Mục lục
Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

311: Thần Nhện

Bella dẫn tôi đi giữa hầm trú ẩn nơi chữa trị những người bị thương.

「Gần nhất tiếp theo là khu trị liệu… Chúng ta sẽ rẽ phải, có căn nhà lớn bên đó...」

Khi tôi đang nghe Bella chỉ hướng, có một người phụ nữ chạy theo phía sau.

Cô ta thở gấp với dòng nước mắt trên mặt.

Có đường kiếm chém nhẹ trên tay cô ấy, quần áo dính đầy bùn.

Đang phân vân có chuyện gì, cô ấy quỳ xuống cúi lạy tôi.

“Cô Bella! Ngài Long thần! Hai người có thể cân nhắc đến đây trước được không?”

“B- Bình tĩnh! Sao thế…?”

“Chuyện là, hầm trú ẩn nơi chúng tôi đã bị công kích… Họ vội bỏ đi vì sợ Long thần, nhưng lũ trẻ đã bị bắt đi…”

Cô ấy nói xong rồi nức nở.

Lũ khốn này đi xa tới mức bắt cóc người khác nữa…

Do chúng đã đột nhập được nên nơi đó sẽ chịu thiệt hại nặng nhất.

Tốt hơn nên đến đó trước.

Nếu không sẽ quá trễ.

Chúng tôi đổi hướng theo người phụ nữ.

Tộc Lithovar đang mang người bị thương đi khi chúng tôi đến nơi.

Không ngờ tôi lại đốt MP nhanh như vậy, nhưng… may mà không cần nhiều cho trận chiến.

Lượng hồi phục lại có thể đủ để tự trị thương hoặc tấn công.

Khi cô bạn đang chữa trị, Bella hỏi han tình hình.

Có mười đứa trẻ bị bắt.

Không còn trận chiến nào trong ngôi làng nữa, tôi nghĩ chúng đã hoàn toàn bỏ đi.

Nhưng chúng đã để lại một mớ hỗn độn.

Hy vọng đây chỉ là sự chống cự cuối cùng của chúng…

“Sao họ lại bắt lũ trẻ…? Có để lại lời nhắn gì không? Không chừng lũ trẻ bị gϊếŧ rồi?”

“Theo tôi nhớ, sau khi chém một người bên cạnh tôi, một trông số họ nói ‘Ngươi biết về con thú mang viên đá quý đúng không?’”

Viên đá quý…?

Cái gì, chỉ vì lý do đó mà chúng ra tay hạ độc rồi cố gắng tàn sát cả bộ tộc?

“...Điều này khớp với thông tin mà tôi có được từ tù binh… Những người này… Họ có kế hoạch kích động những Vị thần dữ tợn…”

Bella lau mồ hôi trên trán.

Giọng cô ấy sợ hãi.

Vị thần dữ tợn… Đứa bé rừng xanh.

Tôi đã nghe về chúng.

Có lẽ chúng có liên quan tới quái thú mang viên ngọc.

Nhưng khi nhắc tới Vị thần dữ tợn trông Bella hơi hoảng.

Chúng nguy hiểm đến thế cơ ư?

Tôi nhìn Bella để yêu cầu một lời giải thích.

Cô ấy kích hoạt 〖Thần giao cách cảm〗.

「...Ngày xửa ngày xưa, bậc tổ tiên của tộc Lithovar đã khiến những Vị thần dữ tợn nổi cơn thịnh nộ làm nửa ngôi làng bị chôn vùi. Trẻ em được dạy những điều này ngay từ sớm để tránh lặp lại bi kịch. Thần lo lắng cho an nguy của những đứa trẻ kia… nhưng nếu đám người ngoài nghe được và kích động các vị thần ấy thì thần không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho khu rừng nữa...」

Nh- Những đứa trẻ rừng xanh sẽ phá hủy cả khu vực này…?

Chúng không hẳn chỉ là quái thú nhút nhát chuyên đi hút sinh khí của cây cối?

Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng thét ngoài bìa làng.

“Quái… Quái thú xuất hiện! Những ai có thể chiến đấu nhanh lấy vũ khí! Có vẻ chúng đã tấn công vài người rồi!”

Lũ quái, ngay thời điểm này?

Chẳng lẽ là số Abyss còn lại?

Không… một trong số pháp sư bên bọn chúng đã triệu hồi Wyvern.

Chúng có gửi thêm quái vật đến đây cũng không lạ.

“C- Cái… chúng biến đi rồi? K- Kale!? Đó là những lũ trẻ bị bắt cóc! Họ đã trở về!”



Ng- Nghĩa là sao...?

Tôi chạy tới nơi thì thấy bọn trẻ bị thương được tộc Lithovar chăm sóc.

Ở phía xa những con nhện đang rời đi.

Có thể chính chúng đã mang họ về.

“Đó là những đứa trẻ ấy!”

“Mấy con nhện kia đã giúp họ!”

“Là thần nhện! Thần nhện!”

...Biết ngay mà, nhưng liền tôn vinh kiểu đó thấy mất giá trị thần linh hết.

May mà họ không nhầm lẫn tấn công lũ nhện…

Tôi có cảm xúc hơi phức tạp...

Bella cũng đến nơi, thở hì hộc đếm lại nhóm trẻ.

“Ba, bốn… năm. Vẫn còn năm người mất tích…”

...Xem ra số còn lại vẫn còn bị bắt.

Nếu những đứa trẻ này không được mang về thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…

Tôi cũng lo ngại về Vị thần dữ tợn.

Có bầy nhện xuất hiện thì chắc chắn Aro cũng ở gần đây.

Tôi muốn kiểm tra tình hình con bé ổn.

Ít nhiều gì cũng đã xong chuyện ở ngôi làng rồi.

Vài người bị thương có thể vẫn đang ở đâu đó...

Nhưng tôi không thể nán lại lâu hơn được nữa.

“Cô Bella! Chúng tôi đã nắm được thông tin quân lực từ nhóm tù binh! Lời khai của họ giống nhau nên tôi nghĩ đó là sự thật!”

Một người đàn ông từ trong làng chạy ra.

“Thật ư! Quy mô của họ…”

“Tổng cộng khoảng sáu trăm người, nhưng do phần đông đã từng ở đây nên chắc gần tan tát rồi! Có lẽ sẽ không còn cuộc tấn công nào nữa…!”

Với những kẻ thù tôi đã giải quyết trong làng, có chắc là không còn sót lại gì chứ?

Vậy tôi chỉ cần giải cứu lũ trẻ và hạ tên chủ mưu đang cố gắng làm những Vị thần dữ tợn nổi giận, cuộc xung đột này sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Theo tôi nhớ, gã có gu phối trang phục lòe loẹt tên Tolman.

Khi biết hắn đang theo đuổi sinh vật lấp lánh này, tôi đã hiểu vấn đề.

Quả nhiên hắn là trùm.

Tôi đã cố làm mọi thứ có thể để gϊếŧ hắn.

Giá như tôi bắt hắn làm con tin thời điểm đó thì sẽ không trở thành những chuyện vô ích thế này.

Bị tên cấp dưới cản đường thật bực mình.

“Guoooo…”

Tôi kêu lên thu hút Bella rồi chỉ đầu về khu rừng.

“...! Hiểu rồi. Chúng thần sẽ ở đây chữa trị cho những người còn lại!”

Sau đó tôi đi theo hướng của lũ nhện.

Có lẽ… đây sẽ là trận chiến cuối cùng.

Tôi thấy bầy nhện quy tụ một chỗ.

Cũng có Petit Nightmare ở đó.

Tôi đến với chúng và gặp Aro đang khập khễnh.

Da con bé như phần đất mất sức sống, gần giống trước lúc tiến hóa.

“Long… thần…”

Con bé mở miệng khó khăn.

Phần bụng có vết đâm.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Tên: Aro



Chủng loài: Revaana Lowlich

Trạng thái: Bị nguyền rủa

Cấp độ: 31/65

HP: 53/284

MP: 58/299

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

T- Tệ quá!

Cô nhóc đang rời ra từng mảnh!

“Gaah.”

Cô bạn nhanh chóng sử dụng 〖Sự sống giả tạo〗, ánh sáng đen quấn quanh và vết thương liền hồi phục.

Tôi đưa đuôi ra phía trước.

Con bé chạm lên lấy thêm ma lực và làn da tươi tắn trở lại.

Sau đó loạng choạng đứng tựa vào cái cây gần đó.

Chiến đấu lâu vậy mà còn sót lại lượng MP đáng kinh ngạc…

Cái cây mà con bé đang dựa quay mặt lại tôi.

Là Mộc quái.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Chủng loài: Mộc quái nhỏ (Lesser Treant)

Trạng thái: Bị nguyền rủa

Cấp độ: 11/25

HP: 37/75

MP: 34/60

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Mộc quái cũng tham gia sao…?

Nhưng cấp độ đâu có tăng…

Nghĩ vậy tôi đưa mắt nhìn Aro.

Tôi xem lại trạng thái của Mộc quái lần nữa rồi nhận ra, chỉ số bị giảm đi một nửa, nhưng bên ngoài không chịu xây xát nào…

À, vậy là con bé mượn đỡ của Mộc quái một ít?

Xem ra vết thương của Aro còn tồi tệ hơn tưởng tượng.

“Em không thắng được… Tên kiếm sĩ mặt gầy đó. Hắn giữ bọn trẻ…”

...Kiếm sĩ mặt gầy?

Có lẽ là tên đã triệu hồi thú bay rồi trốn đi cùng với Tolman.

Khá lanh trí đấy.

Hơn cả Tolman, quan trọng nhất là tôi phải vô hiệu hắn.

Để đảm bảo, tốt nhất nên cho Aro kiểm tra khu vực quanh làng để đề phòng bọn lính trở lại.

Tôi sẽ trực tiếp phản công chúng.

Nhưng tôi cần ai đó để dẫn đường…

Mộc quái đứng ra trước mặt.

N- Ngươi hả?

Nhưng này… ngươi di chuyển hơi bị chậm đó.

Ta cũng đâu có thể đặt ngươi lên vai được.

Một con nhện nhảy lên phía trước chạy vào khu rừng.

Tôi nghĩ nó bảo đi theo.

“......Guo.”

Tôi cúi đầu cảm ơn mộc quái rồi đuổi theo con nhện.

---

***Bỏ Ayaka mà roll Bánh Baal thôi :))***


312: Chế Độ Chuyên Chế Từ Giới Quý Tộc 4 (Góc Nhìn Của Tolman)

Một thời gian ngắn sau khi tôi và Grodel tập trung với tiểu đoàn thứ tư, Azalea đến nơi, trên người dính máu và được cõng trên lưng thằng nhãi nhân thú Nell còn lùn hơn cậu ấy.

Vai áo cậu ta rách tả tơi và máu rỉ ra từ đó.

Càng nhìn tôi càng trở nên tức giận.

“N- Ngài Azalea bị quái thú gây sát thương. Ai đó, dùng ma thuật điều trị…”

Nell lên tiếng rồi đặt cậu ấy xuống đất.

Cách nói trỏng đó làm tôi bực mình.

Đến mức run người.

“Azalea! Giải thích đi! Không phải cậu khoe mẽ sẽ hạ gục con rồng đó hả! Bị một đứa xác sống tầm thường đả thương, cậu thật thảm hại biết bao! Chuyện gì với hai người bên cạnh cậu rồi? Đừng nói là đã để xác sống kia thoát được rồi nhá?!”

Tôi chửi bới, rút kiếm đâm xuống đất.

Tiếng lẻng xẻng vang lên khi vụn đá bắn ra.

Với lưỡi kiếm lộ ra, tôi bước tới chỗ cậu ấy.

Nell tỏ ra lo lắng, nhưng tuân theo ánh nhìn của Azalea nên tạm tránh ra.

“Thần không đáng được tha thứ. Không có lý do gì để bào chữa cho sai lầm khủng khϊếp mà thần mắc phải. Hãy để thần tạ lỗi bằng hành động của mình…”

“Cậu định van xin tôi giao việc xử lý con rồng đó lại cho cậu?! Lúc này rồi, trong tình hình bây giờ, sao cậu có thể… Cánh tay đó làm gì mà cầm kiếm nỗi nữa hả?! Cậu tính thế nào?! Tôi đã giao phó cho cậu, vậy mà trong thời điểm quan trọng lại để bị thương bởi một con quái kém cỏi! Rõ không thế?! Cuộc thám hiểm này, như cậu thấy, là con đường để tôi bước lên ngai vàng! Danh dự dòng tộc Torvenits của tôi đang bị đe dọa! Tôi đã tin tưởng cậu sẽ đánh bại được con rồng đó, thế mà… Xem cậu đã làm gì này!?”

Tôi mất bình tĩnh khi nổi nóng và vung kiếm xuống.

Nell đứng nhìn từ xa định can thiệp.

Azalea nắm lấy thanh kiếm của một người lính gần đó bằng tay phải không bị thương để chặn Nell lại, đồng thời tay trái bắt lấy lưỡi kiếm của tôi.

Không đời nào có chuyện lấy tay trần chặn thanh kiếm mà không bị gì cả.

Dù tôi không dùng nhiều lực chém, nó vẫn cắt vào nửa lòng bàn tay và đứt mất ngón trỏ.

Máu đổ ra.

“Thằng khốn… ngươi nghĩ gì vậy?!”

Nếu không cản Nell lại thì dù có bị thương cậu ta vẫn thừa sức tránh đi hoặc phòng thủ trước đòn tấn công của tôi.

Không, có thể thực hiện được cả hai ấy chứ.

Tay trái của cậu ta.

Là một kiếm sĩ, lẽ thường là luôn bảo vệ tay thuận của mình.

Số lượng những người mất cả mạng sống với cái giá là để lộ nhược điểm không nhiều.

Tuy đúng là tôi đã vung kiếm nhưng không có ý định khiến cậu ấy mất đi ngón tay.

“...Thần không cần thanh kiếm để gϊếŧ rồng. Nó không phải loại đối thủ chỉ có thể ứng phó bằng sức mạnh thông thường. Vì vậy… những vết thương này không gây ảnh hưởng gì cho trận chiến sắp tới.”

“Chỉ để chứng minh mà cậu…”

Azalea buông thanh kiếm của mình rồi quỳ xuống.

“Thần sẽ tận tâm phục vụ hết mình để giúp ngài trở thành vua. Thần không hối tiếc cho dù cống hiến thân thể và sự sống của mình. Xin ngài, giao quyền diệt trừ con rồng đó vào tay thần… Để điều tồi tệ nhất không xảy ra, ngài hãy rời khỏi đây.”

Tôi chẳng nói nên lời.

Không ngờ cậu ấy lại trung thành hết mức bên tôi như thế.

“...Hmm, thôi được. Đừng để tôi thất vọng.”

“Hah! Azalea này sẽ mang cả hai đầu con rồng ấy về cho ngài, cho dù phải mất mạng đi nữa.”

Cơn giận của tôi cuối cùng cũng nguôi ngoai.

“...Có vẻ tôi đã hơi mất bình tĩnh. Này các anh! Nhanh chữa trị cho cậu ấy!”

Tôi gọi tiểu đoàn, những bạch pháp sư nhanh chóng chạy đến.

“Vậy nói đi Azalea, cậu có kế hoạch gì?”

Nhân lúc đang được trị thương tôi hỏi cậu ta.

“...Thần sẽ đặt những con tin vào sâu trong hang động để dụ con rồng chui vào. Nếu nó thật sự bảo hộ cho tộc Lithovar thì… chắc chắn nó sẽ cố giải thoát họ.”

“Cậu biết cái hang nào gần đây đủ rộng chứ?”

“Không cần. Chuyện này… dùng để áp đặt nó. Để mang những đứa trẻ ra an toàn, nó sẽ phải 〖Hóa nhân thuật〗... Một con rồng thứ hạng cao như vậy nhất định phải có kỹ năng ấy. Đó cũng là một điểm yếu mà nó mang lại… Nếu bị tấn công bởi một kiếm sĩ hạng nhất khi chỉ số của nó bị giảm xuống, đó sẽ là một đòn quyết định. Không còn cách nào khác để rút đi ma lực và sát thương lên nó cả.”

“...Cũng không phải là một ý tưởng tồi, nhưng lấy gì đảm bảo nó sẽ làm vậy? Điều gì chắc chắn nó phải mạo hiểm mạng sống để cứu bọn thổ dân…?”



“Đây là biện pháp duy nhất lật ngược thế cờ. Đối thủ của chúng ta… một con ác long trong truyền thuyết mang tên Ouroboros.”

“O- Ouroboros!?”

Tôi gào lên.

Những người xung quanh cũng phản ứng kinh ngạc.

Ouroboros được xác định là một con quái thú cấp độ nguy hiểm hạng A.

Người ta đồn rằng nó chỉ có thể bị khuất phục thông qua sự hợp tác của nhiều vương quốc và hàng ngàn binh sĩ.

Tôi không có nhiều kiến thức về chủng loài này.

Nhưng tôi được kể, sức dẻo dai của nó vô cùng đáng sợ.

“Phải. Đó là lý do, nếu thần có thể gϊếŧ nó… ngài sẽ nắm chắc ngai vàng. Cho dù những quý tộc khác mang đến lễ phẩm gì cũng không thể sánh với ngài được.”

“Kh- Không thể nào! Sao cậu có thể chắc chắn được!? Làm gì mà cậu nghĩ mình sẽ gϊếŧ được nó!? Đó là hiện thân của sự bất tử…”

“Vấn đề do ma lực và thể chất của nó. Nhưng truyền thuyết đã phóng đại thôi… Bất kỳ sinh vật sống nào đều có giới hạn. Cuộc sống vĩnh hằng là điều phi lý. Nếu thần có thể ép nó dùng 〖Hóa nhân thuật〗... Nó sẽ mất đi rất nhiều lợi thế. Ở trong hang lại càng khiến nó khó bỏ chạy, nó sẽ bị thần đánh bại khi thể lực đang bị suy yếu.”

Đây là một kế hoạch điên rồ…

Nhưng nếu cậu ấy thành công, tôi chắc chắn sẽ lên ngôi.

Thêm nữa những vương quốc lân cận sẽ cảm tạ tôi vì đã chặn đứng một tai họa.

Với chiến lợi phẩm, tôi có thể tạo ra nhiều vật phẩm ma pháp từ mắt, thịt và xương của nó.

Tên tuổi của tôi sẽ được ghi danh trên khắp thế giới.

“N- Nhưng… với cánh tay như thế, cậu đâu thể cầm kiếm được nữa!”

“Thần sẽ dùng thuật ẩn thân… Sau đó nhân cơ hội khi nó đang rời khỏi hang, trước khi kịp vô hiệu 〖Hóa nhân thuật〗, thần sẽ liên tục tung 〖Bộc phá〗 với sức mạnh tối đa. Việc cơ thể không được lớp vảy che chắn thì cả một con Ouroboros cũng không thể sống nổi.”

Q- Quả thật… vẫn có khả năng gϊếŧ một con thú như thế.

“Để chuẩn bị chiến lược này, Nell… trông cậy vào cậu. Cậu phải tìm cách cầm chân nó ở thế nhân dạng với từng giây có thể. Tay cậu đủ nhanh nhẹn để đối phó mà.”

Azalea nói với Nell.

Hắn tỏ ra áy náy.

“V- Vậy là… chúng ta ra tay với một vị thần hộ vệ đang mạo hiểm cố cứu lấy bọn họ?”

Bầu không khí trở nên nhạt nhẽo.

Chúng ta sắp có được trong tay một con thú huyền thoại, vậy mà hắn lại nói ra những điều lãng xẹt?

Tôi không thể chịu nổi thằng nhãi ngu dốt này.

Azalea còn thấy được đặc điểm để tận dụng hắn, nhưng tôi thì không thèm.

“Ngươi nói cái quái gì vậy!? Chỉ vì Azalea nếu không…”

Azalea đưa tay để ngăn tôi lại.

“Vị vua của thần, Nell là một thành viên có giá trị để chiến đấu với Ouroboros nhân dạng. Thể chất của nó dù có bị suy giảm nhưng người bình thường vẫn không thể chịu đựng nổi trong mười giây. Ngay cả thần cũng sẽ gặp khó khăn…”

“Cậu quá đề cao hắn! Hắn còn có ích gì khi lại do dự vào thời điểm này!?”

Sau khi thinh lặng ít lâu, Azalea bày tỏ.

“Nell… Không phải là tôi không hiểu cảm giác của cậu đối với tộc Lithovar. Họ cũng có văn hóa, phong tục… con cái và gia đình. Vì biết cậu rất nhạy cảm nên tôi mới đưa cậu khỏi đơn vị của mình mà tham gia vào lực lượng dự bị.”

Bỗng dưng nói gì thế?

Tôi chỉ vô thức nhìn cậu ta.

Nhưng cậu ấy vẫn quan sát mỗi Nell.

“Những con rồng thứ hạng cao rất khôn ngoan. Trong số đó, ác long là loài xảo quyệt và gian manh nhất. Chúng có thể gắn bó với con người, nhưng không bao giờ dành tình cảm với họ. Hoàn toàn không.”

“Ơ? N- Nhưng chính ngài khẳng định nó sẽ đến cứu lũ trẻ mà…”

“Không hiếm chuyện loài quỷ và rồng có những tín đồ trung thành và được tôn thờ bởi con người. Cậu cũng đã thấy rồi. Đó là một đứa bé xác sống. Ouroboros có khả năng tạo ra các xác sống mạnh mẽ. Tộc Lithovar bắt người ngoài và hiến tế họ. Lý do… giờ thì tôi đã biết.”

“...Đó…”

“Tới sau cùng, Ouroboros kia sẽ trở nên quá vượt trội, rất có thể Ardesia và những vương quốc khác sẽ bị tận diệt. Bao nhiêu người sẽ phải chết chứ. Cả những nhân thú mà cậu dùng lương bổng của mình để hỗ trợ cũng không được an toàn. Hay cậu đang tin rằng con rồng ấy đang bảo vệ kẻ yếu thế một cách vô điều kiện?”

“......”

“Hay cậu không thích việc lợi dụng con tin? Sự ích kỷ đó của cậu sẽ gây nên thảm họa lớn. Hơn nữa còn có thể giúp tộc Lithovar được giải phóng khỏi Ouroboros. Họ sẽ ngừng việc bắt người hiến tế, cả những nơi khác cũng sẽ không can thiệp ảnh hưởng tới họ nữa.”

Nell, tên có ý kiến phản đối khi nãy đứng câm họng.



Không hổ danh là Azalea.

Cậu thật quá xuất sắc.

“...Nếu thể hiện tốt, cậu sẽ được khen thưởng và tự do rời khỏi 〖Thợ săn đói khát〗, đi đến bất cứ nơi nào cậu thích.”

Sau câu đó, Azalea nhìn vào mắt tôi để xác nhận.

Từ đầu Azalea đánh giá Nell rất cao.

Ngoài ra khi đã làm vua những chi tiết vụn vặt đó vô cùng đơn giản.

Hắn muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho được.

“Đ- Được rồi… tôi sẽ đóng vai trò thu hút Ouroboros.”

“Nói hay lắm. Tôi tin tưởng cậu, Nell.”

Azalea vỗ đầu Nell rối bù cả lên.

Sau khi kéo tay cậu ấy, hắn rụt rè ngước lên.

“Nếu cậu không thể cản nổi, hãy rời khỏi hang thật…”

Azalea ngừng lại đột ngột.

Nell lo lắng.

“...Không, đừng bỏ chạy. Dù có hết giới hạn cũng đừng bỏ cuộc.”

“V- Vâng...”

Hiếm khi Azalea nói ngắt quãng.

Cậu ta có ý đồ gì chăng?

Lúc còn đang bận tâm, tôi nghe thấy tiếng kêu phía xa.

“Ngài Tolman! Chúng tôi có đủ thông tin từ lũ nhóc rồi! Carbuncle đã nằm chắc trong tay chúng ta! Thần nghĩ chúng ta nên tra tấn chúng tới chết để khơi dậy tinh thần, ngài nghĩ thế nào?”

Là Grodel.

Azalea đến trước mặt hắn.

“...Thật không may, tôi cần chúng để làm mồi nhử. Anh nên nhanh chóng đưa ngài Tolman đến nơi an toàn.”

“Ah!? Nhưng tôi mới vừa thu được lời khai! Anh bảo tôi vứt chúng qua một bên? Sao, anh sợ con rồng đó hả…”

Azalea tóm cổ họng Grodel, bấm chặt ngón tay.

Hắn ngã xuống đất lăn lộn.

“N- Ngươi…”

“Tôi không tin anh, nhưng… không còn ai phù hợp hơn. Bất kể chuyện gì anh làm tôi cũng biết. Dù có thành công hay không rồi tôi chắc chắn cũng sẽ gϊếŧ anh. Hiểu được thì nhanh mà rời đi.”

“Thằng khốn, ngươi hăm dọa ta sao!”

Grodel cúi thấp người rút con dao giấu trong tay áo lao đến Azalea.

Cậu ấy chụp lấy cánh tay, thúc cùi chỏ vào mặt hắn.

“Buh!”

Cậu ta bồi thêm một cú đấm.

Grodel gãy mất răng cửa gục xuống.

Azalea nắm tóc kéo hắn lên.

“...Để nhắc lại. Tôi không tin anh. Đừng làm những việc vô bổ. Rõ chưa?”

Hắn gật đầu yếu ớt, Azalea gọi vài bạch pháp sư ra chữa trị cho hắn.

Grodel dù khá tài năng, nhưng Azalea mới là nổi trội nhất.

Tôi chưa bao giờ nghĩ lại có nhiều khác biệt như vậy giữa họ.

Nhưng thật bất thường khi Azalea nghiêm khắc như thế mà không có lệnh của tôi.

Cậu ấy xem việc sắp đặt của Grodel là cực kỳ nguy hiểm.

Cuối cùng, hắn ngoan ngoãn làm theo lời Azalea thu xếp rời khỏi khu rừng cùng tôi và phần lớn tiểu đoàn thứ tư.

“Azalea, hãy thành công nhé!”

“Thần sẽ chắc chắn... “


313: Hang Động Chứa Con Tin

Tôi đặt con nhện trên đầu rồi vụt vào rừng.

Nó liên tục dùng chân gõ lên đầu tôi để chỉ hướng.

Tôi cũng dò tìm bằng 〖Cảm quan〗 nhưng không có bóng dáng con người.

Đúng là chúng đã rút đi hoàn toàn.

Có lẽ chúng nhận ra đối đầu với tôi là một sự liều lĩnh nên không muốn tấn công ngôi làng nữa.

Nhưng chắc chắn chúng sẽ không bỏ qua con thú mang viên đá quý kia.

Nếu cứ để mặc thì, theo lời của tộc Lithovar, cơn thịnh nộ của Đứa trẻ rừng xanh sẽ gây nên thảm họa.

Nhanh chân nào, không chừng tôi có thể tìm thấy căn cứ của chúng lẫn những đứa bé bị bắt cóc.

Có thể nhân tiện giải quyết cả hai việc cùng lúc.

Tôi sẽ tìm từng tên rồi đá đít bay khỏi rừng…

Khoan, để đảm bảo về sau, tôi sẽ giữ lại một số làm tù binh.

Theo tình hình này, có khả năng những nhóm khác sẽ tiếp tục làm hại ngôi làng chỉ vì săn tìm đá quý hoặc là tôi.

Tôi phải làm gì đó để ngăn chuyện này lại.

“!”

Bất ngờ có tín hiệu con người.

Có ba dấu mốc.

Giống như đang trên ngựa, nhưng chúng không làm gì cả, chỉ đi quanh quẩn trong rừng.

Chúng hoặc phải chạy khỏi khu rừng hoặc nên tụ họp với những đơn vị khác…

Có ý gì đây?

Suy luận cũng vô ích.

Sau khi cúi thấp xuống để cảnh báo con nhện, tôi lao lên.

Có lẽ kinh hãi trước tiếng bước chân của tôi, chúng vội rời đi.

Trong khi bám đuổi, tôi thấy có gì đó sai sai.

Tín hiệu không chạy thẳng mà theo hướng vòng cung, bẻ theo lối khác.

Cách di chuyển như đã được chuẩn bị từ trước.

Chẳng lẽ chúng được phân công đi tuần tra nhưng sợ chết nên trốn gần căn cứ?

Nếu vậy thì tôi đoán chúng đang trở về đó, nhưng… tôi có cảm giác nó đã được vạch sẵn.

Ngay từ đầu tại sao chúng lại chỉ ở yên một chỗ?

Chúng đang dẫn tôi đi đâu đó, có thể là bẫy, hay định ra tay với ngôi làng trong khi tôi không có mặt…?

Nhưng nghĩ theo phía chúng thì không còn lý do gì để lấy mục tiêu là tộc Lithovar nữa.

Chúng đã biết rõ như thế không khác gì làm tôi nổi điên.

Nếu chúng chỉ thu thập thông tin về quái thú mang đá quý thông qua họ thì không cần thiết phải tiến công nữa.

Tôi cũng đã loại bỏ hầu hết chỉ huy của chúng cũng như giao phó trách nhiệm phòng vệ lại cho Aro.

Vậy là chúng muốn dẫn tôi vào bẫy, OK, tương kế tựu kế.

Để tôi tặng lại cho phần quà hết hồn.

Tôi tiến gần hơn tới tín hiệu.

Bật lên và tung cánh gia tăng sức nhảy, tôi đáp xuống bên cạnh chúng.

Khu vực rung chuyển trước trọng lượng của tôi.

“Guwaah!”

Một tên bị ngã khỏi ngựa.

“Ấy! Quả thật nó nhanh quá!”

“Tôi đã biết trước rồi mà! Bộ tưởng dễ dụ nó lắm sao!”

Hai tên còn lại chia ra hai hướng bỏ chạy.

Con ngựa đơn độc kia cũng phi mất.

“Không! Khôôôôông!”

Tên bị bỏ lại lê lết cố thoát thân.

Tôi bỏ qua hắn rồi cúi thấp đầu xuống đất.

“Guuoo.”

Tôi kêu lên, sau một lúc im lặng, con nhện gõ lên trán.

Khẽ lắc đầu tôi từ chối, nó mới chịu bỏ cuộc trèo xuống, trở về làng.

Không lâu trước đó, con nhện đã ngừng chỉ đường.

Có lẽ vì nó không còn biết chuyện gì sẽ ở phía trước.

Tôi đã phát hiện lũ binh lính rồi, nên chắc căn cứ sẽ không còn xa.

Không may, nếu xảy ra trận chiến, một con Araenie thì không đủ sức chống chọi.

Sẽ chỉ trở thành gánh nặng.

Gã mặt gầy kia có thể là vị trí thủ lĩnh.

Đến cả Aro còn phải hao tốn gần hết HP và MP, trở về đầy thương tích thì…

Thành thật mà nói, tôi khâm phục con bé.

Nếu hắn ra tay nghiêm túc thì cô nhóc không thua cuộc ngay lập tức mới lạ; chỉ số quá chênh lệch.

Khi đảm bảo con nhện đã rời đi, tôi tiếp tục theo hướng mà chúng dẫn dắt.



〖Cảm quan〗 phản ứng ngay tức khắc.

Hiếm khi lại dữ dội tới vậy.

Tôi nhớ khi lần đầu gặp mặt Adofu nó cũng phản hồi mạnh như thế.

Ông ấy có kỹ năng 〖Mồi nhử〗 để thu hút kẻ địch.

Nếu lần này cũng tương tự… quả nhiên chúng đang thả thính tôi mà.

Nhờ vào 〖Cảm quan〗 chỉ dẫn, tôi đến được một ngọn đồi lớn có hang động bên trong.

Có hai cung thủ gác ở lối vào.

Trông thấy tôi, chúng gọi cho ai đó trong hang và giương vũ khí.

Khó nhận dạng do tập trung lượng lớn bên trong, nhưng nếu tính thêm hai tên bên ngoài thì có mười một tín hiệu…

Không, mười hai.

Bên cạnh chúng, còn có năm dấu mốc rất yếu.

Đó đúng là những đứa trẻ Lithovar còn bị bắt.

Họ bị giam giữ ở trong đó.

Lối đi hẹp, vòng eo của tôi không vừa rồi.

Chúng cũng trốn ở nơi thật khó hiểu.

Nếu không có con tin là tôi chôn chúng tại chỗ luôn.

Có nên tung 〖Phong trảm〗 đến lối vào không nhỉ?

Khoan, cái hang sâu hơn vẻ nhìn.

Tôi không muốn bắn trúng vào tường để rồi nó sụp đổ.

Lượng MP còn lại là…

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Irushia〗

Chủng loài: Ouroboros

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 91/125

HP: 2402/2402

MP: 1612/2410

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Tốt… tôi đã hồi lại được tương đối.

Tác dụng của 〖Hồi phục MP tự động: Cấp 6〗.

Tôi có thể 〖Hóa nhân thuật〗 trong gần một giờ.

Vậy là chui vào hang lọt tót...

Nhưng đồng thời chỉ số cũng sẽ bị hạn chế.

Thần ngôn, nhắc lại giúp ta.

【Kỹ năng cơ bản 〖Hóa nhân thuật〗】

【Có thể biến hóa thành hình dạng con người】

【Giảm phân nửa lượng HP của người sử dụng trong thời gian kích hoạt, cả chỉ số Tấn công và Phòng thủ. Ngoài ra sẽ liên tục tiêu hao MP】

Tấn công và Phòng thủ chỉ còn một nửa…

Cũng ổn, chỉ số Nhanh nhẹn không bị đụng chạm là tốt rồi.

Tấn công của tôi dù bị giảm thì vẫn tới 470.

Nếu không lầm thì một trong số những chỉ huy, Hannibal chỉ khoảng 300 dù có vũ khí trang bị.

Cho nên có kẻ khác cao tay ấn hơn hắn thì tôi vẫn đủ sức so tài mà không gặp rắc rối.

Để khai màn, tôi tung 〖Phong trảm〗 lên hai tên gác cổng.

Khi vừa thấy cánh tôi cử động, chúng đã cúi thấp người chạy vọt vào hang.

Lưỡi gió cắt vào chỗ trống rỗng.

Chậc… Cảnh giác tới vậy luôn à?

Cũng phải thôi.

Tôi có thể chờ cho tới khi MP đầy lại hoàn toàn…

Nhưng phải nhanh lên.

Chúng vẫn đang lên kế hoạch săn lùng quái thú mang đá quý.

Tôi cũng không biết tình hình lũ trẻ hiện giờ thế nào.

Có thể cần phải 〖Hồi sức tăng cường〗 ngay lập tức.

Với lại bị đọc giả hối ghê quá.

“Peh!”

Tôi nhả bộ trang phục Lihovar đã chuẩn bị sẵn trong miệng.

Dành cho trường hợp lấy cái để che thân.

「Anh định biến thành người?」

Cô bạn hỏi.

Aah, thông cảm, tôi muốn cô tạm thời tránh mặt.

「Được thôi, nhưng đừng mắc những cái trò ẩu tả nữa đó…, …?」



Bỗng cô ấy nhìn lại phía sau.

Sao thế?

Có gì hả?

Tôi cũng quay lại thấy một con bò sát, to phân nửa con người vụt chạy biến.

Trên người có hoa văn kết hợp giữa màu nâu và lục.

【〖Lecherta rừng〗: Quái thú hạng E】

【Loài bò sát lớn sống trong rừng rậm】

【Nó dùng ẩn thân và tỏa ra mùi xác thối thông qua 〖Giả chết〗】

【Tuy nhiên có rất nhiều quái thú ăn được thịt thối rửa, do đó không có mấy hiệu quả】

【Bản tính nhút nhát, hiếm khi chọn chiến đấu với đối thủ ngang ngửa hoặc mạnh hơn mình】

【Để giành lấy lãnh thổ, chúng sẽ cạnh tranh nhau xem ai sử dụng 〖Giả chết〗 tốt nhất】

...Nó khiến tôi gợi nhớ tới Thằn lằn đen.

「Chỉ là một con thú」

Nó không mạnh cũng như chẳng có kỹ năng nào đáng lo ngại, không cần phải cảnh giác.

---

Lời tác giả: Cũng đã khá lâu rồi. Không có nhiều cơ hội để tôi đưa vào mạch truyện… Chúc mừng vì đã đạt hơn 1000 điểm ma thuật!

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Irushia〗

Chủng loài: Ouroboros

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 91/125

HP: 2402/2402

MP: 1612/2410

Tấn công: 941

Phòng thủ: 548

Ma thuật: 1039

Nhanh nhẹn: 670

Hạng: A

Kỹ năng linh thiêng:

〖Cõi phàm nhân: Cấp -〗

Kỹ năng đặc trưng:

〖Vảy rồng: Cấp 7〗 〖Thần ngôn: Cấp 5〗 〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 3〗

〖Bay: Cấp 7〗 〖Bụi vảy rồng: Cấp 7〗 〖Thuôc tính hắc ám: Cấp -〗

〖Tà long: Cấp -〗 〖Hồi phục HP tự động: Cấp 8〗 〖Cảm quan: Cấp 5〗

〖Hồi phục MP tự động: Cấp 6〗 〖Song thủ: Cấp -〗 〖Phân tách ý thức: Cấp -〗

〖Thông linh cảm thấu: Cấp 3〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng vật lý: Cấp 5〗 〖Kháng rơi: Cấp 6〗 〖Kháng đói: Cấp 5〗

〖Kháng độc: Cấp 6〗 〖Kháng cô đơn: Cấp 6〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 4〗

〖Kháng thuộc tính hắc ám: Cấp 4〗 〖Kháng thuộc tính hỏa: Cấp 3〗 〖Kháng sợ hãi: Cấp 3〗

〖Kháng ngạt: Cấp 4〗 〖Kháng tê liệt: Cấp 6〗 〖Kháng ảo giác: Cấp 3〗

〖Kháng chí mạng: Cấp 2〗 〖Kháng nguyền rủa: Cấp 2〗 〖Kháng ức chế: Cấp 2〗

〖Kháng quang mãnh: Cấp 1〗

Kỹ năng cơ bản:

〖Lăn: Cấp 7〗 〖Kiểm tra trạng thái: Cấp 7〗 〖Hơi thở thiêu đốt: Cấp 5〗

〖Huýt sáo: Cấp 2〗 〖Nắm đấm rồng: Cấp 3〗 〖Hơi thở tai ương: Cấp 6〗

〖Nanh độc: Cấp 7〗 〖Vuốt tê liệt: Cấp 6〗 〖Đuôi rồng: Cấp 2〗

〖Gầm: Cấp 3〗 〖Thiên giáng: Cấp 4〗 〖Hồi thổ: Cấp 2〗

〖Hóa nhân thuật: Cấp 8〗 〖Phong trảm: Cấp 7〗 〖Thủ đề vũ: Cấp 4〗

〖Hồi sức tăng cường: Cấp 7〗 〖Tự tái tạo: Cấp 5〗 〖Bạn đồng hành: Cấp -〗

〖Chết chóc: Cấp 4〗 〖Sự sống giả tạo: Cấp 4〗 〖Thánh linh: Cấp 2〗

Danh hiệu:

〖Con trai Vua rồng: Cấp -〗 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 〖Tên đần độn: Cấp 4〗

〖Ngốc nghếch: Cấp 1〗 〖Chiến binh: Cấp 4〗 〖Diệt trừ thảm họa: Cấp 8〗

〖Dối trá: Cấp 3〗 〖Chuyên gia trốn tránh: Cấp 2〗 〖Con đường tà ác: Cấp 9〗

〖Thảm họa: Cấp 9〗 〖Gà chạy bộ: Cấp 3〗 〖Đầu bếp: Cấp 4〗

〖Vua hèn hạ: Cấp 9〗 〖Gan dạ: Cấp 4〗 〖Phàm ăn (Diệt khổng lồ): Cấp 3〗

〖Nghệ nhân làm gốm: Cấp 4〗 〖Trùm băng đảng: Cấp 1〗 〖Quyền can thiệp Laplace: Cấp 2〗

〖Kẻ nắm bắt sự vĩnh hằng: Cấp -〗 〖Kiến vương: Cấp -〗 〖Người hùng quả cảm: Cấp 7〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐


314: Cặp Đôi Kiếm Sĩ, Belmond Và Theobold

Tôi khởi động 〖Hóa nhân thuật〗.

Cơ thể liền nóng ran rồi thu nhỏ lại.

Tôi đã quen với cơn đau nhiều rồi nên chẳng cần bận tâm nữa.

Chỉ ước gì mình không cảm thấy uể oải khi một nửa sinh lực bị mất đi.

Tôi khoác trang phục lên rồi tiến vào hang.

Không có nhiều thời gian.

Tôi phải nhanh chóng diệt bọn chúng rồi cứu lũ trẻ.

Thể chất hiện giờ vẫn có thể xử lý được.

Bình thường thôi, nhưng mà… trong hang tối thui.

Nó quá sâu nên ánh sáng không vào được.

May mà có 〖Cảm quan〗, nếu chúng muốn chiến đấu trong bóng tối thì anh mày chấp luôn.

Tôi mở to mắt và tập trung vào những điểm nóng.

Mắt có thể lờ mờ nhìn được.

Tôi dần thích nghi trong môi trường thiếu sáng.

Chỉ số Tấn công, Phòng thủ và HP bay mất phân nửa, thêm vài kỹ năng tôi không thể sử dụng… nhưng như thế đâu thể cản tôi nổi.

Tôi lao tới vung cánh tay về phía một mục tiêu.

“Hih! C- Có người đến!”

Có thứ bắn về phía tôi.

Tôi liền quay đầu qua một bên.

Một mũi tên sượt vào mặt.

Nếu có vảy rồng Ouroboros thì đòn tấn công này đã chẳng nhằm nhò gì…

Chỉ số phòng ngự bị giảm là một vấn đề, cũng như khả năng tiếp cận.

“Gabuah!?”

Tôi đánh trúng vào vai một gã trước mặt.

Cảm giác xương gãy truyền qua nắm đấm của tôi.

Hắn ngã đập xuống đất, làm cả khu vực rung rinh.

Xem ra cái hang này không được cứng cáp.

Tốt hơn nên cẩn thận…

【Đã nhận được 150 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 150 điểm kinh nghiệm】

...Tôi vẫn còn hăng dữ.

Mới một nháy mà đi rồi.

Dù sao cũng dính một cú trực diện mà.

Tôi chú ý tới mặt của tên bị đánh chết, rồi nhận ra có điều kỳ lạ…

Mắt hắn nhắm chặt lại?



Chẳng lẽ do sự va đập khi nãy?

“Mọi người thực hiện kế hoạch đi. 〖Chớp sáng〗!”

Tôi nghe thấy tiếng phụ nữ, liền lập tức tia sáng chói bừng lên.

Mẹ kiếp.

Nó làm lóa đôi mắt đã quen với bóng tối của tôi.

“Guh!”

Tôi lấy hai tay che mặt lại.

“Đây! 〖Tường lửa〗!”

Ngọn lửa bốc lên bên dưới bao trùm lấy tôi.

Loay hoay mãi chưa nhìn được, tôi vội lùi lại.

Ba mũi tên xuyên vào vai tôi.

“Anh trai, để phía bên kia cho anh đấy.”

“Được. Dễ một cách không ngờ.”

Tôi nghe thấy tiếng nói hai bên.

Chúng định dùng thế gọng kiềm khi tôi vẫn còn đang mất phương hướng.

Phối hợp tốt lắm.

Ngay từ đầu chúng đã có ý định dụ tôi vào đây để gϊếŧ chết.

Vậy là… chúng lập kế hoạch để tôi giải cứu con tin, hơn nữa phải sử dụng 〖Hóa nhân thuật〗 để vào hang.

Chúng bắt thót tôi rồi.

Bộ một người trong số chúng có 〖Kiểm tra trạng thái〗 sao?

Mà không… tuy không biết được chỉ số, chúng vẫn có thể nắm rõ những kỹ năng mà chủng loài tôi sở hữu.

Bị con người thu thập được một ít thông tin, tôi cần phải lo lắng hơn rồi.

“Bắt được ngươi nhé!”

Tôi đưa tay về phía thanh kiếm đang chém tới ở cạnh bên.

Là gã anh trai.

“Vô ích! Đừng tưởng dùng tay trần mà bắt được đường kiếm của ta!”

Tôi kẹp mũi kiếm của hắn giữa hai ngón tay, hất văng nó ra.

Mất đi vũ khí, hắn khụy gối.

“K- Không đời nào! Chẳng phải sức mạnh của nó sẽ chỉ giống con người thôi ư?!”

Tôi tập trung về phía còn lại.

Tên kia nhìn tôi lưỡng lự.

Mặt cả hai y hệt nhau.

Chúng đúng là cặp anh em.

“Để xem ngươi đỡ được không!”



Lưỡi kiếm của tên kia mờ ảo tách ra thành ba.

Tôi lùi nửa bước lấy thăng bằng.

“Nhận lấy chiêu thức của ta!”

Hắn đâm tới.

Ba lưỡi kiếm nhắm về đầu, ngực và chân của tôi.

Tôi lộn vòng tung một cú đá ngược.

Tuy ra đòn sau nhưng lại nhanh hơn.

Mũi chân tôi lún sâu vào bụng hắn.

“Gofuh!”

Máu bắn ra khỏi miệng của hắn khi văng đi, trúng vào người anh trai.

【Đã nhận được 180 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 180 điểm kinh nghiệm】

Gã anh trai ngã nhào sau cú va chạm, mở to mắt nhìn tôi ho sặc sụa.

Máu cũng tuôn ra trong từng cơn ho.

Xem ra nội tạng của hắn đã bị tổn thương.

Hắn không thể di chuyển được nữa.

Tôi tạm bỏ qua.

Bỗng có tiếng những mũi tên lao tới trong không khí.

Ngọn lửa trước đó đã thắp sáng hang động nên tầm quan sát rất tốt.

Chắc cũng nằm trong kế hoạch của chúng.

Tôi mừng vì mắt đã nhìn thấy được bình thường.

Bắt lấy ba mũi tên bắn ra rồi tôi nghiền nát chúng.

Dù có nhiều hơn thì tôi vẫn đối phó được nhờ chỉ số Nhanh nhẹn vượt trội.

“H- hiiiic!”

Chứng kiến cảnh đó mà tên anh trai run rẩy.

“Tên khốn… Azalea nhầm rồi! Lại còn bảo chúng ta có thể đánh bại được nó?! Với loại quái vật này!”

Đánh bại?

Chúng không muốn gϊếŧ tôi sao?

“〖Tường lửa〗!”

Trước khi tôi kịp suy luận, ngọn lửa lại bùng lên lần nữa.

Tôi nhảy lên để tìm vị trí kẻ niệm chú.

Một người phụ nữ có mái tóc hồng buông xõa, mặc chiếc áo choàng có cùng màu quân phục.

Chính là ả đã phá rối tôi bằng 〖Chớp sáng〗 và 〖Tường lửa〗.

Còn rắc rối hơn cả những mũi tên.

Tốt nhất là nên tiễn ả đi trước.


315: Kiểm Tra Thực Lực

Tôi nhìn quanh trong hang quan sát từng kẻ thù.

Có bảy tên, tôi đã loại hết một cung thủ và một kiếm sĩ.

Người anh còn lại vẫn sống nhưng không còn khả năng chiến đấu.

Hắn cũng đã mất vũ khí.

Xem như chỉ còn lại bốn đối thủ.

Một kẻ đã chém vào bụng tôi cùng thêm một tên cầm cung.

Thêm cả ả pháp sư tóc hồng và người bảo vệ ả.

Sâu trong cùng là những đứa trẻ bị trói.

Với sợi dây buộc ngang miệng, chúng nhìn tôi khóc lóc.

Dù không biết tôi là ai nhưng chúng hiểu tôi đang có ý giúp đỡ.

Nhưng biểu cảm lo lắng cũng đan xen lẫn lộn.

Một điều là… gã ốm và Tolman không có ở đây.

Hay là do bọn này hành động riêng lẻ?

Không chừng chúng cố ý gây vướng chân để những đơn vị còn lại tìm kiếm những Đứa trẻ rừng xanh.

Nếu vậy tôi phải vượt qua chướng ngại quan trọng này trước.

Lần cuối khi những sinh vật ấy bị náo động, cả ngôi làng đã phải trả giá.

“Sao hắn còn mạnh thế? Chẳng phải hơi khinh suất rồi sao, Nell? Làm cho chắc chắn đi.”

Gã to con bảo vệ pháp sư le lưỡi.

Hắn là…

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Baris Baradenda〗

Chủng loài: Con người

Trạng thái: Sức mạnh, Nhanh nhẹn

Cấp độ: 27/45

HP: 162/162

MP: 99/99

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Baris Baradenda…

Chỉ số của hắn chuyên về vật lý, cầm kiếm.

Không có kỹ năng nào đáng chú ý, nhưng thể chất, Tấn công và Nhanh nhẹn đều nổi bật.

Nếu so sánh với quái thú hắn tương đương với Kiến đỏ.

Những kẻ như hắn nguy hiểm hơn người chỉ có kỹ năng nửa vời nhưng chỉ số lại không quá ấn tượng.

Hắn chỉ mạnh hơn một chút đối với binh sỹ thông thường, tôi không cần phải dè chừng.

Tuy sức chống chịu khá tốt đấy, nhưng trúng một phát cũng nằm đo đất.

Trừ khi hắn phối hợp với những tên khác thì hơi mất thời gian một chút.

Kẻ đáng quan tâm hơn…

Ả pháp sư mà hắn đang bảo vệ.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Nowell Nogmark〗

Chủng loài: Con người

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 36/60



HP: 176/176

MP: 142/274

Tấn công: 49+14

Phòng thủ: 78+55

Ma thuật: 277+62

Nhanh nhẹn: 53

Trang bị:

Tay: 〖Quyền trượng Mithril: B〗

Cơ thể: 〖Giáp ngực Mithril: B〗

Kỹ năng đặc trưng:

〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 7〗 〖Pháp sư toàn năng: Cấp 6〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng ma thuật: Cấp 4〗

Kỹ năng cơ bản:

〖Hồi sức tăng cường: Cấp 1〗 〖Hồi sức diện rộng: Cấp 4〗 〖Kỹ lưỡng: Cấp 3〗

〖Nhanh nhẹn: Cấp 4〗 〖Tăng sức diện rộng: Cấp 5〗 〖Tường lửa: Cấp 4〗

〖Chớp sáng: Cấp 3〗 〖Điên dại: Cấp 4〗 〖Ngọn thương đá: Cấp 2〗

Danh hiệu:

〖Bạch pháp sư: Cấp 6〗 〖Hắc pháp sư: Cấp 3〗 〖Thiên thần mặt trận: Cấp -〗

〖Tiểu đoàn trưởng Thợ săn đói khát: Cấp -〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Nowell Nogmark…

Chỉ huy tiểu đoàn.

Ả là người dùng phép cường hóa lên Baris.

Sức mạnh chỉ tập trung về hỗ trợ và hồi phục, cũng có một số dùng tấn công.

Nếu ả cứ hồi sức rồi gây gián đoạn thì trận chiến sẽ không có hồi kết.

Tôi sẽ ưu tiên loại trừ ả.

Nhưng kẻ có khả năng tung một đòn quyết định xuống tôi lại đang bám trên trần hang, một nhân thú.

Khả năng linh hoạt khi khởi động kỹ năng của hắn rất đáng gờm.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Nell Nefarious〗

Chủng loài: Nhân thú

Trạng thái: Sức mạnh, Nhanh nhẹn

Cấp độ: 38/90

HP: 192/192

MP: 65/65

Tấn công: 212+65

Phòng thủ: 151+55

Ma thuật: 82

Nhanh nhẹn: 398

Trang bị:

Tay: 〖Thanh kiếm Mithril: B〗

Cơ thể: 〖Giáp ngực Mithril: B〗



Kỹ năng đặc trưng:

〖Bản năng chiến đấu: Cấp -〗 〖Sự bảo hộ của Thần thú: Cấp -〗 〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 4〗

〖Thiên tài kiếm thuật: Cấp 8〗 〖Trực giác hoang dã: Cấp 8〗 〖Cảm quan: Cấp 7〗

〖Bước chân vô thanh: Cấp 6〗 〖Tầm nhìn đêm: Cấp 6〗 〖Tầm nhìn linh hoạt: Cấp 7〗

Kỹ năng kháng:

〖Kháng vật lý: Cấp 6〗 〖Kháng chém: Cấp 7〗 〖Kháng tê liệt: Cấp 2〗

Kỹ năng cơ bản:

〖Cắn: Cấp 7〗 〖Cào cấu: Cấp 6〗 〖Mèo vờn: Cấp 7〗

〖Thần tốc: Cấp 5〗 〖Tập trung cao độ: Cấp 6〗 〖Sát long liên trảm (Dragon Felling Thousand Cuts): Cấp 3〗

(Trans: Mình bó tay cái đoạn dịch kỹ năng này rồi)

Danh hiệu:

〖Nhân thú: Cấp -〗 〖Thợ săn: Cấp 8〗 〖Cựu đấu sĩ: Cấp -〗

〖Diễn viên xiếc: Cấp 8〗 〖Vua kiếm thuật: Cấp 8〗 〖Kiếm sĩ Chim ưng: Cấp -〗

〖Thành viên đơn vị Thợ săn đói khát: Cấp -〗

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Nhanh nhẹn: 398?!!

Quá phi lý!

Hắn làm gì phọt nhanh dữ vậy?

Mặc dù chỉ số đơn thuần của tôi vẫn nhanh hơn hắn đã được cường hóa Nhanh nhẹn và kỹ năng của bản thân.

Một số Kỹ năng đặc trưng và Danh hiệu cũng liên quan tới việc sử dụng kiếm.

Tuy thể trạng có hơi mất cân đối nhưng hắn lợi hại hơn nhiều so với mọi tiểu đoàn trưởng.

Rõ là chúng đã gửi những người lính giỏi nhất ra chiến đấu với tôi.

Nhiều chỉ huy và đội trưởng đã tập hợp cùng với nhau.

Chúng mạnh hơn tất cả những kẻ tôi từng đối mặt.

Tôi cũng không thể tận dụng hết năng lực dưới hình dạng con người.

Xem ra không thể để mắc sai lầm trong trận chiến lần này.

Cách chiến đấu sẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc liệu tôi sẽ ra tay với tên nhân thú Nell trước hay tiểu đoàn trưởng Nowell.

“Jem! Đừng ngừng tay nhé! Tốc độ phản ứng của nó nhanh lắm! Chỉ một khắc sơ sẩy là chúng ta chết đó! Có thể anh không bắn trúng được, nhưng quan trọng là khiến nó phân tâm! Belmond, anh hãy nhanh rời đi khi có thể! Chúng tôi sẽ dụ nó!”

Nell hét lên.

Nghe thấy, tên cung thủ vội chuẩn bị một mũi tên khác.

Người anh còn sống của cặp song sinh dựa vào tường đứng dậy, hơi thở nặng nề.

“Hừ… Xin lỗi tôi đi đây. Tôi không muốn bỏ mạng vô ích!”

“Anh không được tự quyết định. Ta đã dùng ma thuật cường hóa lên anh, đừng để lãng phí. 〖Điên dại〗!”

Nowell vung trượng.

Ánh sáng từ đầu gậy chiếu vào Belmond.

Sắc mặt hắn liền thay đổi.

“Guu… GUUUUUAH!”

Bàn tay yếu ớt ấy siết chặt lại cào một đường lên tường.

Một ít xương cốt của hắn đáng lẽ đã gãy khi bị người em va trúng nhưng hắn vẫn lao vào tôi, dù trên tay không có kiếm.

“Việc hắn mất đi ý chí thật phiền phức, nhưng làm ‘ban lãnh đạo’ còn hữu ích hơn một tên hèn nhát.” (Trans: bao lãnh đạn :v)

Nowell mở miệng cười nhận xét…

Quả nhiên nên hạ kẻ hỗ trợ trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK