“Tổng giám đốc, là tôi tận mắt nhìn thấy! Còn có người đánh ngất người của chúng ta nữa!” Vệ sĩ nói.
Sắc mặt của Mộ Thương Nam lạnh lẽo đến cực điểm, anh một tay đẩy Diệp Phi ra, xông về phía con trai của mình, ôm lấy đứa nhỏ chạy ra khỏi biệt thự.
“Bắt cô ta lại đưa đến đồn cảnh sát cho tôi!” Anh để lại câu nói kiên quyết rồi ngồi lên xe của mình.
Diệp Phi bị mấy người vệ sĩ khống chế lại, áp giải cô vào trong xe, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, mạch suy nghĩ bị gián đoạn lại, tại sao lại là cô?
Mộ Thương Nam đưa Mộ Dã đến bệnh viện của Sở Nhiễm, tình hình của đứa trẻ rất nguy hiểm, Sở Nhiễm không thể không thông báo bệnh tình nguy kịch cho Mộ Thương Nam biết.
“Tôi sẽ cố gắng cứu chữa, nhưng mà có thể cứu sống được hay không thì không biết, cứu sống rồi thì không biết nó có thể tỉnh lại không, anh chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Vết thương quá nặng rồi, rất có khả năng cả đời sẽ trong trạng thái người thực vật. Ký tên lên giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đi!” Sở Nhiễm trầm giọng nói, cô rất muốn nói một cách khéo léo, nhưng mà chuyện này mãi mãi không thể có phiên bản uyển chuyển được.
Tay của Mộ Thương Nam run rẩy tới mức cầm bút cũng không vững, đáy mắt đỏ ngầu giống như mãnh thú sắp nổi giận.
Anh che giấu hết tất cả mọi tâm tình, rồi mới đặt bút ký tên của mình lên giấy.
Cuộc làm ăn cả trăm tỷ cũng không khiến chân mày của anh chau lại, mà trong lúc này anh lại hoảng loạn hơn cả.
Tay của Sở Nhiễm nắm lấy tay của Mộ Thương Nam, “Tôi sẽ dùng sinh mạng của mình để làm cuộc phẫu thuật lần này, anh hiểu mà!”
Ánh mắt cô nhìn Mộ Thương Nam, sự trấn tĩnh đó là điều mà anh cần nhất lúc này.
Tay của Mộ Thương Nam được tay của cô cầm lấy, đặt bút ký tên mình lên.
“Cảm ơn.” Trước giờ anh chưa từng biết nói cảm ơn, mà bây giờ hai chữ này được phát ra từ khóe miệng anh một cách trịnh trọng.
“Giữa chúng ta không cần nói những thứ này.” Sở Nhiễm nói.
Cô cầm hồ sơ đã được Mộ Thương Nam ký đưa cho y tá, sải bước đi về phòng bệnh.
Cánh cửa đóng lại, đèn phòng phẫu thuật sáng lên, chứng tỏ phẫu thuật đang được tiến hành.
Mấy người y tá đẩy hai chiếc băng-ca, gấp rút chạy về phía hai phòng cấp cứu khác, trên băng-ca là Liễu Họa và Thiên Tịnh.
Tình hình của Liễu Họa cũng không lạc quan, Thiên Tịnh thì xem như bị thương nhẹ nhất trong ba người, ít nhất không phát hiện triệu chứng nứt xương sọ hay não bộ xuất huyện nội.
Một đống giấy ý kiến phẫu thuật được đặt trước mặt của Mộ Thương Nam, cái nào cũng bắt buộc phải có chữ ký của anh.
Anh ký hết tất cả các loại giấy.
Nhưng mà vẫn chưa qua khỏi thời gian nửa tiếng đồng hồ, không biết là tên vệ sĩ nào để lộ tin tức ra ngoài, bố của Mộ Thương Nam cũng biết được việc này, người đã tuổi cao, tim chịu không nổi sự thay đổi đột ngột này, bệnh tim của ông tái phát rồi.
Vệ sĩ ngay lập tức đưa bố của Mộ Thương Nam đến bệnh viện của Sở Nhiễm.
Một mình Mộ Thương Nam đứng ở hành lang, bốn phòng phẫu thuật trước mặt anh đều đang sáng đèn.
Cả nhà trừ Mộ Thành đang ở nước ngoài không biết tin tức ra, những người còn lại đều có chuyện cả, chỉ có anh là không sao.
Tay của anh cuộn thành nắm đấm, người phụ nữ chạy ra khỏi biệt thự với dáng vẻ kinh hồn bạt vía, trên tay của cô thấm đẫm máu của con trai anh!
Đáy mắt anh cuồn cuộn từng cơn sóng tức giận, Diệp Phi!
Hai chữ này giống như vô số con dao đâm vào tim của anh vậy!
Rất nhanh tin tức Mộ gia gần như bị diệt môn đã lên đầu trang tin tức rồi.
Diệp Phi bị áp giải tới đồn cảnh nghe thấy, nghĩ đến Mộ Dã, lòng của cô tan nát hết.
Một người cai tù bước vào, “Diệp Phi, người thân của cô đến thăm cô! Ra đây!”
“Được.” Diệp Phi đứng dậy đi ra ngoài phòng giam, đi theo cai tù ra buồng ngoài gặp người.
Ở Trung Quốc, người thân mà cô có thể tìm được bây giờ chỉ có Thủy Tinh thôi.
“Phi Phi! Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Tại sao tin tức đều nói chỉ là do chị giết hại cả nhà Mộ Thương Nam, muốn cướp đoạt bản đồ của mỏ vàng đen chứ?” Thủy Tinh kéo lấy tay của Diệp Phi hỏi.
Đầu của Diệp Phi vẫn đau bưng bưng, “Chị không biết! Thủy Tinh, em tin chị, chị thật sự không biết!”
“Hả? Chị không biết? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Chị nói em biết đi!” Thủy Tinh nói.
Một tay Diệp Phi vò vào trong tóc của mình, “Chị nghĩ cả nửa ngày, chỉ nhớ ra chị và Thiên Tịnh đang đánh nhau, sau đó như thế nào thì chị không biết nữa. Một chút chị cũng không nhớ ra. Lúc chị tỉnh lại thì đã nhìn thấy Mộ Dã và Liễu Họa, còn có Thiên Tịnh nằm bên cạnh chị rồi.”
“Chị không nhớ họ làm sao mà bị thương sao?” Thủy Tinh ngạc nhiên.
Diệp Phi gấp tới mức rớt nước mắt, “Thủy Tinh, em tin chị, chị thật sự là không nhớ ra một chút gì hết! Chị cũng cảm thấy kì lạ tại sao trí nhớ của mình lại đứt đoạn? Nhưng mà chắc chắn là chị cũng bị đánh! Cổ và sau đầu của chị rất đau!”
“Em tin, đương nhiên là em tin chị rồi! Em có thể giúp chị như thế nào đây? Chị nói em biết! Em đi tìm luật sư, sau đó bảo lãnh chị hả?” Trong đầu của Thủy Tinh cũng rất rối.
“Được! Em mau đi bảo lãnh chị, chị phải đi thăm Mộ Dã!” Diệp Phi nói.
“Nếu là bảo lãnh thì các cô đừng phí sức nữa, giết người thì không thể bảo lãnh được! Các cô nên nói cái gì có có ích hơn đi! Có thời gian giới hạn để thăm viếng hết đó.” Cai tù nói.
“Vậy em giúp chị đi thăm Mộ Dã thử. Chị không yên tâm thằng bé! Vết thương của nó rất nặng!” Nước mắt của Diệp Phi tuôn rơi, nghĩ tới hình dáng Mộ Dã nằm trong vũng máu thì giống như có người khoét vào tâm can của cô vậy!
“Em đi thăm Mộ Dã sau đó nhờ George nghĩ cách, anh ấy có thể mời đại luật sự ngự dụng ở bên Anh.” Thủy Tinh nói.
“Được, em mau đi thăm Mộ Dã đi.” Diệp Phi hối thúc Thủy Tinh.
Đại luật sư ngự dụng gì đó cô đều không quan tâm, bây giờ cô chỉ quan tâm Mộ Dã!
Thủy Tinh gật đầu rời khỏi đồn cảnh sát, đi đến bệnh viện giúp Diệp Phi thăm Mộ Dã trước.
Nhưng mà, cô đến bệnh viện thì bị thuộc hạ của Mộ Thương Nam chặn lại.
“Xin lỗi, vị tiểu thư này, tổng giám đốc của chúng tôi không tiếp khách.” Vệ sĩ nói.
“Tôi là…tôi là người phụ nữ của Bắc Minh Phong – huynh đệ tốt của anh ta. Làm phiền anh đi nói với anh ta một tiếng!” Thủy Tinh không thể không mang tên của Bắc Minh Phong ra.
Sắc mặt vệ sĩ khó xử, “Vị tiểu thư này, nhà của tổng giám đốc gặp chuyện, chúng tôi không có gan đi thông báo, khi nữa tổng giám đốc vừa hạ lệnh, nói ai ngài ấy cũng không gặp, cô đừng làm khó chúng tôi nữa! Chúng tôi vẫn còn muốn sống nữa.”
Anh kêu vài người tới, cùng nhau đứng thành bức tường chặn Thủy Tinh lại.
“Vậy anh nói cho tôi biết, Mộ Dã như thế nào rồi? Phẫu thuật xong chưa?” Thủy Tinh chỉ đành hỏi vệ sĩ.
“Không biết, phẫu thuật của tiểu thiếu gia vẫn còn đang làm, trời ơi, nếu tiểu thiếu gia có chuyện, thì người trên khắp nước Trung Quốc này đừng mong sống yên ổn.” Vệ sĩ cảm thán, bộ dạng của Mộ Thương Nam bây giờ chính là bộ dạng muốn hủy diệt trời đất.
“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn.” Thủy Tinh cũng không làm khó đám vệ sĩ nữa, cô trở về nhà tìm George, nhờ George nghĩ cách cứu Diệp Phi.
Nhưng mà George thể hiện sự bất lực, anh có thể giúp Diệp Phi tìm đại luật sự ngự dụng, năng lực của anh không cách nào chống lại được Mộ Thương Nam, anh bảo lãnh Diệp Phi không được.
Thủy Tinh lấy lý do đi thăm Diệp Phi, rời khỏi biệt thự của George, cô lái xe tìm cách cứu Diệp Phi ra, cô mới không tin Diệp Phi sẽ làm ra chuyện như vậy, nếu như không phải Diệp Phi làm, vậy thì chỉ có thể chứng minh có người đang hại Diệp Phi, Diệp Phi ở trong tù quá nguy hiểm, cô nhất định phải cứu Diệp Phi ra.
Khóe miệng cô bặm lại, lái xe đi đến công ty của Bắc Minh Phong, cho dù không muốn nhìn thấy người đàn ông này đến thế nào đi nữa, cô cũng chỉ có thể đi tìm anh mà thôi.