứ, tiểu Mộc?”
“Đều đã hoàn tất, chủ nhân.”
“Ừm, vậy chúng ta đi thôi. Hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ a.”
“Vâng.”
Soạt!
Như Tiêu Thiên bấm tay dự đoán từ một năm trước, ngày hôm nay sớm đã được định sẵn là sẽ không bình thường với tất cả mọi người, cho nên hắn cần phải làm một số chuẩn bị. Và nếu không có gì thay đổi, thì tất cả những chuẩn bị đó sẽ bắt đầu phát huy tác dụng kể từ sau cuộc họp tới đây.
…
Đại sảnh trong Thần Điện.
Vẫn là Tiêu Thiên ngồi trên ghế chủ vị, Mộc Ánh Tuyết và Medusa hai mỹ nhân đứng thẳng phía sau hắn như hai Nữ Thần Hộ Vệ, còn chiếc ghế Mỹ Đỗ Toa vắng chủ như cũ.
Tuy nhiên, khác biệt lại đến từ hai hàng ghế bên dưới khi vị trí Nguyệt Mị bây giờ đã được trang bị hẳn một chiếc ghế dài gấp ba lần bình thường. Nó cho phép nàng nửa nằm, nửa ngồi phía trên, vừa thể hiện địa vị khác biệt nhờ thực lực, vừa thoải mái đặt chiếc đuôi dài của mình hơn, đồng thời tiện thể khoe luôn những đường cong không thể bảo là không mê hoặc kia nữa.
Ngoài ra, sự góp mặt của “Mặc Xà Thống Lĩnh” Mặc Ba Tư, người gần đây mới quay trở về từ Ma Thú Sơn Mạch sau thời gian hơn một năm vắng nhà đi làm nhiệm vụ thu thập tình báo cũng khá là đáng nhắc đến.
“Tư liệu Mặc Ba Tư mang về các ngươi đều xem cả rồi chứ?”
“Đã xem rồi, Vô đại nhân.”
“Ừm, vậy lựa chọn của các ngươi là gì?”
Câu hỏi của Tiêu Thiên vừa ra, ánh mắt của Mặc Ba Tư và sáu người còn lại đồng loạt dồn về phía Nguyệt Mị. Có vẻ như nàng sớm đã được bọn họ tin tưởng giao nhiệm vụ chuyển giao quyết định này rồi.
“Trải qua xem xét, tính toán, kết hợp với suy đoán tình hình thực tế bên trong Ma Thú Sơn Mạch từ những gì Mặc Ba Tư mang về, chúng thuộc hạ tin rằng lựa chọn hợp lý nhất nên là một đầu ma thú cấp sáu họ Sư Tử gọi Tử Tinh Dực Sư Vương ạ, Vô đại nhân.”
Vừa đáp, Nguyệt Mị vừa chắp hai tay bên hông trái, đầu nhỏ và eo hơi cúi thấp về phía Tiêu Thiên khiến bầu ngực tuyết trắng với khe sâu hun hút càng trở nên lấp ló hơn trong mắt một kẻ nhìn từ trên xuống như hắn.
“Muốn mạng già a!” - Không phải người chưa từng trải, nhưng mị lực của Nguyệt Mị lại là một cái gì đó rất khác khiến trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được tâm viên ý mã*. Tuy nhiên, ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra lạnh nhạt: “Nếu các ngươi đã có quyết định dựa trên suy xét kỹ càng, ta cũng không can thiệp nhiều hơn. Chuyện chuẩn bị xuất chinh ta giao cho tiểu Mị chịu trách nhiệm, có vấn đề cứ tìm nàng bàn bạc. Các ngươi ai có ý kiến gì không?”
Chưa chờ mọi người kịp mở miệng, Tiêu Thiên đã ngay lập tức nói tiếp
“Đã không ai có ý kiến gì thì… tiểu Mị, nhiệm vụ của ngươi là cùng mọi người hoàn thiện một bản kế hoạch xuất chinh cụ thể, sau đó đưa cho ta xem là được. Những chuyện khác ngươi cứ dựa trên nguyên tắc “lợi ích chung làm đầu” toàn quyền quyết định. Cố gắng lên, ta tin tưởng ngươi.”
“V-Vâng, vô đại nhân!”
Hơi ngập ngừng vì bất ngờ, nhưng rồi Nguyệt Mị vẫn kịp lấy lại bình tĩnh để đáp lời Tiêu Thiên. Đáng nói là từ sóng mắt lưu chuyển cùng chóp đuôi nhịn không được cứ liên tục rung lắc theo bản năng, có thể dễ dàng nhận ra tâm tình cô nàng này cũng chẳng dễ dàng hơn kẻ cứ một giây lại không dấu vết liếc cặp tuyết lê ẩn hiện của nàng chút nào đâu.
Về phần những người khác… thiên vị rõ rành rành như thế, liền tiểu Mị đều đã gọi ra, ai dám làm gì nữa đây!?
Trước đây trong vai trò phát ngôn viên của bọn họ, nàng vốn đã đã gần gũi với Vô đại nhân hơn tất cả mọi người rồi. Hiện tại nhận được ưu ái từ người trước và thuận lợi đột phá tới Đấu Hoàng, địa vị của Mị Xà Thống Lĩnh đã chân chính trở nên lớn đến không có một trong rồi a.
Nếu phải đặt một chức danh cho những gì Nguyệt Mị đang làm hiện tại, thì nó nên là… Đại Nội Tổng Quản, những kẻ chuyên thay người cầm quyền coi sóc mọi sự vụ từ trong ra ngoài đấy.
Quyền cao, chức trọng, thực lực mạnh, quan trọng là hai người này nhìn thế nào cũng thấy có gian tình với nhau như thế thì còn ai dám nói gì nàng nữa đâu.
...Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com...
*Tâm viên ý mã: tim nhảy nhót như khỉ, suy nghĩ chạy chồm như ngựa, ý nói trong lòng nôn nao, thao thức không thôi.
Danh Sách Chương: