Một tuần cứ thế trôi qua trong tĩnh lặng.
“Phù…”
Trong phòng riêng, Tiêu Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi dài sau cả đêm minh tưởng, hai mắt nhắm hờ cũng theo đó chậm rãi mở ra. Chỉ là, khác với sự mệt mỏi và uể oải thường thấy của những người đẳng cấp còn thấp mà vẫn cố gắng tu luyện thâu đêm như mọi khi, lần này ánh mắt của hắn lại…
“Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”
...tràn đầy đầy nghi hoặc.
Đừng hiểu lầm, không phải là trong phòng bất thình lình có người lạ hay thân thể hắn xảy ra vấn đề đâu. Mà lý do khiến hai hàng lông mày Tiêu Thiên cau lại thật sâu là bởi… đã bảy ngày trôi qua rồi, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì hắn mãi vẫn chưa đột phá lên tới nhất tinh Đấu Sư đúng như kế hoạch ấy!
“Hệ Thống, ngươi giải thích dùm ta một chút coi?” - Chuyện khác hắn có thể tính tới, nhưng riêng vấn đề tu luyện là Tiêu Thiên đành phải chịu thua, cho nên chỉ còn cách đi tìm người biết chuyện để hỏi.
Đáng tiếc…
“Tích… mọi số liệu đều chính xác, chưa phát hiện bất kỳ sai lầm nào xảy ra.”
...câu trả lời cần, nhưng chưa đủ, của Hệ Thống lại chẳng giúp vấn đề trở nên dễ hiểu hơn chút nào.
“Mọi số liệu đều chính xác, tức là về cơ bản thì tính toán của mình không hề sai là một. Tuyết nhi ngày ngày ở cảnh mình đương nhiên sẽ không có sai lầm là hai. Medusa là Đấu Linh, nếu thiếu hụt là do nàng ra vấn đề thì tình huống sẽ nghiêm trọng hơn nhiều chứ không chỉ chút xíu như thế này là ba.
Hay nói cách khác, khả năng cao nhất có thể xảy ra là… Dung nhi gặp chuyện bất ngờ ở Ô Thản Thành rồi!?”
Nếu chia 100% thanh kinh nghiệm của Tiêu Thiên ra cho từng người chịu trách nhiệm, thì không thể nghi ngờ Medusa là người đóng góp nhiều nhất với 50% tổng số. Tiếp theo đó là Mộc Ánh Tuyết 20%, Hoàng Dung 20% và cuối cùng mới là cá nhân Tiêu Thiên chỉ vẻn vẹn 10%.
Bỏ qua những con số chênh lệch không hề nhỏ kia, thì sau hai tháng tu luyện, thanh kinh nghiệm của Tiêu Thiên hiện tại đang tạm thời dừng lại tại… 97,5%.
2,5% thiếu hụt “lớn mà nhỏ, nhỏ mà lớn” kia, nếu tính toán kỹ ra, sẽ đúng bằng kết quả của phép tính 0.2*7*1.6 với 0.2(tương đương 20%) là tỉ lệ đóng góp của Hoàng Dung vào tổng số, 7 là số ngày nàng đã vắng mặt không đóng góp tu luyện và 1.6 là thành quả tu luyện trung bình mỗi ngày trong hai tháng.
Hay nói cách khác, trong bối cảnh Mộc Ánh Tuyết đã và vẫn đang đóng góp đều đặn phần tu luyện của mình, còn Medusa lại khó có thể xảy ra chuyện trong sa mạc Tháp Nhĩ Qua, thì việc Hoàng Dung gặp phải vấn đề gì đó khiến nàng không tu luyện được một chút nào kể từ… tận bảy ngày trước là cao nhất rồi!
×
— QUẢNG CÁO —
“Nên nhờ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ tìm hiểu dùm một chút vấn đề tại Ô Thản Thành mới được.” - Sự bất thường tất có yêu, đáng tiếc hôm nay định trước không phải một ngày bình thường để Tiêu Thiên có thể phân tâm, nên hắn đành phải tạm gác chuyện của Hoàng Dung sang một bên trước: “Chuẩn bị một chút đi Tuyết nhi, hôm nay nhìn ngươi rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Mộc Ánh Tuyết ngoan ngoãn đáp lời. Thế nhưng chưa được mấy giây thì…
Cốc! Cốc! Cốc!
“Chủ nhân thức dậy chưa ạ? Thuộc hạ xin phép vào hầu hạ ngài rửa mặt.”
...một âm thanh khác thậm chí còn ngoan ngoãn, ngọt ngào và nhu mì hơn đã vang lên từ bên ngoài sau ba tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Cái con bé này thật là…” - Nhịn không được bật cười, Tiêu Thiên nhanh chóng dùng hai toa xoa xoa mặt mình cho tỉnh hẳn, sau đó đeo mặt nạ lên rồi mới cao giọng đáo: “Ta dậy rồi! Ngươi vào đi.”
Kéttt…
Cửa phòng mở ra, một “chiếc” đầu nhỏ với hai bím tóc cột thành nắm như bánh bao hai bên thò vào ngó ngang ngó dọc trước. Giây lát sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, cả thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồ màu xanh bích lục tươi mát mới nhanh nhẹn bưng theo một mâm gỗ đầy những ly ly chén chén, rồi thì thau nhỏ và khăn chui tọt vào phòng.
“Chào buổi sáng, chủ nhân. Thuộc hạ đến hầu hạ ngài rửa mặt.” - Cung kính với Tiêu Thiên xong, cô nàng nhỏ nhắn cũng không quên hơi khom người về phía Mộc Ánh Tuyết, người lúc này đang… thoải mái thay đồ như thể trong phòng chẳng có ai khác ngoài nàng: “Chào buổi sáng, Mộc tỷ.”
Lần đầu thấy cảnh một nữ nhân cứ thế ngang nhiên cởi sạch sành sanh khi trong phòng còn có mặt nam nhân, cô nàng “tiểu nô tỳ” này cũng đỏ mặt lắm. Chỉ là sau vài lần như vậy, cụ thể hơn là… bảy lần liên tiếp trong bảy ngày, thì rốt cuộc tâm trí trắng toát như tờ giấy mới của nàng cũng bị chấm vào một vết đen vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
“Ta nói Thanh Lân, ngày nào ngươi cũng vâng vâng dạ dạ, nhưng rồi đâu lại vào đó là có ý gì?” - Nhìn chủ nhân của cặp Bích Xà Tam Hoa Đồng đến Mỹ Đỗ Toa đều nhịn không được ái ngại cứ thế tay bưng, tay rót như nô tỳ hầu hạ mình, Tiêu Thiên nhịn không được cười mắng: “Công khai cãi lời chủ nhân như thế này, vẫn là lặp đi lặp lại sau khi đã được nhắc nhở, ngươi đây là muốn ăn đòn nát đít đúng không?”
Mà, nói thì nói thế thôi chứ nhìn người ta một mảnh chân thành, sáng sáng đều một mặt hạnh phúc cất công tới tận phòng hầu hạ mình thức giấc, Tiêu Thiên sao có thể nỡ lòng xuống tay với nàng được chứ.
Lại nói, Thanh Lân không giống như Nạp Lan Yên Nhiên hay Nhã Phi những nữ nhân từ bé đã lớn lên trong tranh đấu và mưu mô ngoài kia, hành động này của nàng chỉ đơn giản là muốn làm cái đó, dù chỉ là nhỏ xíu, để trả ơn cho người đã thay đổi cuộc đời mình mà thôi, không hề có một chút toan tính hay lấy lòng nào trong này cả.
“Chủ nhân lại dọa nạt Thanh Lân.” - Bảy ngày trước còn một mặt sợ hãi sau khi bị hắn nói những lời này, hiện tại đã không còn tác dụng, thậm chí nàng còn cười trở lại với hắn: “Chủ nhân tốt như vậy, nhất định sẽ không đánh Thanh Lân đâu, hì hì!”
×
— QUẢNG CÁO —
So với nửa năm trước vừa bị nói tới liền rụt cổ, hai vai run rẩy, nước mắt lưng tròng, Thanh Lân của hiện tại đã biết đùa giỡn, thậm chí không biết còn học ở đâu cái cách nịnh nọt và xưng hô bằng tên đầy “bánh bèo” với Tiêu Thiên mỗi khi thấy hắn cười vui vẻ.
“Ngươi a!” - Tiêu Thiên lắc đầu không còn gì để nói: “Gửi ngươi đi học chưa thấy học được cái gì, chỉ biết làm chủ nhân hài lòng.”
Con gái xa nhà chính là nhanh “hư” như vậy đấy!
Bảy ngày trước được gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, cụ thể hơn là Nhã Phi, mang theo từ Ô Thản Thành về Đế Đô để gặp lại Tiêu Thiên, Thanh Lân trước tiên là sợ hãi một trận, nhưng rất nhanh sau đó nàng liền vui vẻ không thôi.
Sợ hãi là bởi nàng vậy mà ngay mặt đụng phải nữ vương Mỹ Đỗ Toa, người từ lâu đã sở hữu ác danh có thể dọa nín trẻ nhỏ giữa đêm hè. Còn vui mừng lại đến sau khi nhận ra vị nữ vương bệ hạ này hình như rất nghe lời chủ nhân nàng, thể hiện ở việc bảo đi hướng đông người trước thường sẽ hậm hực một tiếng, hỏi lại hai câu nhưng rồi rốt cuộc cũng sẽ không tự ý đi hướng tây.
Nhân đây cũng sơ qua về quãng thời gian khoảng ba tháng kể từ thời điểm phụng Tiêu Thiên làm chủ của Thanh Lân. Thì sau khi được Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh, cũng như các thành viên Mạc Thiết dong binh đoàn khác hộ tống về Ô Thản Thành rồi giao lại cho Nhã Phi an toàn, nàng cuối cùng cũng được sống cuộc đời của một con người, theo đúng nghĩa đen.
Không còn bị những ánh nhìn dè bỉu liếc ngang, ngó dọc làm phiền con mắt; chẳng phải nghe mấy lời đay nghiến, cay độc từ những kẻ mà nàng thậm chí chẳng biết là ai và có lỗi gì với họ làm phiền lỗ tai; nơi ở thì sạch sẽ, thoải mái; đồ ăn thức uống thì đầy đủ, thơm ngon; thậm chí rất nhiều người lớn hơn, giỏi hơn, mạnh mẽ hơn đều phải cung kính cúi chào nàng một tiếng “Thanh Lân tiểu thư” mỗi khi gặp mặt khiến Thanh Lân luôn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Nhưng rồi sau khi gặp được Tiểu Y Tiên, một người giỏi giang, xinh đẹp, hiền lành, đảm đang có hoàn cảnh khá giống nàng, lại thêm không ít lần mọi người cùng nhau quây quần “tâm sự” với Nhã Phi tỷ ban đêm, Thanh Lân rốt cuộc hiểu ra rằng nàng không hề mơ, rằng tất cả mọi tốt đẹp đang xảy ra xung quanh nàng đều là sự thật, và chúng đều được bắt nguồn từ cái bóng quá lớn của người mà nàng gọi là “chủ nhân” kia phủ xuống che chở cho nàng.
Cảm giác mang ơn sinh ra, sau đó biến thành động lực thúc đẩy Thanh Lân phải làm gì đó để báo đáp cái ơn này cho ân nhân của nàng. Và như một lẽ tất nhiên, tu luyện chính là đáp án cuối cùng.
Ngày hôm nay sau ba tháng trời không gặp, dù đẳng cấp chưa thực sự tăng lên bao nhiêu, nhưng Thanh Lân nhu nhược ngày ấy bây giờ đã bớt đi một phần sợ sệt, mất đi một chút ngây thơ, thay vào đó là nhiều hơn sự tự tin và trưởng thành. So với rất nhiều người từng đó vẫn là chưa đâu vào đâu cả, nhưng ít nhất thì lần đầu tiên trong đời nàng đã tự quyết định được mình nên, cần và phải bước ra một bước quan trọng để trở nên tốt hơn chính mình của quá khứ. Đây mới là tiến bộ đáng kể nhất của cô nàng sở hữu cặp Bích Xà Tam Hoa Đồng hiếm gặp này.
“Hai cọc nhân duyên đã được chôn xuống thành công, hy vọng tương lai chúng sẽ đơm hoa kết trái thành quả ngọt cho Tề Thiên Cung a.” - Ánh mắt thâm thúy nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đang vui vẻ nhảy chân sáo trở về tu luyện sau khi được hắn xoa đầu khen thưởng của Thanh Lân, Tiêu Thiên thầm nghĩ.
Khen cái gì, thưởng cái gì à? - Vài lời khen nàng giỏi giang, xinh đẹp và ngoan ngoãn chung chung thôi, từng đó là đủ để cô bé chưa từng được cuộc đời công nhận kia vui tít cả mắt rồi. Còn về phần thưởng, chỉ là đan dược đội lốt kẹo ngọt kèm theo vài lời khuyên hữu ích cho người mang huyết mạch Xà Nhân từ Mỹ Đỗ Toa thôi, không có gì đáng kể cả.
Danh Sách Chương: