Mặt Mộ Ly bình lặng, không chút sợ hãi khi nghe tiếng cửa ken két, cửa bị kẹt, chắc cửa bị khóa rồi, nên Liễu Họa mới không vào được.
Ánh mắt anh vẫn nhìn Thiên Tịnh như cũ, giọng nói phát ta từ khóe môi anh "Không cần đâu, cháu có mang quần áo để thay, cháu không quen mặc quần áo của người khác".
"ồ ồ, được rồi, cháu giặt xong thì ra phòng khách uống trà" Liễu Họa căn dặn rồi quay người đi khỏi.
Thiên Tịnh ngạc nhiên, lúc cô vào không khóa cửa, tại sao cửa lại tự đóng?
Mười giây sau, cô mới hiểu ra, lúc Mộ Ly đi vào, đã ấn nút khóa cửa, chờ cô đi vào, tiện tay đóng cửa lại làm cửa bị khóa.
Tim cô thắt chặt, hóa ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, cô giống như một con cừu để giết thịt từng bước từng bước bị anh dụ vào cái bẫy.
Mức độ đáng sợ của người đàn ông này, cô lại nhận thức lên một tầm mới.
"Anh có thể bỏ tôi ra được chưa?" Giọng nói của cô từ sâu trong cổ họng cẩn thận phát ra, chỉ sợ con quoái vật này vì một chút không vui mà xé nát cô.
Anh động động ngón tay "Rốt cuộc cô thèm khát như nào? hơi động đã trơn rồi?"
Anh rút ngón tay ra "Mặc quần áo vào cút ra ngoài"
Anh tiện tay vất cái ống nhựa đựng máu của Diệp Phi lên trên giường, cởi quần áo của mình ra đi vào nhà tắm để tắm.
Thiên Tịnh vội vàng đứng dậy, bỏ vào trong túi của mình, cô không dám chậm trễ dù chỉ một phút, mặc nhanh váy vào, dùng cánh tay đẩy mình ngồi lên xe lăn, ấn nút di chuyển cẩn thận đi ra khỏi phòng. Dường như mọi thứ đều thuận lợi, toàn bộ hành lang không có một bóng người, không ai nhìn thấy cô đi ra từ phòng Mộ Ly.
Một cánh tay vỗ lên vai cô, sút nữa dọa Thiên Tịnh nhảy dựng lên "Ai?"
Mộ Lạc Lạc nghe giọng khác khác, ngạc nhiên "Chị làm sao vậy? sao sợ hãi như này?"
"Chị, chị không sao, đây không phải là lo cho em sao? Sợ em bị đưa đi." Thiên Tịnh chỉ ra một lý do.
" Nào, chị lo lắng gì" Em nói cho chị biết, anh họ em bản lĩnh lớn lắm! Anh em không tìm được bằng chứng nên em không sao!" Mộ Lạc Lạc đắc ý nói.
"Thế thì tốt, phải rồi, chị không khỏe, chị đi trước đây!" Thiên Tịnh nói.
"Chị không ăn cơm cùng anh họ em sao?" Mộ Lạc Lạc hỏi.
"Không cần đâu, chị hơi mệt, chị về phòng nghỉ ngơi một lúc" Thiên Tịnh nói.
"Cũng phải, chị ngồi cả ngày chắc cũng mệt rồi, em sẽ cho lái xe đưa chị về nhà" Mộ Lạc Lạc nói đi dặn dò lái xe trong nhà.
Thiên Tinh cuối cùng cũng rời khỏi nhà họ Mộ, cho đến khi ngồi lên ô tô mới cảm thấy sống lại, cho dù không bị người ta phát hiện, nhưng những bức ảnh trong điện thoại của anh, trước sau cũng là tai họa ngầm, cô phải tìm cơ hội xóa những bức ảnh đó đi.
-
Trong thư phòng, Mộ Thành nhìn cháu trái mình "Ta để Mộ Ly ở nhà mình, con không ý kiến gì chứ!"
"Cháu không có ý kiến gì, nếu như cậu ta không về, tốt nhất là nên ở đây" Mộ Thương Nam đáp lại lạnh lùng. Dù sao ở đây cũng dưới mí mắt anh, cho dù Mộ Ly muốn làm gì đi nữa, anh ta cũng không thoát khỏi con mắt anh.
"Ừm. Con có thể hiểu được dụng ý của ta là tốt. Chỉ sợ ông nội lớn của con muốn ra tay lấy lại sản nghiệp gia đình!" Mộ Thành thở nhẹ một tiếng.
"Sản nghiệp gia đình là của gia đình mình, ban đầu ông ta hại gia đình mình bao nhiêu, đó là báo ứng ông ta phải nhận lấy”
“Nhưng, con người sẽ có tham dục, cậu ta lại không nghĩ như vậy. Nếu như bọn họ chịu rút kiếm, thì sẽ vẫn cho họ một đường sống” Mộ Thành căn dặn Mộ Thương Nam.
“Nếu như bọn họ dám làm hại người phụ nữ của cháu, người thân của cháu, cháu không cần biết là ai, cháu sẽ làm họ sống trong hối hận!”
“Ừm, cháu đi đi! Ta biết cháu sẽ xử lý tốt việc này, việc nhà họ Mộ, cũng đã đến lúc nên được giải quyết rồi” Ánh mặt Mộ Thành xa xăm nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Mộ Thương Nam đi ra khỏi thư phòng, anh không ở lại ăn cơm tối, để Nhiếp Hạo xe đưa đến công ty, công ty anh còn một đống việc chưa giải quyết, anh cần phải xử lý xong trước khi Diệp Phi tỉnh dậy.
Thiên Tịnh về đến nhà mình, còn chưa bước vào cửa đã gọi lớn “Cô! Cô ơi!”
Thiên Huệ chạy xuống dưới “Sao con lại về rồi? Không phải con nói con sẽ ăn cơm ở nhà họ Mộ sao? Có phải bọn họ có người lại làm con tức giận rồi không?”
Răng Thiên Tịnh cắn lên môi mình. Thực sự cô bị chọc tức, nhưng bây giờ cô không có thời gian nói chuyện này.
Cô lấy máu của Diệp Phi đưa cho Thiên Huệ “Cô mau đi tìm luật sư làm xét nghiệm”
Thiên Huệ mừng rỡ nhìn thứ đó “Lấy được rồi? Tốt quá!”
“Cô mau đi đai, từng bị mở ra, thời tiết nóng như này, con sợ máu sẽ hỏng” Thiên Tịnh thúc giục Thiên Huệ.
“Được! Ta sẽ đi ngay bây giờ” Thiên Huệ không dám chậm trễ, gọi điện hẹn luật sư bà sẽ đến, thời gian này vừa đúng lúc luật sư tan làm, bà phải để luật sư chờ bà.
Khi bà đến văn phòng luật sư, đã có vài luật sư ngồi ở đó.
Bà lấy ra máu của Diệp Phi “Các ông không phải cần xét nghiệm máu sao? Chân cháu gái tôi đang bị liệt, đi lại không tiện, tôi nhờ bác sẽ của nó giúp tôi lấy một ống máu, các ông đem đi xét nghiệm đi!”
Vị luật sư ngồi sau ghế của sếp, đứng dậy nói “Diệp phu nhân, tôi nghĩ bà chưa nghe hiểu ý của tôi, ý của tôi không phải cần một ống máu để xét nghiệm, phải để Thiên Tịnh tiểu thư đích thân đến đây, lấy máu cũng phải lấy ở văn phòng luật sư. Lúc nãy bà chỉ bảo bà đến, không nói phải xét nghiệm máu, nên tôi không nói quy định này với bà”.
“Máu lấy ở đâu chả giống nhau” Thiên Huệ cố biệc minh.
“Xin lỗi, đây là quy định trong di chúc, không những để Thiên Tịnh tiểu thư đích thân đến, còn phải có người nhà họ Mộ ở hiện trường, đương nhiên là có mấy luật sư bảo lãnh chúng tôi, chúng tôi nhất định phải tuân thủ nghiêm túc theo di chúc, quy định ông Thiên đã viết” Luật sư nói.
Thiên Huệ súy nữa chửi chết anh trai mình, nghĩ đến anh trai bà quy định cụ thể như vậy, như vậy không phải bà dù có làm thế nào thì cũng không nhận được tài sản trong di chúc sao?
“Thế được rồi, tôi về nói với Thiên Tịnh, chỉ e phải chờ nó khỏe lại, nó bây giờ đi lại không tiện” Thiên Huệ nói.
“Không sao, chờ Thiên Tịnh tiểu thư lúc nào thuận tiện, lúc đó đến cũng được” luật sư nói.
Thiên Huệ quay người đi ra cửa, đột nhiên dừng bước “Chỉ là tôi tiện thì hỏi chút thôi, vì lần này Thiên Tịnh bị tai nạn, nếu như nó chết rồi thì phần tài sản này phải làm thế nào?”
“Nếu như Thiên Tịnh tiểu thư không may mất đi, tài sản sẽ được quyên tặng cho cơ quan quốc gia và tổ chức từ thiện.” Luật sư nói.
Thiên Huệ cắn chặt môi, suýt nữa bị bị chọc cho tức chết, như vậy chả phải cho dù Diệp Phi sống hay chết, bà cũng đừng mơ nhận được tài sản.
Môi bà run rẩy rất lâu mới phát ra tiếng “Tôi, tôi biết rồi, các ông làm việc các ông đi, tôi đi trước đây”.
Cô bước nhanh ra khỏi phòng, ánh mắt cuộn lấy sự phẫn nộ, bây giờ đối với bà mà nói Diệp Phi không còn tác dụng gì, thậm chí còn là một rắc rối lớn với bà.
“ Hahaa. Anh trai, em nuôi con giúp anh mà anh lại đối xử với em như này sao?”
Cái thứ đó, nếu như anh đã không cho em được nhận, thế thì ai cũng đừng mơ có được nó, em sẽ nhanh chóng đưa Diệp Phi đi gặp anh, để anh dưới đất không còn cô đơn.