“Thiên Đỉnh Bảng*… là những dược đỉnh tốt. Đáng tiếc, so với Chân Thiên Trấn Địa Lô của tiểu Mộc nhà ta vẫn còn kém một chút xíu.” - Khác với những lần nửa thật, nửa giả để trang bức khác, lần này Tiêu Thiên ngược lại là nói sự thật 100%.
Chân Thiên Trấn Địa Lô thế nhưng mà là chí bảo trấn phái của Chân Thiên Cung, thế lực đứng đầu một phương tại vị diện cấp cao, tác dụng sao có thể tầm thường được chứ. Ấy là vẫn còn chưa kể đến việc hắn đã thẳng tay nâng cấp cái dược đỉnh kia nói riêng, cùng tất cả binh khí của các Nữ Thần nói chung, sau lần mở khóa tính năng [ Nâng Cấp Trang Bị ] trong đợt cập nhật gần nhất nữa.
Thua kém dược đỉnh trên Thiên Đỉnh Bảng mới là lạ ấy!
“Chân Thiên Trấn Địa Lô!? Xém chút nghe nhầm thành Chấn Thiên Hám Địa Lô.” - Mỹ Đỗ Toa nhướng mày bất ngờ: “Mà, nói thế nào thì cái tên này đủ khí phách a!”
Đáng nói là, trong khi Nhã Phi và những người khác lại liếc mắt nhìn nhau không nói, thì Pháp Mã… được rồi, ông lão này hiện tại đã bị Chân Thiên Trấn Địa Lô hút mất hồn theo đúng nghĩa đen, hoàn toàn không biết đến chuyện gì khác nữa.
Trở lại với đại hội.
Mộc Ánh Tuyết chỉ mất hai mươi phút để hoàn thành phần thi của mình đưa đến không ít sự ngạc nhiên và bàn tán từ đám khán giả, nhưng cũng chỉ mất từng đó thời gian để bọn họ quên béng mất sự tồn tại của nàng. Nguyên nhân đơn giản là do trong nhóm các thí sinh “hạt giống” đã bắt đầu có người thứ hai, thứ ba và thứ tư lần lượt hoàn tất phần thi của mình.
Bọn họ là Liễu Linh, Tiểu công chúa và một kẻ… lạ - mặt - mà - lại - không - lạ - mặt khác. Kẻ này là ai, tạm thời khoan hãy bàn tới. Bởi vì…
Keng!
Keng! Keng! Keng!
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
…
...theo thời gian trôi qua, vài tiếng đan lô bị bật nắp lẻ tẻ ban đầu đã dần bị thay thế bởi những âm thanh kim loại va chạm liên tục vang lên không ngừng, cùng với đó là hàng chục, hàng trăm viên đan dược đủ loại màu sắc, kích thước và hương vị cũng đua nhau bắn lên không trung rồi bị chủ nhân của chúng vui vẻ thu lấy.
“Thời gian sắp kết thúc…”
Có vẻ như những âm thanh, hình ảnh và mùi vị kia trộn lẫn với nhau rốt cuộc đã giúp Pháp Mã thoát ra được khỏi sức hút vô hình mà mãnh liệt của Chân Thiên Trấn Địa Lô để tiếp tục làm công việc của mình.
Cũng đúng thôi, dù sao thì dưới đài vẫn còn đó đệ tử chân truyền của hắn và không ít Luyện Dược Sư nắm giữ tương lai của Đế Quốc a. Tò mò cá nhân với trân bảo, suy cho cùng cũng đâu thể nào lớn bằng lợi ích quốc gia được.
“Và… hết giờ!”
Ngay tại thời điểm hạt cát cuối cùng trên đồng hồ cát rơi xuống, Pháp Mã một lần nữa bằng vào thủ đoạn thao khống đấu khí tinh diệu của mình đem thông báo tuyên bố vòng thi thứ nhất của Đại hội Luyện Dược Sư lần thứ bảy chính thức kết thúc len lỏi vào lỗ tai từng người đang có mặt tại quảng trường.
Một tuyên bố này, cộng thêm ánh sáng hồng không ngừng nhấp nháy trên rất nhiều bàn đá đã chính thức chấm dứt hành trình đại hội của… hơn một phần ba thí sinh. Tỷ lệ đào thải là cực kỳ cao và nghiêm khắc.
“Mời các thí sinh có ngọc kính đang phát sáng trên bàn vui lòng rời khỏi quảng trường để phần thi thứ hai được bắt đầu theo đúng kế hoạch.
×
— QUẢNG CÁO —
Có câu “ngã ở đâu, gấp đôi… khụ, là đứng lên ở đó”. Thất bại hôm nay chưa phải là chấm dứt, bởi vì các ngươi còn trẻ, đời còn dài, thời gian còn nhiều, đại lộ lại hướng lên trời, không ở đây, lúc này thì tại nơi khác, vào thời điểm khác các ngươi cũng sẽ tỏa sáng mà thôi. Quan trọng là không được nhụt chí!”
Lời động viên của Pháp Mã có giúp những người bị loại cảm thấy tốt hơn hay không thì chưa rõ, nhưng ít nhất là tốc độ rời khỏi quảng trường của bọn họ đã nhanh hơn thấy rõ. Dù sao cũng là thất bại, lại còn bị người ta hối thúc tránh ra nhanh một chút để người khác thi tiếp, mặt mũi nào mà ở lại nữa, đúng không?
Dưới sân là như thế, còn trên khán đài, không khí cũng một lần nữa trở nên huyên náo.
Có kẻ hò hét trong vui mừng khi thân nhân, bạn bè hắn qua được vòng thi thứ nhất; cũng có vài người ra về trong buồn bã vì lý do duy nhất họ có mặt ở đây đã bị loại; số khác chỉ có mặt để xem cuộc vui thì sợ thiên hạ không đủ loạn góp giọng vào v.v.
Người vui, kẻ buồn khắc họa rõ nét á!
“Trước hết xin được chúc mừng những người còn ở lại quảng trường đã luyện chế ra được thành phẩm trong thời gian quy định. Tuy nhiên, khảo hạch vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.” - Vừa giơ tay ra hiệu cho mọi người hạ giọng, Pháp Mã vừa mỉm cười nói tiếp: “Tầm quan trọng của đại hội lần này to lớn như thế nào, có lẽ khỏi nói mọi người cũng đã biết. Cho nên công tác tổ chức không thể cứ thế qua loa được.
Đề thi của vòng thi thứ nhất yêu cầu người tham gia phải luyện chế một loại đan dược chữa thương cấp hai tên Sinh Cốt Đan từ dược liệu được cho sẵn. Rất nhiều người đã làm tốt phần thi của mình, ta rất vui mừng.
Tuy nhiên, cũng theo quan sát của ta thì không ít kẻ giảo hoạt lại chọn cách… ừm, có thể gọi là Bàng Môn Tà Đạo khi bất chấp thủ đoạn để luyện chế ra đan dược thành hình, nhưng tác dụng chữa thương lại hoàn toàn không có. Thậm chí ta còn thấy dưới sân có một vài thứ “trông có vẻ giống đan dược”, nhưng thực chất lại cùng hai chữ đan dược hoàn toàn không liên quan chút nào.
Vì lý do đó, để đảm bảo tính công bằng và chính xác của cuộc thi, ban tổ chức chúng ta quyết định sẽ tiến hành kiểm tra nhanh dược tính trong Sinh Cốt Đan mà các ngươi luyện chế ra, để xem đến cuối cùng có đạt tới yêu cầu tối thiểu của đan phương hay không.”
Tạm dừng chốc lát để các thí sinh và cả khán giả hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó Pháp Mã mới tiếp tục nói.
“Hiện tại, xin mời các thí sinh còn có mặt trên sân tìm cái nút màu xanh bên trái bàn đá của mình, sau đó ấn xuống.”
Nghe rõ ràng từng lời của Pháp Mã vào tai, các thí sinh dưới sân thi đấu vội vàng chú ý quan sát bên trái bàn đá của mình, qua đó phát hiện… một đám những nút bấm màu sắc khác nhau. “Màu xanh” là từ khóa chính, không có gì khó khăn hay sai lầm cả.
Khi cái nút bị ấn xuống, cả bàn đá trơn nhẵn bỗng nhiên rung lên nhè nhẹ, và… một màn khá là khoa huyễn xảy ra.
Chỉ thấy ngay tại trung tâm bàn đá, một vùng hình chữ nhật cạnh 5x10 bất thình lình lún xuống cỡ một đốt ngón tay, sau đó lại tách ra làm đôi thành hai hình vuông cạnh 5x5 rồi cùng lúc dạt sang hai bên một khoảng 2,5cm để dành chỗ cho một hình vuông 5x5 khác có lỗ tròn ngay giữa trồi lên từ bên dưới.
“Bất ngờ đúng không!? Thú thật là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này hoạt động, bản thân ta cũng bị giật mình không nhẹ đâu.
Quan trọng hơn, nhiệm vụ của các ngươi là đem Sinh Cốt Đan của mình bỏ vào trong lỗ nhỏ trước mặt. Nếu đan dược đạt yêu cầu, ngọc kính trên bàn sẽ hiện lên màu xanh. Ngược lại ánh sáng hồng sẽ xuất hiện báo rằng đan dược ngươi luyện ra không hợp cách.
Mặt khác, nếu ánh xanh càng đậm chứng tỏ phẩm chất Sinh Cốt Đan ngươi luyện ra càng sát yêu cầu trên đan phương, còn như màu hồng càng rõ thì đồng nghĩa với thứ ngươi luyện ra căn bản không phải Sinh Cốt Đan, mà là một loại thuốc không có nửa điểm tác dụng. Đương nhiên, ăn vào chống đói vẫn được tính là có tác dụng khác.”
Nghe được lời nói hài hước này, trên khán đài và khu vực khách quý đều vang lên một trận tiếng cười. Chỉ là dưới sân lại có không ít luyện dược sư sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Dài dòng đến thế thôi. Hiện tại, mời các thí sinh bắt đầu đi!”
×
— QUẢNG CÁO —
Toàn bộ quảng trường như rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát khi các thí sinh lần lượt đem đan dược trong tay mình bỏ vào lỗ nhỏ trên bàn đá. Và rồi…
“Mẹ kiếp! Đại hội chó má gì!”
...một tiếng chửi thề không hề nhỏ bất thình lình vang lên khiến vô số ánh mắt đều nhịn không được dồn hết về phía tên Luyện Dược Sư cấp hai đang cắn răng, nghiến lợi, vẻ mặt âm trầm giữa một màu đỏ không thể bảo là không chói mắt đang xuất hiện tại một góc quảng trường.
Danh Sách Chương: