Mục lục
Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45236.“Nếu không thì anh đưa Ý Ý về nhà đi. Nếu thằng bé nhớ em, ngày mai lại dẫn nó đến tìm em.” Thủy Tinh nói thế nào cũng không muốn để Bắc Minh Phong ngủ lại.

“Thế nhưng Ý Ý không muốn rời xa em. Cái kia, anh có thể ngủ ở sofa.” Bắc Minh Phong giải thích.

Thủy Tinh sờ sờ cái đầu nhỏ của Bắc Minh Ý, nhìn ánh mắt trống rỗng của nó, cô lại mêm lòng, không thể không đồng ý với cậu bé.

Cô để Bắc Minh Phong đưa Bắc Minh Ý đi rửa mặt, sau đó để Bắc Minh Ý ngủ bên cạnh mình.

Bắc Minh Phong thành thật nằm trên ghế sofa. Trong đêm đen có thể nghe rõ tiếng hít thở nhỏ nhẹ của người phụ nữ và đứa bé.

Năm tháng yên bình, có lẽ chỉ thế này mà thôi.

Nhưng Thủy Tinh nhịn thật lâu, không thể nhịn được đến sáng. Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

“Thủy Tinh, em không thoải mái sao?” Bắc Minh Phong đứng dậy hỏi.

Trán Thủy Tinh tối sầm, cô đã nhịn thật lâu, tưởng Bắc Minh Phong đã ngủ say rồi, kết quả còn là kinh động tới hắn.

“Em không sao, em muốn đi phòng vệ sinh.” Thủy Tinh nói.

“Ồ, anh ôm em đi.” Bắc Minh Phòng ngồi xuống ôm lấy người con gái, đi thẳng đến phòng vệ sinh.

“Thả em xuống đi, em có thể tự đi.” Thủy Tinh vội vàng nói, bị anh ôm khiến cô không được tự nhiên.

“Em là vì cứu Ý Ý mà bị thương. Anh cũng là nên chăm sóc em.” Bắc Minh Phong tiến vài bước liền đến nhà vệ sinh.

Lòng Thủy Tinh chợt lạnh, hắn chỉ là vì cảm ơn cô đã cứu con của hắn.

Người đàn ông bế cô đến trước bồn cầu, cô liền đẩy cánh tay hắn ra: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi.”

“Em bị thương một cánh tay, không thể cử động, để anh giúp em đi.” Bắc Minh Phong nhanh nhẹn giúp cô cởi quần.

“Bắc Minh Phong, đồ lưu manh, anh cút ngay!” Thủy Tinh sợ đến tránh về phía sau, điên à, anh lấy đâu ra tự tin mà dám cởi quần cô chứ?

Chân cô đập phải bồn cầu, mất trọng tâm cơ thể ngã về phía sau.

Bắc Minh Phong ôm chầm lấy cô, kéo cô ôm về trong ngực hắn.

“Cẩn thận một chút! Thiếu chút nữa là ngã sấp xuống rồi đi? Anh sao lại thành lưu manh rồi? Anh cũng phải chưa từng thấy qua, em sợ cái gì?” Bắc Minh Phong nói.

Hoàn toàn không hiểu não người phụ nữ này chứa cái gì, bị hắn nhìn một lần với nhìn vài lần thì có gì khác nhau sao?

Thủy Tinh khẽ run rẩy khóe môi, cô đáng bị người đàn ông này nhìn cả đời à, thậm chí cả sau khi ly hôn?

“Cút!” Một chữ từ môi cô giật ra.

Cánh tay Bắc Minh Phong không hề buông ra, vẫn ôm cô như trước. Vốn chỉ nghĩ là đơn thuần giúp cô một tay thôi, giờ lại bị cô mắng mà sinh ra cảm giác.

Ánh mắt của hắn ngưng lại trên khuôn mặt cô, ngón tay nới lỏng đai quần của cô, chiếc quần liền tụt xuống đất.

Lòng bàn tay nóng ấm của hắn đặt trên mông cô: “Đã bị chửi thành đồ lưu manh rồi, nếu anh không làm cái gì thì không xứng với cái danh ấy lắm nhỉ?”

Thủy Tinh cảm nhận được độ nóng của người đàn ông, toàn thân hắn đều nóng. Bàn tay kéo chặt cô dán lấy người. Cô có thể cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ cứng rắn từ trên người anh.

“Buông em ra!” Cô hô lên.

“Nếu buông em ra, em sẽ ngã đó. Nghe nói nhịn tiểu, cảm giác càng tốt hơn, chúng ta thử xem?” Toàn thân Bắc Minh Phong đều kêu gào muốn người phụ nữ này.

Năm năm cấm dục, suy nghĩ trong đầu không thể bị khơi mào, một khi bị khơi mào liền giống như sóng bão phá tan phòng tuyến lý trí.

Thủy Tinh ác độc cắn một cái, hận không thể cắn chết người đàn ông này: “Bắc Minh Phong, tay anh dám… động nữa thử xem!”

Cô bỗng nhiên nhấc chân dùng đầu gối húc về phía anh, không chết mới lạ!

Bắc Minh Phong đang hưởng thụ làn da mềm mịn như tơ như lụa của cô, hoàn toàn không phòng bị một chiêu này. Trong nháy mắt, khuôn mặt anh tuấn co quắp.

“Em đừng nóng giận, anh không động vào em là được chứ gì. Em ngồi xuống đi.” Hắn vội vã rút đôi bàn tay không an phận về, quay đầu đối mặt với cửa phòng vệ sinh, không dám liếc mắt nhìn cô.

Thủy Tinh thật sự không thể nhịn nổi nữa, nhìn người đàn ông kia đàng hoàng rồi cô mới ngồi giải quyết vấn đề của mình.

Khóe mắt Bắc Minh Phong liếc đến cái gương trong phòng vệ sinh. Từ trong gương có thể nhìn thấy tất cả động tác của Thủy Tinh. Một trận khí nóng vây quanh thân anh, chỗ bị đầu gối cô húc vào đau đớn khó chịu.

Thu hồi lại ánh mắt, không dám lại chiếm tiện nghi cô nữa, đơn giản là tự mình ngược đãi chính mình.

“Thủy Tinh!” Thanh âm của một người đàn ông vọng vào phòng vệ sinh.

Thủy Tinh giật mình, là George.

“Em, em ở trong phòng vệ sinh.” Cô quanh co nói, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.

Vấn đề là trong phòng vệ sinh không chỉ có một mình cô!

“Ồ, anh đi vào đỡ em.” George nói và đi về phía phòng vệ sinh.

“Không cần, em đi ra ngoài ngay đây.” Thủy Tinh bối rối.

Ánh mắt Bắc Minh Phong nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô gái nhỏ, lông mày trầm xuống, ngực như bị một bụi gai đâm vào.

Hắn nhanh chóng ôm lấy Thủy Tinh, lại bị cô gái tát thẳng vào mặt.

“Bắc Minh Phong, anh con mẹ nó đủ rồi đấy!” Thủy Tinh thấp giọng mắng.

“Không muốn để cho George hiểu lầm thì ở yên đấy cho anh!” Bắc Minh Phong gầm nhẹ.

Nói rồi anh ôm lấy cô đĩnh đạc bước ra khỏi nhà vệ sinh.

George nhìn thấy Bắc Minh Phong xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Mấu chốt là Bắc Minh Phong vẫn còn đang ôm Thủy Tinh.

“Thủy Tinh đã cứu con trai tôi, cô ấy bị thương, không thể cử động, tôi ở lại chăm sóc cô ấy.” Bắc Minh Phong giải thích.

Thủy Tinh co quắp không dám nhìn sắc mặt George: “Cái kia, cảm ơn anh ôm em đi phòng vệ sinh.”

“Giữa chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn.” Bắc Minh Phong nói.

“Tôi đã trở về, không cần làm phiền Bắc Minh công tử chăm sóc bạn gái tôi.” George lạnh giọng nói.

Hắn hạ lệnh khách khí đuổi khách.

Bắc Minh Phong trầm mặt, lại không tìm được lý do ở lại: “Ngày mai anh tới thăm em và Ý Ý.”

Anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

George mím chặt môi, ánh mắt nhìn vào băng gạc trên đầu Thủy Tinh: “Có phải đứa bé đó là con trai Bắc Minh Phong nên em mới liều mạng cứu nó?”

Thủy Tinh bị chất vấn đến ngực cứng lại: “Anh nghĩ em biết con trai Bắc Minh Phong dáng dấp thế nào à? Mặc kệ nó là con trai của ai, em cũng đều cứu.”

“Vậy bây giờ thì sao? Nếu đã cứu rồi thì vì sao còn muốn để nó ở bên cạnh?” George nhìn thằng bé ngủ bên cạnh Thủy Tinh liền tức giận, gương mặt đó cực kỳ giống Bắc Minh Phong!

“Ý Ý mắc chứng tự kỷ, hiện tại thằng bé chỉ tin tưởng em. George, em biết anh nghi ngờ điều gì. Anh cũng rõ ràng, đứa bé kia đã chết, em và Bắc Minh Phong không thể đi chung đường nữa. Đời này em sẽ không tha thứ cho hắn. Em giữ lại Ý Ý chẳng qua là vì thương cảm thôi.” Thủy Tinh nói.

Trong hành lang, Bắc Minh Phong dựa vào trên tường. Đêm đen tĩnh lặng càng phóng đại giọng nói nhỏ nhẹ của Thủy Tinh, bao gồm cả lời cô nói.

‘Đứa bé kia đã chết, em và Bắc Minh Phong không thể đi chung đường nữa.’ Đầu của hắn dựa vào trên vách tường, đau khổ nhắm mắt lại.

Bọn họ cuối cùng vẫn là không thể ở bên nhau.

_

Ánh nắng mặt trời báo hiệu một ngày mới. Diệp Phi chỉnh sửa lại tài liệu xin hủy bỏ niêm phong trong bệnh viện.

Điện thoại di động vang lên một tiếng nhạc, không biết điện thoại của ai.

“Alo, có phải là người nhà của Mộ Dã không? Làm phiền cô đến trường học một chuyến! Xảy ra chuyện lớn!”

“A! Mộ Dã đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Phi khẩn trương lo lắng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK