145: Câu Chuyện Về Một Dũng Giả 2 (Ngoại Truyện)
“! Dù cho có giác quan hoang dại của một loài quái thú, phản ứng vẫn chậm chạp hơn nhiều khi đối mặt với ta.
”
Tôi nhẹ nhàng vẫy thanh kiếm để gạt bỏ vết máu dính và trút lại vào vỏ.
Thở một hơi dài rồi tôi ngồi lên tảng đá gần đó.
Nhìn về phía con báo mà tôi vừa gϊếŧ chết.
Chắc chắn là nó có kỹ năng 〖Trực giác hoang dã〗.
Tôi muốn kiểm tra thanh nguyền kiếm mà tôi lấy được từ ngày hôm đấy, được mệnh danh là nữ chúa hút máu… nhưng với con quái có thứ hạng thấp thì vẫn chưa đủ.
Thật vô ích khi nghĩ nó sẽ chịu đựng được lâu hơn, và cũng thật chán khi sự đau đớn của lũ quái thú qua đi chóng vánh.
Tại sao chứ, tại sao một người như tôi lại phải chờ đợi quá lâu trong cái hoang mạc này? À không, là do tôi tự nguyện.
Câu chuyện về một con Rồng tai ương có lẽ là lời đồn nhảm.
Khả năng cao chính là một con rồng hệ bóng tối hạng C hay chỉ là con thằn lằn to lớn nào đấy.
Còn tên cựu đội trưởng thảm hại Adofu, tôi cần có một lý do để hắn có thể được thả khỏi ngục.
Ngay cả khi được nghe câu chuyện về con Rồng tai ương từ một giáo sĩ, tôi đã bị giáng chức khi giao việc cho tên tù nhân mà tin vào ảo tưởng của một gã thương gia ngu ngốc.
Hồi trước hắn còn linh hoạt lắm, giờ thì chẳng khác gì thứ phiền phức.
Ông nghĩ nhờ có ai mà mới được chỗ đứng ngon lành thế này.
Tôi tự hỏi nếu họ cho tôi nắm quyền cuộc điều tra với Adofu là người dẫn đầu, nếu thật sự có một con Rồng tai ương thì Adofu sẽ được thả giam tạm thời để lãnh đạo một nhóm chinh phạt.
Nhưng dù với bất kỳ cách nào, đội khảo sát vẫn sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì và trở về tay trắng thôi.
Vì gã giáo sĩ đang tự mình vướng vài rắc rối nên hắn đã chấp nhận yêu cầu của tôi.
Thế nên tôi mới phải làm công việc này.
Nếu con Rồng tai ương không phải thật thì tôi chỉ cần nói dối, nhưng nếu có thì càng tốt.
Dễ thôi mà, gã giáo sĩ khờ khạo cũng sẽ chẳng thể đoán ra.
Ở phía xa tôi có thể thấy thấp thoáng bóng người.
Có vẻ đội khảo sát đã trở về.
Năm, sáu, bảy?
Có đến tám người khởi hành nhưng một thành viên đã biến mất.
Dù trông thế nào, có vẻ là họ không tìm ra được thứ gì, đúng là một nhóm lính mới.
Rồi chẳng lẽ người đó đã bị rết hoang mạc truy đuổi?
! Khoan, vẫn còn bất hợp lý, người đội trưởng đâu? Hagen chính là người mất tích?
Dù rằng họ trở về lành lặn, nhưng tất cả đang mếu máo thúc ngựa chạy hết tốc lực.
Không có thứ gì đuổi theo phía sau hết, sao họ lại có biểu cảm như thế nhỉ?
Rất có thể họ đã đụng độ phải một thứ cực kỳ đáng sợ.
Dù cho là một con rồng đi nữa, thì bảy trong tám người trở về đúng là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Một vài người bị thương tích nhưng không nghiêm trọng.
Điều này khẳng định thông tin có một con rồng là sai lệch, nhưng chắc họ không muốn trở về tay không nên đã tấn công một số quái vật trên đường.
“Sao vậy? Hagen đâu rồi?” (Irushia)
Tôi đứng dậy và gọi to.
Đội khảo sát tiến đến, dừng lại, một người bước xuống ngựa và nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Ng, ngài Irushia! Ngài làm gì ở đây?” (Người lính A)
“Ta đã biết được hết tình hình vừa qua.
Nhưng ta nghĩ người thương gia kia đã nhầm lẫn, nên sẽ không sao nếu ta giao việc cho Hagen đi kiểm tra câu chuyện về một con Rồng tai ương đi chăng nữa.
” (Irushia)
“Đó, đó là thật! Hoàn toàn chính xác! Thật sự có một con Rồng tai ương!” (Người lính A)
Hai người trong nhóm phía sau cũng lên tiếng cùng một lúc trong cơn khóc nức nở.
“Hagen, đã bị ăn thịt!”
“Ng, ngay cả thần cũng vuột khỏi con ngựa, may mắn lắm nên mới bảo toàn được mạng sống! ” (Người lính A)
Không thể tin nổi.
Một con Rồng tai ương tồn tại thật sao?
Nó chưa bao giờ đến thành phố Harenae này.
Tôi cũng chỉ thấy một hình minh họa của nó từ trong tài liệu.
Ngay cả Hagen cũng bị ăn sống…
Ông ta tuy là một tên ngốc nhưng đồng thời cũng rất bản lĩnh, ngu + nhiệt tình = ăn hại.
Với một người có tính cách như vậy thì 100% là thích xông pha với con rồng đó rồi.
“Hmm… tổn thất cũng không đến nỗi.
” (Irushia)
Với một con quái khủng khϊếp như Rồng tai ương thì thiệt hại gây ra thế này vẫn chưa xứng.
Không chừng nó vẫn còn ở cấp độ thấp.
Với thông tin ít ỏi này thì giáo hội sẽ chỉ đánh giá nó như một con hắc long.
Như thế là chưa đủ lý do để thả Adofu ra.
Đó là yếu tố cần thiết để gia tăng áp lực lên chính quyền cấp cao của Harenae.
“Kh-không đúng, cho rằng nó thật là con Rồng tai ương đi! Với nó Hagen còn không khác gì chỉ với cái búng tay…” (Người lính A)
Đá đít gã đầu hói đó thì bọn quái thú nằm dưới cấp độ Rồng tai ương còn làm được.
Nói thật thì, lũ người không có khả năng kiểm tra bảng trạng thái rất đáng thương và vô dụng.
Như tôi đây, tôi có thể giấu kín sức mạnh thật sự của bản thân trước những người xung quanh.
Mọi thứ về họ tôi đều biết hết, từ những phần chi tiết của bảng trạng thái lẫn hành động được tung ra.
Chậc chậc, lũ vô dụng.
Nhìn những gã lính này, với tôi chẳng khác gì mấy hòn đá nhàm chán.
“Ồ không, lúc ta nói đến tổn thất quá ít, ý ta không phải như vậy.
” (Irushia)
“Hả?” (Người lính A)
“Bảy người bỏ mạng và một người suýt chết… ta thấy khá vô lý nên đến xem tình hình, trong khi đáng lẽ phải là thông tin quan trọng ta nhận được từ những người sắp hấp hối.
Nếu chỉ có mỗi gã hói bị làm thịt và nhóm còn lại chỉ bầm dập và xước xát thì buồn cười chết mất.
” (Irushia)
“T-Thứ lỗi, thần không thể hiểu được lời ngài v…” (Người lính A)
Trước khi tên lính kịp dứt lời, tôi đã rút kiếm và mổ vào ngực hắn.
Tên lính không thể nói thêm từ nào và ngã quỵ xuống đất.
Aww, tôi muốn kiểm nghiệm tác dụng của thanh nguyền kiếm nên chỉ chém nhẹ xíu.
Gã này yếu kém vô cùng.
Nếu chỉ một con quái thú mà phá được vòng phép và bức tường thì Harenae toi chắc.
Bọn lính gác thì có ích lợi gì chứ?
Thanh nguyền kiếm vừa hút máu từ người lính bị gϊếŧ vừa rung lắc nhẹ.
Có vẻ tôi được hồi HP, nhưng trên người có tý vết thương nào đâu nên cũng chẳng cần thiết.
Tôi còn muốn thử nghiệm nhiều thêm nữa cơ.
【76 điểm kinh nghiệm đã thu được】
Haha, thà đi săn kiến còn hơn.
Gϊếŧ người không thu nhặt được nhiều điểm kinh nghiệm, nên sẽ không mang lại niềm vui thú.
“Ir-Irushia, ngài?” (Người lính B)
“C-Chuyện gì thế?” “Tại sao ngài l!.
?” (Người lính B)
Năm người còn lại không đáng bận tâm vì tôi vẫn đủ làm thịt tất cả.
Tôi chỉ cần trở về Pegasus là xong.
“Như ta đã nói, tổn thất như thế này là chưa thỏa đáng, ngươi thật chậm hiểu nhỉ?” (Irushia)
Tôi cười phá lên và chém chết luôn tên đó, năm người còn lại hô hoáng lên và bỏ chạy về thành phố với khuôn mặt tái xanh.
“Wa-Sát nhân!”
Một vài người la hét giống hệt như trước đó.
Rất dữ dội.
Thế mà lại là những người lính chuyên đi săn quái vật kia đấy.
Ah, như người ta thường nói, cũng không tệ.
Khi dọn sạch sẽ hiện trường, tôi sẽ giải thích với tên giáo sĩ và giải phóng cho Adofu.
Tôi trước kia đã không thể biện hộ cho bản thân và bị mắng chửi thậm tệ.
Sau khi gϊếŧ người vợ chưa cưới của ông ta và giờ Adofu đang chờ lãnh án tử cho sai lầm của mình.
Cũng đến lúc rồi.
“! 〖Bức tốc〗” (Irushia)
Vừa thi triển ma thuật, vừa giữ nhẹ thanh kiếm của chính mình.
Tôi sẽ quét dọn xong sớm thôi.
.
“...Thông tin nhận được là toàn bộ thành viên của đội khảo sát đã hy sinh. Không thể tìm thấy được bất kỳ thi thể nào, rất có thể đã bị thu dọn bởi những loài quái thú hoang dã. Sau khi giải quyết xong vấn đề này thần sẽ ra đó và tìm kiếm những gì may mắn còn sót lại và gửi lời chia buồn đến cho các gia đình bất hạnh.” (Irushia)
Đương nhiên việc này nói cho có thôi, chứ tự hạ mình xuống cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
Nhất là khi phải cúi lạy tên giáo sĩ “có chức”.
Chính ta mới là người mang lại rất nhiều lợi ích và công trạng cho ngươi trong khi ngươi thật sự chỉ là một thứ ăn hại.
Nói thẳng ra, sự dân chủ, công bằng chỉ là lời giả dối.
Tôi luôn phải kiềm chế để không khiến hắn cáu giận.
Nhưng hãy cứ chờ đến cái ngày mà ngươi mất hết giá trị lợi dụng đi, rồi chính tay ta sẽ là người đưa tiễn ngươi đi.
“Dù thần chỉ vừa mới trở về thành phố trong suốt quãng thời gian dài, ngài đã căn dặn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức và hồi phục thể trạng, nhưng…?” (Irushia)
“Ngay cả khi người dân nhận định nó như một sự hiểu lầm, sẽ không dễ dàng để gạt bỏ được sự bất an của họ. Cũng chính sự biến động bất thường này đã khiến thần không thể yên giấc. Nhưng nhờ thế mà thần có thể nắm bắt được toàn bộ tình huống hiện tại, nếu như ngài không cảm thấy bất tiện?” (Irushia)
“...Không phải vấn đề, nhưng liệu cậu có chắc chứ?” (Giáo sĩ)
“Hoàn toàn chính xác, đó chính là nhiệm vụ của thần.” (Irushia)
Hôm qua tôi đã xóa sạch triệt để mọi dấu vết của bọn lính kia mà thấy cực nhọc vô cùng, đặc biệt là phải chắc chắn những khu thành thị xung quanh không thể phát hiện.
Giờ tôi chỉ cần tạo dựng một vài chi tiết để có được lời chấp nhận của tên giáo sĩ mà không gặp phải quá nhiều sự hoài nghi…
Vấn đề này chẳng cần phải làm sáng tỏ nên nó cũng không tốn thời gian gì mấy.
Chừng nào hắn còn chưa kiểm chứng sâu hơn nữa thì vẫn còn an toàn.
“Thần sẽ dẫn dắt nhóm chinh phạt để tiêu diệt con Rồng tai ương vào sáng mai, và thần cũng xin tạm thả tự do cho cựu đội trưởng Adofu, để đồng hành cùng thần trong cuộc viễn chinh.” (Irushia)
“Không nhất thiết như thế, để ông ta làm vướng bận cậu làm gì, được quyền kiểm soát cả đội quân cậu vẫn sẽ tự bản thân hoàn thành tốt thôi.” (Giáo sĩ)
“Bởi dù sao ông ấy cũng là người đã chăm lo cho thần suốt quãng thời gian trước kia nên ít nhất hãy cho thần được đền đáp ân huệ. Nếu trong sự kiện lần này Adofu lập được thành tích cao cả, thần kính mong có thể xem xét lại tội trạng việc Adofu gϊếŧ vị hôn thê của ông ta.”(Irushia)
“Đừng mang việc tư của cậu vào đây!” (Giáo sĩ)
“Không còn ai phù hợp hơn cả. Tám người đàn ông đã bị sát hại bởi chính con Rồng tai ương kia. Nếu tình hình này còn tiếp diễn thì sẽ có nhiều nạn nhân hơn nữa. Từ khi thần có thể lắng nghe được 〖Thần ngôn〗 thần tin chắc Adofu là người có thể sát cánh bên cạnh mình.” (Irushia)
Chỉ là lời nói dối.
So sánh với một người có đẳng cấp như Adofu thì tìm được người tài năng hơn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tới khi nào tôi nói mình có năng lực kiểm tra được bảng trạng thái và danh nghĩa 〖Thần ngôn〗 thì tôi vẫn có thể diễn trò bịp của mình bao lâu tùy thích.
“Gu guu…” (Giáo sĩ)
“Bên cạnh đó, tuy thần khá mạnh, nhưng thần cần ai đó sẵn sàng hy sinh tính mạng, tại sao phải phí phạm nhiều vị đội trưởng quân lính trong khi ngài đã có thừa một người sắp bị xử tử như Adofu?” (Irushia)
“Nh-Nhưng mà…” (Giáo sĩ)
“Nếu ngài còn giữ định kiến hẹp hòi thế này, nó sẽ tạo ra thêm những vấn đề nhức nhói hơn. Sẽ có sự phản ứng tiêu cực về đức tin trong giáo hội nếu Adofu bị xét xử thiếu công bằng, và nhiều câu hỏi sẽ đổ dồn về việc tại sao cái chết của Adofu bị che đậy… Thần tin rằng sẽ có sự ngờ vực lan tràn trong lòng dân chúng.” (Irushia)
“...Irushia, anh đang cố hăm dọa ta sao hả?” (Giáo sĩ)
“Dạ không, hoàn toàn không, tất cả chuyện vừa rồi chỉ là những lời suy đoán vô căn cứ của thần mà thôi. Bởi vì sự việc rất quan trọng với bản thân thần, nhưng cũng đành từ bỏ vậy, thần không muốn khiến ngài giáo sĩ đáng kính phải khó xử, điều vinh hạnh là thần đã được bày tỏ những chấp chứa ở trong lòng.” (Irushia)
“Trở lại vấn đề chính, liệu cậu có thể đối phó được với một con quái thú có cấp độ như Rồng tai ương không?” (Giáo sĩ)
“Thần vẫn chưa có kinh nghiệm và vẫn cần rất nhiều nổ lực để rèn luyện bản thân. Nên thần nghĩ đây là cơ hội vô cùng tốt… ngài có nghĩ thế chứ? Bởi con rồng đó khá quỷ quyệt, chẳng may vô tình nó tìm được linh vật bảo hộ trong hoang mạc và phá hủy nó.” (Irushia)
“Sự việc lần này thì…” (Giáo sĩ)
Ông ta hạ giọng, nghiến răng một cách tức tối.
“Ngài muốn căn dặn gì ạ, thưa giáo sĩ đáng kính?” (Irushia)
“...Ta sẽ cho phép, như một ngoại lệ, để Adofu đi theo anh. Nếu thấy có dấu hiệu ông ta muốn bỏ trốn, hãy cố ngăn chặn hắn lại.” (Giáo sĩ)
“Đúng hơn là ngài muốn thần gϊếŧ ông ta.” (Irushia)
“......” (Giáo sĩ)
“Thần chỉ đùa thôi ạ. Chân thành cảm tạ sự chấp thuận của ngài.” (Irushia)
Tôi cúi chào hắn ta và ra khỏi phòng.
Xong việc, bây giờ tôi đã có thể mang Adofu theo vào ngày mai.
Từ đây mọi thứ đã theo đúng kế hoạch.
Thật vậy, cứ việc đi thật xa rồi tha hồ làm bấy bá cái xác của tên Adofu.
Tôi cần phải tận hưởng càng lâu càng tốt.
Tôi sẽ nhìn thật kỹ lấy khuôn mặt mà hắn ta biểu hiện.
Gϊếŧ con Rồng tai ương kia dễ ẹt.
Phần nhiều nó còn chưa mạnh so với loài rết cát.
Bởi vì đội khảo sát còn sống nhăn răng như vậy chắc tầm nó chỉ ở khoảng hạng C đâu đấy.
Không cần phải dùng đến thánh kiếm, liệu tôi có nên dùng nguyền kiếm gϊếŧ nó luôn không nhỉ?
Rồng tai ương hử?
Sẽ đáng rất nhiều tiền.
Phần lớn sẽ lại vào túi của tên giáo sĩ đần độn kia và giáo hội.
Thì tôi chỉ cần xử lý vấn đề của mình với tên Adofu rồi lén thu một ít tiền, cũng không tệ.
Tính đến sau này, tôi sẽ nhét tiền cho một số người để nâng đỡ tôi lên.
Cứ như thế tôi có thể giữ được mọi thứ sau khi hạ thấp danh tiếng của giáo hội đi một phần nào.
Thu gom một ít từ chỗ con rồng đó phải là chuyện đương nhiên rồi.
Từ đỉnh đầu cho tới tận chóp đuôi luôn, mọi bộ phận đều đáng giá.
Rất nhiều loài rồng đều có cơ thể to lớn nên thật có ích.
Có thể nói với một thị trấn nhỏ đang đối diện với vấn đề tài chính cũng có thể trở nên hưng thịnh từ các sản phẩm đến chỉ từ một con rồng khổng lồ chất lượng, đó là khi đánh bại được nó kìa.
Bộ da làm được áo giáp và trang phục, đôi khi còn được dùng trong những thánh lễ.
Nếu bạn cường hóa xương và móng thì có thể làm ra vũ khí ma pháp, trang sức hay nhạc cụ cũng ngon lành lắm.
Chẳng may có vài thành phần bị xấu, thì cứ việc nghiền nó ra làm phân bón cực tốt.
Thật sự vẫn chưa có công thức nấu ăn nào dành cho loài hiếm có này, nhưng đúng là thịt cũng có thể ăn được.
Không chỉ để dùng làm thực phẩm, thịt có khi còn dùng để làm thuốc chữa bệnh và món đồ cúng tế.
Với một con rồng hùng mạnh sở hữu thật nhiều ma thuật thì nếu thu thập được đôi mắt, không chừng bạn có thể nhìn thấu được tương lai thông qua nó.
Nhưng đáng tiếc với một thứ hữu ích như thế thì ma lực của nó cũng sẽ sớm cạn kiệt sau một quãng thời gian.
Với những bộ phận quý hiếm khác, hãy làm bùa hộ mệnh và đưa vào bộ sưu tập.
Tôi hy vọng là sẽ không có xảy ra hiệu ứng nguyền rủa hay tác động xấu nào đó.
Nhưng nó vẫn đáng giá tùy theo giá trị.
Mà dù có xảy ra hiệu ứng bất lợi tôi vẫn có thể nhận biết ngay và quăng cho ai đó khác để không bị ảnh hưởng.
Và rồi tôi chỉ việc thích thú nhìn ngắm người đó trở nên thế nào từ xa mà thôi.