Mục lục
Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45246.Diệp Phi đi tìm Cung Trạch Vũ, theo địa chỉ Cung Trạch Vũ nói đến bệnh viện Mộ Lạc Lạc nằm.

Mộ Lạc Lạc nằm trong viện của Sở Nhiễm, đối đãi con gái của Mộ gia và người khác chính là không giống nhau, bên ngoài phòng bệnh đều là bảo tiêu, Diệp Phi muốn lại gần cũng không được.

Diệp Phi gửi tin nhắn cho Cung Trạch Vũ, bọn họ là hẹn ở đây gặp mặt, nhưng cô không nhìn thấy Cung Trạch Vũ.

Cung Trạch Vũ rất nhanh trả lời cô, bảo cô đến vườn hoa đợi bọn họ. Anh ta hiện nay đang ở trong phòng bệnh của Mộ Lạc Lạc.

Diệp Phi nhìn tin nhắn bước nhanh đi tới vườn hoa.

Mộ Lạc Lạc trong phòng bệnh nhìn Cung Trạch Vũ chăm sóc cô ta, hưng phấn đến mức ngay cả mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ bản thân nhìn thấy chỉ là hoang tưởng.

“Học trưởng, bao nhiêu năm nay, anh vẫn đơn thân à?” Cô ta si mê hỏi.

“Đúng vậy, vẫn không gặp được người con gái phù hợp. Anh đưa em tới vườn hoa đi dạo, không khí trong phòng không tốt, em cần vận động nhiều hơn, như vậy tâm tình mới có thể tốt được, thân thể mới có thể hồi phục.”Cung Trạch Vũ gọi người làm nữ dìu Mộ Lạc Lạc lên xe lăn.

“Ừ, em nghe học trưởng. Em phải vận động nhiều, điều dưỡng thân thể cho tốt.” ÁNh mắt Mộ Lạc Lạc không rời Cung Trạch Vũ 1 khắc, giống như muốn đem người đàn ông này khắc vào trong con mắt cô ta vậy.

“Về sau anh sẽ ngày ngày đến thăm em, em phải cố gắng vận động, hồi phục sức khỏe, biết chưa? Rất nhiều người bệnh dây thần kinh bị tổn thương, cuối cùng có thể dựa vào vận động của bản thân kích thích thần kinh, hồi phục khỏe mạnh.” Cung Trạch Vũ đẩy xe lăn của Mộ Lạc Lạc ra khỏi phòng bệnh.

“Em biết, Sở Nhiễm cũng đã nói với em, nhưng em cảm thấy bản thân mình như này sinh vô khả luyến, em mới tự nóng nảy tự bỏ cuộc, nếu học trưởng chịu cùng em hồi phục, em nhất định vận động chăm chỉ.” Âm thanh của Mộ Lạc Lạc mang cả nốt nhạc vui vẻ.

Cung Trạch Vũ đẩy xe lăn đi vào vườn hoa, ánh mắt anh ta tìm kiếm bóng hình của Diệp Phi.

Diệp Phi xa xa nhìn thấy Mộ Lạc Lạc và Cung Trạch Vũ đi qua đây, cô từ đằng sau cây đi ra.

“Mộ Lạc Lạc, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cô lạnh giọng nói.

Sắc mặt Mộ Lạc Lạc trầm ngâm, “Hung thủ! Là cô hại tôi thành thế này! Tôi muốn giết cô!”

Cô ta nhấc người dậy muốn xông vào Diệp Phi, nhưng chân của cô ta vẫn chưa có cảm giác, cô ta ngã xuống mặt đất.

Cung Trạch Vũ bước lên 2 bước đỡ Mộ Lạc Lạc dậy, “Em đây là là làm cái gì, anh đỡ em dậy.”

“Là cô ta! Chính là cô ta hại em, cô ta dùng gậy đánh vào đầu em, hại em tổn thương đại não. Cô ta còn đẩy em vào trong hồ, muốn dìm chết em! Nếu không phải Thiên Tịnh đến, em sớm đã chết rồi! Học trưởng, anh tin tưởng em, chính là Diệp Phi hại em!” Mộ Lạc Lạc cuồng loạn bực tức hét lên.

Diệp Phi kinh ngạc nhìn Mộ Lạc Lạc, cô là đến tìm điểm nghi vấn, kết quả Mộ Lạc Lạc sống chết nhận định là cô đánh cô ta bị thương.

“Tại sao cô nhận định là tôi? Cô nhìn thấy tôi rồi?” Cô nghi vấn hỏi Mộ Lạc lạc.

“Tôi đương nhiên nhìn thấy cô rồi! Là cô hẹn tôi tới bên hồ gặp mặt, nói muốn cùng tôi nói chuyện của học trưởng, cô nói chỉ cần tôi đồng ý điều kiện của cô, thì cô có thể nhường học trưởng cho tôi! Kết quả tôi đi rồi, tốt bụng cùng cô nói điều kiện nhưng cô lại lấy 1 cây gậy sắt đánh vào đầu tôi, tôi không phòng bị mới bị cô đánh, chẳng lẽ tôi nhận nhầm cô? Cô hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Lần này tôi quay về là anh tôi muốn tôi quay về, anh ấy muốn bắt cô, đem cô giam vào ngục! Cô đợi ngồi tù đi!” Mộ Lạc Lạc hung hăng nói.

Cô vẫn luôn ở nước ngoài dưỡng thương, lần này quay về chính là để cho Diệp Phi vào tù!

Môi Diệp Phi mím thành đường thẳng, “Tôi không gửi tin nhắn gì cho cô, chỉ có cô gửi cho tôi 1 tin nhắn, nói muốn nói cho tôi thân thế của tôi.”

“ Ha ha,cô biên soạn lời nói dối cũng biên soạn hay 1 chút, thân thế của cô, tôi sao có thể biết? Trò cười!” Mộ Lạc Lạc mỉa mai nói.

“Cho nên, cô xem, là có người cố ý hẹn 2 người chúng ta ở đó gặp mặt, sau đó giết cô, đổ tội cho tôi!” Diệp Phi nói.

“Cô bớt tìm cớ, chính là cô hại tôi! Học trưởng anh tin em! Chính là Diệp Phi hại em!” Tay Mộ Lạc Lạc kéo tay Cung Trạch Vũ, nói gì cũng không cho Diệp Phi lật lại án.

“Vậy cô còn nhớ hôm đó tôi mặc quần áo gì không?” Diệp Phi hỏi.

“Đương nhiên nhớ, cô hôm đó mặc váy! Váy màu hồng.” Mộ Lạc Lạc nói.

Ánh mắt Diệp Phi thu lại, “Không phải, tôi hôm đó mặc là váy liền mày trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu café.

“Cô nói dối!” Mộ Lạc Lạc vội vàng nói.

“Tôi không nói dối, lúc đó tôi bị bắt đến cục cảnh sát, có camera, có thể bất kì lúc nào lấy camera giám sát tôi, xem xem tôi mặc là quần áo như nào.” Diệp Phi thao thao nói.

Tim Mộ Lạc Lạc ngạt thở, “Tôi, tôi nhớ nhầm rồi! Bao nhiêu năm, Tôi cũng có khả năng quên rồi!”

“Cô quên hung thủ hại cô? Lúc vừa nãy cô nói, rất chắc chắn, những cái đó đều là kí ức của cô, cô căn bản không nhớ sai! Chỉ là người giết cô căn bản không phải tôi! Bởi vì tôi và người đó mặc quần áo không giống nhau.” Diệp Phi nói.

“Tôi nghĩ ra rồi, hôm đó Thiên Tịnh mặc váy liền màu hồng nhưng bên ngoài mặc 1 chiếc áo gió màu đỏ che hết cả cái váy liền, có điều tôi nhớ khi tôi nhìn thấy cô ta đang đi bộ, lộ ra vạt áo của chiếc váy liền màu hồng.” Đầu mày Cung Trạch Vũ căng nhíu lại, anh ta cố gắng hồi tưởng việc hôm đó.

“Học trưởng, anh vì Diệp Phi mới đến thăm em sao? Anh vì thuyết phục em, làm giả chứng cứ cho cô ta! Em sẽ không mắc mưu đâu!” Mộ Lạc Lạc nói.

“Anh không muốn thuyết phục em cái gì, nhưng mà Mộ Lạc Lạc, em muốn bắt phải là nguời hại em thật sự, em nhẫn nhịn cho kẻ hại em nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à? Em làm sao biết cô ta sẽ không hại em lần thứ 2, lần thứ 3! Trừ khi em còn muốn cho cô ta cơ hội hại em.” Cung Trạch Vũ nói.

“Thiên Tịnh là chị dâu của em, cô ấy sẽ không hại em!” Mộ Lạc Lạc nói.

“Nhưng cô ta hôm đó mặc là quần áo của hung thủ như em nói! Em không cảm thấy lạ sao? Em dám hay không thử lại 1 lần, xem xem rốt cuộc là ai hại em?” Cung Trạch Vũ nghi vấn Mộ Lạc Lạc.

Môi Mộ Lạc Lạc mím thành đường thẳng, “Em không tin, chính là không tin. Học trưởng, anh bị Diệp Phi mê muội rồi, cô ta chỉ là lợi dụng anh, em mới là yêu anh! Bao nhiêu năm nay, em vẫn luôn yêu anh, học trưởng, Diệp Phi là người phụ nữ xấu xa! Tại sao anh không nhìn thấy cái tốt của em?

Tay Cung Trạch Vũ vỗ vai Mộ Lạc Lạc, “ Anh thích con gái thành thật, anh tin em sẽ là người con gái thành thật!”

“Đúng vậy! Mộ Lạc Lạc, cô nghĩ rõ ràng, chẳng lẽ cô không muốn điều tra chân tướng sao?” Diệp Phi đi lên đằng trước hỏi.

“Cút! Cô cút! Cô người phụ nữ xấu xa, tôi không cho phép cô cướp học trưởng của tôi!” Mộ Lạc Lạc nhìn Diệp Phi qua đây, cô kéo Cung Trạch Vũ không buông,để bản thân làm ổ trong lòng Cung Trạch Vũ.

Cung Trạch Vũ nháy mắt với Diệp Phi, bảo Diệp Phi rời đi trước, bọn họ hôm nay đã có phát hiện cực lớn rồi, anh ta lưu lại tiếp tục thuyết phục Mộ Lạc Lạc.

Hiển nhiên Diệp Phi ở đây sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Mộ Lạc Lạc.

Diệp Phi nhìn hiểu ý của Cung Trạch Vũ, cô quay người rời khỏi bệnh viện.

Trên khu nhà to bệnh viện, trong cửa sổ bằng kính của hành lang, 1 ánh mắt âm hiểm lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng hình của Diệp Phi.

Nhưng Diệp Phi quay về bệnh viện của mình, lúc đi tới phòng làm việc của khoa tiết niệu, liền nhìn thấy bóng hình của Mộ Thương Nam.

Môi cô co rút, “ Phòng khoa này chỗ tôi không có lấy số cho bệnh khác, Mộ tổng giám đốc muốn xem loại bệnh đó đi bệnh viện khác đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK