“Tôi không cần nghĩ, quyền chủ động nằm trong tay tôi, cô chỉ có việc phục tùng theo thôi! Không phục tùng thì trừng phạt gấp đôi. Cô có thể tiếp tục không thuận theo ý của tôi, tôi không ngại việc trừng phạt cô thật đích đáng đâu!” Mộ Thương Nam bắt lấy canh tay của cô gái nhỏ, lôi cô trở vào biệt thự.
Tấm kính trong phòng đã được vệ sĩ đổi lại thành tấm kính mới rồi, chắc chắn y như lúc trước vậy! Lần này không ai có thể trốn ra khỏi căn phòng này được nữa rồi.
Mà Diệp Phi thì bị anh quăng thẳng lên giường.
Đám vệ sĩ thay xong tấm kính thì rời khỏi phòng, lúc này tay của Mộ Thương Nam kéo cổ áo của mình ra, ngón tay thon dài cởi từng cúc áo ra.
“Cởi ra! Quỳ xuống.” Anh ra lệnh.
Gương mặt Diệp Phi giật mạnh, anh xem cô là cái gì rồi?
Cô một chân đạp lên phần bụng dưới của anh, không đạp cho anh phế thì cô thật có lỗi với bản thân mình.
“Anh đi chết đi! Đồ khốn! Tôi đạp chết anh!”
Mộ Thương Nam một tay nắm lấy cổ chân của cô, xoay cổ chân cô lại, khiến cô nằm úp sấp xuống đất.
Chiếc cà vạt trong tay anh trói lấy hai cổ tay của cô, sau đó hai tay anh ấn vào chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
“Mộ Thương Nam, tôi không muốn, anh là đồ khốn chết tiệt, thả tôi ra!” Diệp Phi mắng chửi anh.
“Đây là lúc tôi đang trừng phạt cô, cô không có tư cách nói không muốn!” Trong ngữ khí của Mộ Thương Nam cuồn cuộn sự tức giận của anh, không phải anh vừa đúng lúc quay về, phát hiện sợi dây thừng ngoài cửa sổ của Mộ Dạ thì thằng nhóc con thật sự đã bỏ trốn cùng cô gái nhỏ rồi!
Thực ra, camera giám sát trong biệt thự của anh đều bị Mộ Dã hack rồi, không thể không nói Mộ Dã đã hack rất triệt để.
Anh nói có camera mà Mộ Dã không biết, chỉ là vì gạt con trai của mình, khiến nó sau này không dám chạy đi nữa.
Anh lật váy của cô ra, thân hình của cô rất đẹp, bất luận là tức giận, hay là vui vẻ, anh đều có cảm giác muốn cô, dường như không muốn cô thì không đủ để trút hết tâm tình của mình vậy.
Diệp Phi suýt nữa bị anh làm đến ngã quỵ ra giường, anh hoàn toàn không cho cô thời gian để chuẩn bị.
Cô vốn dĩ chịu không nổi, tay của cô vò drap giường nhàu nát.
Cô cắn chặt môi của mình, đè nèn âm thanh trong cổ họng của mình, lần này cô thật sự mắng không ra nữa, chỉ sợ bản thân vừa mở miệng thì sẽ phát ra âm thanh xấu hổ.
Cô gái nhỏ ngấm ngầm chịu đựng đã khơi dậy dục niệm muốn chinh phục vô hạn của người đàn ông, Mộ Thương Nam không tin bản thân không làm cô phát ra tiếng được.
“Anh là đồ khốn chết tiệt!” Diệp Phi rít lên, mà âm thanh vẫn luôn đè nén sâu trong cổ họng thoát ra theo tiếng mắng của cô không câu nệ gì.
Khóe môi của Mộ Thương Nam hiện ra nụ cười chiến thắng, đây mới thứ cảm giác anh mong muốn, khiến cô muốn chết, khiến anh cực khoái.
Trừng phạt một lúc lâu, chân của Diệp Phi mỏi nhừ đến mức không động đậy được nữa.
Mộ Thương Nam nắm lấy eo của cô, đảo ngược vị trí của hai người, dường như nhiều năm rồi, anh mới tìm thấy được niềm vui của cuộc sống, những ngày tháng như vậy mới là đời người.
Ban ngày đi làm, về nhà dạy dỗ con trai, ngược đãi phụ nữ một chút, đàn ông mà, nên sống như vậy!
Cảm giác cực đỉnh khiến anh nếm một lần là nghiện, cô giống như con sâu độc của anh, khiến anh say đắm mỗi khoảnh khắc ở cùng cô.
Căn phòng quấn quýt lấy hơi thở nồng đượm mong manh của hai người, vừa diễm lệ vừa mị hoặc.
Sau đó lâu hơn nữa, Diệp Phi không còn sức lực mà mềm nhũn trên giường, nghe lời như một con búp bê.
Tay của Mộ Thương Nam xoa gương mặt nhỏ của cô, “Tôi phải trừng phạt thì mới trở nên ngoan hay sao? Nếu như không nhớ được thì mỗi ngày tôi đều có thể trừng phạt đến khi cô không xuống giường được.”
Diệp Phi trợn mắt một cái nhìn anh, nếu như không phải cô một chút sức lực cũng không còn thì cô thật sự sẽ bóp chết anh.
Mộ Thương Nam bế cô gái nhỏ vào phòng vệ sinh tắm rửa, anh hài lòng nhất là cô gái nhỏ nghe lời lúc này.
Diệp Phi ngâm mình trong bồn tắm rồi ngủ quên mất, sau đó như thế nào thì cô không biết, chỉ cảm thấy bên cạnh rất ấm áp, cô ngủ rất thoải mái.
Lúc mặt trời mọc một lần nữa, George dẫn theo Thủy Tinh ngồi xe chạy đến nhà thờ.
Bố của George đã chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Thủy Tinh xuống xe thì nhìn thấy nhà thờ được trang trí từng ly từng tí rất xa hoa, hoa hồng phủ đầu khắp tất cả mọi nơi, còn có những cổng vòm được làm bằng vải voan màu hồng nữa.
“Thủy Tinh, áo cưới của em ở trong phòng thay đồ, đã thuê một thợ trang điểm cho em rồi, em đi trang điểm đi. Anh ở đây đón tiếp khách.” George vỗ vỗ mu bàn tay của Thủy Tinh.
Được, em đi thay đồ.” Thủy Tinh bước nhanh về phía phòng thay đồ.
Lồng ngực của cô giống như có tảng đá đè lên, càng tới thời gian sắp kết hôn cô càng cảm thấy mình thở không nổi nữa.
Trong phòng thay đồ có treo bộ váy cưới của cô, còn có thợ trang điểm đang đợi cô.
Tuy là hôn lễ gấp rút, nhưng mà Thủy Tinh nhìn ra được bố mẹ của George chuẩn bị rất tỉ mỉ, váy cưới của hãng này đều phải là sáu con số trở lên đó.
Thợ trang điểm trang điểm cho cô rất khéo léo, đơn giản trang nhã gọn gàng, đều là phong cách mà cô thích. Cô chọn kiểu tóc xõa phía sau đầu che áo cưới, hay là vấn tóc lên sẽ đẹp hơn.
Vòng hoa được bện từ trân châu và hoa tươi được đội lên đầu của cô, vừa cao quý vừa lãng mạn thanh lịch.
“Phu nhân, người còn có chỗ nào không hài lòng không? Chúng ta còn có thời gian để sửa lại.” Thợ trang điểm hỏi.
“Không có! Tôi rất hài lòng. Cô có thể đi rồi.” Thủy Tinh khó khăn nói.
“Vậy được, tôi đi trước đây.” Thợ trang điểm thu xếp đồ đạc của mình, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Không có chỗ nào không hài lòng, Thủy Tinh nghĩ, George đã làm nhiều chuyện vì cô như vậy, thậm chí mất cả chân, người nhà của George cũng rất tốt với cô, cô còn có thể có chỗ nào không hài lòng nữa?
Hôm qua, George gọi điện cho bố mẹ cô, nói họ sắp kết hôn rồi, bố mẹ cô vui tới cười toe toét.
Bởi vì năm đó cô và Bắc Minh Phong ly hôn, ảnh hưởng rất lớn đến công ty của nhà cô, nhiều năm như vậy mà công ty vẫn chưa trở lại bình thường, lần này liên hôn với quý tộc Châu Âu, chắc chắn đã cho gia đình cô một cơ hội để trở mình.
Rốt cuộc cồ còn chỗ nào không hài lòng nữa chứ?
Cô rất rõ, yêu đương là chuyện của hai người, còn kết hôn là chuyện của hai nhà, kết quả của tình cảm tùy hứng chính là kết quả của cô và Bắc Minh Phong; lựa chọn George theo lý trí chính là kết quả mà tất cả người lớn hiện tại đều thích.
Chỉ là trong lòng cô là những khoảng trống rỗng, cô sắp kết hôn rồi, từ nay trở đi hoàn toàn không còn bất cứ quan hệ gì với Bắc Minh Phong nữa.
Đột nhiên phía sau lưng cô truyền đến tiếng mở cửa.
Quay đầu qua nhìn, biểu cảm lại đông cứng trên gương mặt, thân hình cao to của người đàn ông từng bước từng bước đi về phía cô.
Là cô đang mơ sao? Bởi vì cô đang nhớ anh, cho nên xuất hiện ảo giác?
“Thủy Tinh!” Bàn tay của anh vịn lấy hai vai của cô.
Thần trí của Thủy Tinh hoàn toàn bị kéo về, “Bắc Minh Phong! Sao anh tới đây? Anh mau đi đi!”
Cô trở tay đẩy ngực của anh ra, kêu anh mau chóng rời khỏi.
“Tại sao lại đuổi anh đi? Em sợ George nhìn thấy sẽ hiểu lầm chúng ta? Anh đến tìm em, chỉ là nói với em vài câu, thật sự không phải anh phái người tong George và em! Em không cần gượng ép bản thân gả cho George! Anh đưa em đi!” Bắc Minh Phong nói.
Trái tim Thủy Tinh đập mạnh trong lồng ngực của mình, anh đưa cô đi?
Có một sự kích động như thế, cô thật sự rất muốn đi cùng anh …