“Huyền Hoàng Chi Khí mang lại nhiều chỗ tốt cho Thú Tộc như vậy, nếu chúng ta tìm được nguồn đủ lớn để ngươi hấp thu, hẳn là việc đột phá Đấu Tông sẽ không thành vấn đề chứ?”
“Chuyện đó… ta không phủ nhận.”
Đối với câu trả lời nửa vời nhưng đậm màu “lợi ích cá nhân” này từ Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên không hề cảm thấy có gì sai hay thiếu thật thà cả. Ngược lại, hắn còn âm thầm đồng ý với suy nghĩ của nàng, bởi vì chính bản thân hắn cũng là một người như vậy mà.
Đừng quên, nữ vương bệ hạ nhận lời làm bảo tiêu cho hắn, bên cạnh thỏa thuận đổi lại những ngày tháng bình an và sự phát triển cho tộc Xà Nhân, thì mục đích cuối cùng của nàng cũng không gì khác ngoài mong muốn được hắn dùng Cốt Linh Lãnh Hỏa trợ giúp đột phá đến Đấu Tông, hay nói rộng ra, là trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.
Bây giờ cơ hội đạt được ước nguyện sớm tận hai năm bày ra trước mặt, bảo nàng đừng nắm lấy… không có đâu!
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta đã hứa với ngươi ba năm thì chắc chắn sẽ là ba năm, đảm bảo không thừa không thiếu một ngày. Kể cả khi có thể bằng cách nào đó đột phá Đấu Tông trước thời hạn, ta vẫn sẽ tuân thủ hẹn ước giữa chúng ta.” - Tiêu Thiên trầm ngâm không nói sau câu trả lời của nàng khiến Mỹ Đỗ Toa có chút bận tâm, lúc này vội vàng phân bua.
Nửa năm trước khi hắn nói muốn ra biển tìm Huyền Hoàng Viêm, Mỹ Đỗ Toa đã không ngần ngại lắc đầu. Nguyên nhân là bởi từng có kinh nghiệm va chạm với Thanh Liên Địa Tâm Hỏa rồi nên nàng biết, dị hỏa bản thân nó vốn đã là một thứ nguy hiểm, đến mức cố gắng tranh đoạt và thu phục nó lại càng là nguy hiểm hơn vạn phần. Trong bối cảnh tộc Xà Nhân hiện tại hoàn sống dựa trên thỏa thuận giữa nàng và nam nhân trước mặt đây, thì đi một chuyến này lỡ có chuyện gì không may xảy ra, đến lúc đó… chết một người là chuyện nhỏ, cả tộc loài đều bị diệt mới là đại sự a.
Nhưng khi Huyền Hoàng Chi Khí được nhấc lên thì lại là một câu chuyện khác.
Chiến được nó, nàng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ đột phá đến Đấu Tông sớm hơn, tộc Xà Nhân đương nhiên cũng sẽ theo đó mà có cuộc sống khá khẩm hơn. Thế là nàng gật đầu.
Vấn đề là nếu nam nhân này biết chuyện nàng tính toán có lợi cho bản thân, liệu rằng hắn có buồn, có giận, có… trừng phạt tộc Xà Nhân hay không đâu? - Đáp án là… nàng không biết, cho nên Mỹ Đỗ Toa im lặng.
Im lặng để giấu đi việc Huyền Hoàng Chi Khí sẽ giúp nàng sớm đạt được thứ mà lẽ ra hai năm sau nàng mới được nhận từ Tiêu Thiên. Im lặng để chờ khi việc đã rồi, nàng sẽ chủ động nói lời xin lỗi và đương nhiên là không quên thành thành thật thật hoàn thành trọn vẹn lời hứa với hắn.
Nhưng đó là nàng nghĩ thế thôi, còn đối phương tin hay không, Mỹ Đỗ Toa hoàn toàn không dám chắc. Và hiện tại khi hắn hỏi, nàng lại nhịn không được trả lời thật lòng, và những gì nhận lại được chỉ là… một sự im lặng đến đáng sợ từ đối phương, thì nữ vương bệ hạ thực sự đã tâm loạn như ma.
Chỉ là…
“Hả!? Ngươi mới nói gì đó? Xin lỗi, nãy giờ ta đang mải suy nghĩ xem ngày mai ăn gì, không để ý ngươi nói chuyện. Ngươi nói lại lần nữa được không?”
…Tiêu Thiên vậy mà bất ngờ lại tới một cái… đánh trống lảng sai người, sai thời điểm một cách vô cùng thiếu muối như thế.
Hắn biết rằng nữ vương bệ hạ hiểu lầm mình giận nàng chứ, biểu lộ rõ cả ra mặt thế kia cơ mà, nhưng… lười giải thích a, nên là giở tuyệt chiêu cuối “giả trân đại pháp” ra cho xong chuyện vậy.
“Ngươi… đầu gỗ! Mặc kệ ngươi!”
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt nữ vương bệ hạ vẫn một bộ “bảo bảo rất tức giận, không thèm quan tâm ngươi” quay người trườn ra một góc rồi cuộn tròn lại tu luyện, để lại trong tầm mắt Tiêu Thiên một vòng eo yểu điệu, một bóng lưng yêu kiều và một đôi vai gầy nhu nhược, tất cả đều trắng muốt như dương chi bạch ngọc* dưới ánh trăng huyền ảo.
“Chờ ngày ta đánh thắng được ngươi, đến lúc đó…” - Nhìn theo vưu vật đằng xa, không biết nghĩ tới cái gì hay ho, khóe miệng Tiêu Thiên không tự chủ được cong lên nụ cười khá… đê tiện, chỉ là rất nhanh liền bị hắn che giấu đi: “Cả ngày mệt mỏi rồi, tối nay không cần tu luyện. Ngươi muốn ngủ hay làm gì thì tùy ý nhé, tiểu Mộc. Ta nghỉ ngơi trước đây.”
“Vâng, chủ nhân.”
Muốn đi ngủ không phải vì Tiêu Thiên bỗng nhiên lười đâu, mà là bởi khi một giác quan bị hạn chế não sẽ phải căng sức ra làm việc nhiều hơn để giải quyết thông tin nhằm đảm bảo cơ thể không xảy ra sai lầm, đây chính là lý do khiến những người có tật về mắt hay tai dễ uể oải hơn bình thường đấy. Hôm nay hắn chịu bất lợi bởi Cửu Sát Chi Địa cả ngày rồi, tối còn không tranh thủ nghỉ ngơi đủ bù thể lực sợ rằng sáng mai sẽ theo không kịp hai nữ nhân đi cùng, khi đó mất mặt là chuyện nhỏ, chậm trễ hành trình mới là chuyện lớn a.
Tiêu Thiên đi ngủ, Mỹ Đỗ Toa áp chế cảnh giới đi tu luyện, Mộc Ánh Tuyết không có việc gì làm nên quyết định đi lòng vòng hái thêm dược liệu, còn trên các cành cây cao ngoài xa… vài bóng đen đang nhìn chằm chằm đám lửa trại nhỏ bập bùng bên này, ánh mắt hiện lên vẻ bất thiện.
Một đêm vô sự.
...
Sáng hôm sau.
“Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta cứ thẳng hướng chính tây mà đi, nhanh thì một tuần, chậm thì mười ngày sẽ băng ngang qua cái tiểu đảo nơi chúng ta đang đứng đây. Sau đó sẽ là đại đảo trung tâm, mục tiêu cuối cùng của hành trình lần này.”
Một tay cầm đùi thỏ nướng đưa lên miệng cắn xé, tay còn lại Tiêu Thiên cầm một que củi khô vạch vạch mấy mũi tên lên bản đồ Cửu Sát Chi Địa được hắn vẽ ra đất.
“Ăn uống thô lỗ!” - Gặp Tiêu Thiên vừa ăn, vừa nói còn vừa quờ quạng đồ đạc lung tung, Mỹ Đỗ Toa nhịn không được trừng mắt hắn một cái. Chỉ là rất nhanh, sự chú ý của nàng lại được đặt xuống mặt đất: “Mà, nếu ta đoán không lầm thì đây cũng là lần đầu tiên ngươi đến nơi này nhỉ? Sao ngươi có vẻ biết rõ địa hình và vị trí xung quanh thế?”
“Ta đâu có biết, tất cả những thứ này là dựa trên kiến thức vật lý, địa lý, sinh học giải thích, lại phỏng theo ngũ hành, bát quái, thiên can - địa chi đến tính toán và suy đoán đấy.” - Đương nhiên không thể trả lời rằng “là Hệ Thống cung cấp bản đồ cho ta chứ sao” được, nên Tiêu Thiên cứ thế hàm hồ qua loa.
“Ngũ hành, bát quái, thiên can - địa chi thì ta biết, nhưng vật lý, địa lý, sinh học là cái gì đó?”
“Nói ngươi cũng không hiểu, quan trọng là xác định đúng phương hướng và ước lượng đủ thời gian là được rồi.” - Dùng chân xóa đi hình vẽ trên đất, Tiêu Thiên ném cành khô qua một bên, sau đó đứng dậy phủi phủi tay: “Đi thôi! Hôm qua vừa hái thuốc, vừa làm quen hoàn cảnh nên chậm trễ thời gian không ít, hôm nay nhất định phải tăng tốc bù lại tiến độ mới được.”
“Không nói thì thôi, thần thần bí bí!” - Miệng nhỏ cong lên đầy phong vận, Mỹ Đỗ Toa liếc mắt qua mặt đất mới bị Tiêu Thiên đạp bậy đạp bạ kia một lượt, không biết là do cảm thấy hắn xóa dấu vết chưa thật sự triệt để, hay chỉ đơn giản là nữ vương bệ hạ đang tưởng tượng nơi đó như cái bản mặt khó ưa của người sau, mà chóp đuôi của nàng bỗng nhiên cong về phía này đập đập mấy cái, xong xuôi đâu vào đó…
“Chờ ta với!”
“Nhanh lên không trời lại tối bây giờ.”
...mới quay người trườn nhanh theo đồng đội mình.
Một tuần nhanh chóng trôi qua trong yên ổn và lặng lẽ.
Bởi vì các yếu tố khách quan từ bên ngoài gần như không có bất kỳ thay đổi gì, cả một hòn đảo lớn như vậy mà ngoại trừ đất đá và cây cỏ ra vẫn là đất đá và cây cỏ, nên thời gian biểu của cả đội cũng không xuất hiện biến số nào đáng kể cho lắm.
Vẫn là ngày đi, đêm nghỉ; mỗi sáng lại dùng kiến thức vật lý, địa lý, sinh học giải thích, rồi thì phỏng theo ngũ hành, bát quái, thiên can - địa chi đến tính toán và suy đoán phương hướng cùng ước lượng khoảng cách lại một lần; chiều đến phân công nhau người tìm thức ăn, kẻ lo địa điểm nghỉ ngơi qua đêm lặp đi lặp lại không ngừng.
Nếu nhất định phải chỉ ra một thay đổi đáng nói, thì hẳn là… theo thời gian trôi qua, thân thể mọi người đã dần thích ứng được với các loại bài xích từ môi trường nên không còn mệt mỏi nhiều như hai ngày đầu mới đến nữa mà thôi.
“Nếu tính toán của ta không có gì sai lầm thì chúng ta hẳn là đang… ở đây.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa dùng cành khô chấm một lỗ nhỏ lên “bản đồ” hắn vẽ dưới mặt đất. Đáng nói là vị trí của chấm nhỏ đó chỉ còn cách bờ biển phía tây tiểu đảo khoảng trên dưới nửa ngày đi bộ theo tốc độ trung bình của bọn họ nữa mà thôi: “Đêm nay mọi người cố gắng nghỉ ngơi đầy đủ, sáng mai chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh hơn bình thường để hoàn thành sớm quãng đường còn lại, sau đó tranh thủ thời gian phân công nhau đi tìm tài liệu đóng một cái bè chuẩn bị cho cuộc vượt biển lần thứ hai.”
“Lại phải vượt biển à!?” - Mỹ Đỗ Toa kiều kiều môi đỏ: “Không có cách nào khác sao?”
“Nếu là ở bên ngoài thì có thể bay qua không thành vấn đề, nhưng ngươi đừng quên nơi này là Cửu Sát Chi Địa.” - Tiêu Thiên lắc đầu đáp: “Vẫn là cố gắng chịu khổ một chút đi.”
Trong điều kiện bình thường, Mỹ Đỗ Toa có thể bay hai ba ngày liên tiếp không nghỉ bằng tốc độ âm thanh, một lần duy nhất vượt qua hơn nửa cái Gia Mã Đế Quốc là khả thi chứ chẳng phải không.
Đáng tiếc, Cửu Sát Chi Địa nơi này bài xích nàng quá mạnh, đẳng cấp vừa thoáng tăng lên là áp lực cũng tỉ lệ thuận theo, biến ý đồ vượt biển bằng đường hàng không của nữ vương bệ hạ trở thành chuyện hoàn toàn bất khả thi.
Mà, kể cả có khả thi đi nữa Tiêu Thiên cũng sẽ nghĩ cách biến nó thành bất khả thi thôi, bởi vì hắn đâu có bay được, nên là… chẳng khác gì nhau cả.
“Không có cách thì thôi. Dù sao thì ngày mai vừa lên thuyền là ta sẽ ngủ liền, mặc kệ hai ngươi.”
Nói, Mỹ Đỗ Toa quay ngoắt người đem lưng và đuôi ném về phía Tiêu Thiên, eo nhỏ cứ thế lắc lư đem thân thể với những đường cong mỹ miều của nàng trườn ra xa đám lửa.
“Hôm nay ngươi cũng nghỉ ngơi đi tiểu Mộc. Ngày mai… sẽ là một ngày dài a.”
“Vâng, chủ nhân.”
*Dương chi bạch ngọc: ngọc mỡ dê, vừa trắng vừa quý.
Danh Sách Chương: