Cô rất muốn mở mắt, đánh người dám khinh bạc cô, chỉ là đại não của cô hôn mê không tỉnh táo lại được.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy trên làn da của mình mát lạnh, dường như có người cầm cái gì đó dính dính dán lên người cô, dán đi dán lại. Dán vài cái liền đem nó ngâm vào trong chậu nước lạnh, rồi lại lấy ra, rồi lại dán lên người cô.
Lửa nóng lan tràn khắp cơ thể và cái vật trị ngứa kia không ngừng đấu đá nhau, lại khiến cô đỡ hơn rất nhiều.
Người này đang muốn cứu cô!
Lý trí của cô quay trở về. Cô nỗ lực hé mắt ra thành một đường nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt đeo mặt nạ màu bạc như hy vọng!
“Anh? Cung học trưởng?” Giọng nói yếu ớt của cô vang lên.
Bàn tay người đàn ông dừng động tác dặm lại, anh nghe giọng cô liền nhìn về phía cô: “Anh không phải là Cung Trạch Vũ! Hắn ta lừa em đấy. Người đàn ông lấy đi đêm đầu tiên của em không phải hắn ta!”
Thần trí Diệp Phi hỗn loạn dường như bị câu nói của anh kích thích tỉnh táo lại, cố gắng giữ lấy lý trí, để bản thân tỉnh táo hơn một chút: “Không phải anh ấy sao?”
“Không phải hắn, là anh! Em vẫn nhớ rõ chuyện hôm đó chứ? Ngày đó em uống rượu trắng, còn cưỡng hôn anh! Sáng sớm thức dậy còn chụp trộm anh, đá anh một cái xong còn chạy trốn từ cửa sổ phòng tắm nữa.” Người đàn ông nói.
“Đúng vậy.” Đôi mắt Diệp Phi dường như đã dùng hết sức lực rồi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, để cho anh tiếp tục chà lau thân thể.
Đầu óc choáng váng, nhưng trong lòng thì vô cùng rõ ràng. Người đàn ông này mới chính là tên trai bao đêm đó, anh biết hết tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người họ. Thế nhưng nếu người đàn ông này mới thực sự là tên trai bao ấy thì cũng có nghĩa là Cung Trạch Vũ vẫn luôn lừa gạt cô!
Trong lòng cô rối bời đến cực hạn. Người đàn ông cô yêu thương lừa gạt tình cảm của cô. Người đàn ông cô coi như anh trai của mình, cũng lừa gạt tình cảm của cô.
Nước mắt chảy dài từ khóe mắt cô, tí tách từng giọt rơi trên gối.
Dường như người đàn ông kia cũng thấy được nước mắt cô rơi, có chút hoảng loạn: “Không thoải mái sao? Em khó chịu ở đâu, nói cho tôi biết! Em chạm phải hỗn hợp phấn hoa cây điều và cây tú cầu mới bị dị ứng. Loài cây điều này có độc, gây dị ứng nghiêm trọng. Thuốc chống dị ứng thông thường không có hiệu quả nên mới phản tác dụng. Anh dùng gạo nếp dính lên hút chỗ phấn hoa ra, lát nữa rửa lại, bôi thêm lô hội nữa. Vết dị ứng và vết sưng sẽ dần dần khỏi.”
“Không phải tôi không thoải mái, chỉ là đầu hơi choáng váng mà thôi.” Diệp Phi nói.
Cô rất muốn tỉnh táo nói chuyện với người đàn ông này một chút, thế nhưng đầu vẫn cứ choáng váng, không thể tỉnh táo nổi.
“Là phản ứng của dị ứng. Em ngủ một lát, khi tỉnh dậy sẽ tốt thôi. Anh đưa em đi tắm.” Người đàn ông nói, ôm cô đi về hướng phòng tắm, tắm cho cô.
Điều kiện nơi này không tốt như trong khách sạn, chỉ có thể dội nước. Diệp Phi vô lực dựa trên người anh, cảm nhận anh đang dội nước lên người cô.
Tất cả những nỗi khó chịu trên người cô dần biến mất. Cô biết anh vì ôm cô mà quần áo cũng đã ướt nhẹp.
“Anh là ai?” Diệp Phi không nhịn được lên tiếng hỏi.
Cô vô cùng muốn biết ai là người đàn ông trong đêm đầu tiên của cô. Tại sao thân thể của anh lại khiến cô cảm thấy quen thuộc đến thế, tại sao hơi thở của anh lại khiến cô cảm thấy thân thiết đến vậy, có phải bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô không?
Chỉ là loại cảm giác này cũng xuất hiện khi cô vùi sâu trong lòng Mộ Thương Nam.
“Anh là người đàn ông của em. Diệp Phi, cả đời này anh chỉ là người đàn ông của em thôi! Em phải đề phòng Cung Trạch Vũ và Mộ Ly!” Cánh tay người đàn ông ôm trọn lấy thân thể cô, mặc kệ nước làm ướt quần áo của anh.
Chỉ là bây giờ anh còn chưa thể nói cho cô biết, anh là Mộ Thương Nam. Nếu như cô biết anh là Mộ Thương Nam, anh nghĩ cô sẽ không để anh chữa dị ứng cho cô đâu.
Bố cục của anh đã triển khai. Để cô được an toàn, anh chỉ có thể đẩy cô rời xa anh, để cô ở vị trí an toàn.
Bàn tay anh vô cùng dịu dàng mà tẩy rửa cho cô, lướt qua làn da mịn màng non nớt ấy khiến cảm giác ngứa ngáy khó nhịn tràn ngập phía bụng dưới của anh, làm cho anh khó chịu muốn phát tiết.
Nhưng tình trạng của Diệp Phi bây giờ không tốt lắm, anh không thể muốn cô lúc này được!
Anh dùng toàn bộ ý chí lớn nhất của mình, khống chế dục vọng của bản thân, ôm cô quay trở lại chiếc giường trong phòng, thoa kem lô hội lên toàn thân cô, rồi lại thay cho cô một bộ quần áo mới, lại dặn dò cô tỉnh lại nhớ phải bôi lô hội.
Nụ hôn anh in sâu trên trán cô, nhìn cô ngủ say rồi, anh mới mặc kệ bộ đồ ướt nhẹp mà rời đi.
Người trong phòng y tế sớm đã bị người của Nhiếp Hạo nghĩ cách dụ đi, nhốt lại trong kho thuốc. Anh vốn dĩ không cần lo lắng sẽ có người nhìn thấy mình.
Diệp Phi lần này ngủ rất say, ngủ một giấc tỉnh dậy toàn thân đều vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nằm mơ sao? Cô ngồi dậy, liếc mắt thấy kem lô hội trên đầu giường. Nếu như không phải lọ kem lô hội và quần áo mới từ trong ra ngoài trên người cô thì cô đã thực sự cho rằng vừa rồi mình nằm mơ.
Cung Trạch Vũ bước chân vào phòng: “Diệp Phi, em khá hơn chút nào không?”
Anh vươn tay hướng tới đầu Diệp Phi, lại bị Diệp Phi tránh thoát.
Diệp Phi khó khăn lắm mới nhếch được khóe môi: “Em không sao, dị ứng đều đỡ rồi.”
Ánh mắt nguội lạnh của cô nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Cung Trạch Vũ bị ánh mắt của cô nhìn đến sửng sốt, cảm giác như cô đang nhìn một người xa lạ: “Phi Phi, em sao vậy? Em khó chịu chỗ nào sao?”
Diệp Phi giật mình mím môi: “Em rất khỏe. Chỉ là lúc nãy có nằm mơ, mơ thấy lúc em gặp anh khi anh là trai bao. Lúc ấy em uống thật nhiều rượu vang đỏ, anh nói anh không thích mùi rượu trong miệng em.”
Sắc mặt Cung Trạch Vũ hơi cứng lại: “Em biết anh không thích uống rượu. Rượu vang đỏ uống nhiều cũng không tốt. Lạ thật, nhân viên y tế ở đây đâu hết rồi? Tại sao anh vào đây chẳng thấy ai cả?”
Trái tim Diệp Phi thất vọng đến cùng cực. Cung Trạch Vũ quả nhiên không phải là tên trai bao tối hôm đó. Người đàn ông lúc nãy quả thật không lừa cô!
Cô đứng dậy xuống giường: “Em khỏi rồi, chúng ta đi thôi!”
Cung Trạch Vũ kinh ngạc nhìn quần áo Diệp Phi: “Em thay quần áo rồi?”
“Em nhờ Thu Phù mua cho em một bộ đồ mới. Buổi chiều em còn có tiết học. Em đi học đây!” Diệp Phi đối phó nói.
Cô đi ra khỏi phòng y tế, lướt qua mấy vị bác sĩ, y tá.
“Xúi quẩy thật, trộm thì không bắt được, ngược lại còn bị khóa trong kho thuốc luôn.” Một vị bác sĩ oán trách.
“Đúng vậy! Tên trộm thuốc cũng nhanh thật!”
“Còn may là kho thuốc không tổn thất cái gì. Cũng may mà dì lao công còn phát hiện ra và mở cửa cho chúng ta.”
Cung Trạch Vũ nghe thấy mấy người bác sĩ bàn tán, liền đi tới: “Các người nói mới vừa rồi bị nhốt trong kho thuốc sao?”
“Đúng vậy. Anh nói xem chúng tôi có xui không cơ chứ? Đúng là điên đảo thật!” Bác sĩ oán trách.
Sắc mặt của Cung Trạch Vũ trầm xuống. Những người này không hề ở đây lúc nãy, vậy ai đã rút truyền cho Diệp Phi?
Anh bước nhanh đuổi theo Diệp Phi, Diệp Phi đã không thấy bóng dáng.
Cửa phòng làm việc của Mộ Ly bị mở ra. Điện thoại của Diệp Phi chụp thật nhanh một cảnh trong phòng, một nữ sinh ngồi trên bàn làm việc, mà Mộ Ly thì đang đè trên người cô ta.
Sau một chuỗi đèn flash nháy, Diệp Phi cầm điện thoại khua khoắng: “Husky, chúng ta gặp nhau trong phòng làm việc của thầy Hiệu trưởng nhé!”
Trời má! Cô không xử lý Husky, cô không phải là Diệp Phi!