153: Câu Chuyện Về Một Dũng Giả 4 (Ngoại Truyện)
Tôi đến chỗ đại thánh đường ngay từ sáng sớm tinh mơ.
Sau cuộc nói chuyện nhanh gọn với gã giáo mục để xin phép thả tự do cho Adofu.
Ngay cả khi nắm chắc việc tôi biết và cần phải làm gì, cũng thật phiền phức khi phải trải qua rất nhiều thủ tục xác nhận.
Chẳng cần biết nó cảm thấy ngu xuẩn thế nào, đây là điều tôi cần phải làm để được xem là một phần của giai cấp cao thượng.
Có rất nhiều binh lính, nhưng tất cả chỉ là bọn đàn ông tham gia đầu quân vì lời dụ ngọt sẽ được chu cấp cho gia đình của họ.
Những con người phí phạm cả một tương lai bản thân vào một cuộc sống xàm xí.
Adofu, một gã vì bất mãn với thực tại mà đi vào con đường tù tội cũng sẽ chẳng thay đổi định kiến của ông ta.
Tôi đã không nhận ra mình dễ dàng thoát thân thế nào nếu một khi cuộc khủng hoảng thật sự xảy ra.
Nhưng thành phố này đáng để tôi thương nhớ đấy, nếu cả đàn linh cẩu ăn thịt no say những kẻ mà tôi sẽ bỏ lại.
Lũ ăn bám cặn bã.
Đây thật sự là một thành phố thối nát.
Đã biết bao nhiêu lần tôi nghĩ đến việc cho lũ quái thú xâm nhập qua tường thành rồi nhỉ?
Chắc chắn sẽ là một cảnh tượng hoàn toàn mới mẻ luôn.
Tiếng gào thét của những bà mẹ thảm thiết kêu gọi con của mình trong khi bọn chúng liều mạng bởi sự ngu ngốc.
Sẽ không ảnh hưởng gì xấu đến hình tượng của tôi khi xuất hiện giữa lúc hỗn loạn và giành chiến thắng.
Lúc đó thì cả bọn đã bị nghiền nát hết rồi.
Ngoài ra, sẽ chẳng tài nào biết được tôi là kẻ trọng tội, đặc biệt nếu là một con quái thú không xác định.
Tôi tin chỉ thỏa đáng nếu như dùng bọn quái thú để tiêu diệt quan chức giáo hội, khi đó cả giáo hội cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Thế nhưng… tôi lại đang lên đường vào lúc sáng sớm.
Rời khỏi Harenae khi bình minh còn chưa kịp ló dạng cùng Adofu để hạ gục con Rồng tai ương.
Hiện tại, vấn đề đã được công bố ra với toàn thể người dân từ phía giáo hội, nhưng có vẻ sự phản ứng diễn ra không tốt như dự đoán.
Thông thường cuộc khởi hành sẽ bày ra công khai với người dân, nhưng lần này chúng tôi không làm vậy để tránh những rắc rối không cần thiết.
Rồi sau đó phải đưa về kết quả trong hội trường kín.
Mọi người đang chỉ trích việc góp mặt của Adofu, kẻ mang tội sát nhân, lại được trả tự do.
Lý do lời bàn tán này vượt quá khỏi sự kiểm soát của giáo hội vì tôi đã chớp thời cơ riêu rao những tin đồn thất thiệt về Adofu trong thành phố.
Khi nghĩ đến việc gã giám mục sẽ phải đau đầu khi nhận được thông tin này cũng khiến tôi cảm thấy thỏa mãn.
Mặc dù không mấy tán thành gì về cách hành xử quá xấu xa của bản thân, nhưng vẫn đáng để được chấp nhận.
Tôi đã bỏ đi tiền lãi cho những kẻ thiếu nợ tôi để đổi lại chút lợi ích, đi lan truyền tin đồn ra khắp mọi nơi, cũng chẳng cần việc lo lắng bởi chúng không bị theo dõi và cũng dễ dàng xử lý.
Chúng không đòi hỏi danh phẩm hay tiền bạc, chỉ là bọn ngốc xem trọng sự hợp tác giữa đôi bên.
Nếu chúng có dấu hiệu mất đi giá trị lợi dụng hay có ý đồ phản bội, thật dễ dàng loại bỏ chỉ với một chút sự sắp xếp.
Ngay cả khi tôi gϊếŧ một tên, cũng chẳng lấy ai quan tâm hay thậm chí đi tìm thủ phạm.
Adofu được thả khỏi nhà lao và có hai người, mặc tấm áo choàng che kín mặt đi vòng quanh trong thành phố.
“...Thật lòng, ta xin lỗi cậu, Irushia.
Đối với chính cậu, quãng thời gian này cũng thật khó khăn để chấp nhận” (Adofu)
Tôi nghe Adofu nói câu đó theo kiểu thể loại rất nghiêm túc, làm tôi méo nhịn được cười.
Riêng bản thân nó thôi đã thấy ngu ngốc rồi, lại còn từ một tên đần độn.
“Không đâu, tôi làm việc này theo bản năng mà thôi.
Nếu muốn cám ơn, hãy đợi sau khi biến cố này được giải quyết và kẻ thù gϊếŧ vị hôn thê và em trai của ông bị bắt.
Vẫn còn rất nhiều kẻ bày tỏ sự nghi ngờ ở đây, tốt hơn hết hãy luôn cẩn trọng…” (Irushia)
Tôi giả vờ ngó nghiêng xung quanh như cảnh giác để giấu đi nụ cười trước mặt Adofu.
Có sự xuất hiện của người dân khi chúng tôi tiến vào khu dân cư.
Adofu cũng để ý ra, tỏ vẻ e ngại và dừng bước.
“Liệu chúng ta có cần thay đổi hướng đi khác không?” (Adofu)
“...Mọi con đường khác đều có.
Có vẻ như đã có người trong giáo hội loan tin ra ngoài công chúng để quấy phá chúng ta.
Hãy giữ vững hàng ngũ.” (Irushia)
Không thể nhịn được thêm nữa, tôi che cả khuôn mặt trong lòng bàn tay.
Dù chẳng cần phải cảm thấy xấu hổ, bởi việc này cũng chả có ích gì.
Thật tình thì tôi thà để trương cả khuôn mặt đang cười tươi rói ra luôn cho rồi.
Đương nhiên, việc tin tức bị lộ ra còn ai khác ngoài do thằng này, sắp xếp chu đáo cả thời gian, địa điểm lẫn kịch bản.
Không những trong việc để hạ nhục danh dự của Adofu và lũ giáo mục, mục đích chính là để nâng cao danh tiếng của tôi trước con mắt cộng đồng.
Ba người đàn ông trẻ tuổi chạy đến, chỉ tay vào Adofu và hô to.
“Hey, nhìn lấy tên thảm sát người thân kìa!” (Người thứ nhất)
“Dù ngươi có nghĩ cách trốn thoát, khi đứng trước mặt vị anh hùng này thì cũng trở nên vô ích!” (Người thứ hai)
Ngay khi tiếng hô được vang lên, đám đông bắt đầu tụ tập.
Có vẻ họ đã có chuẩn bị để đón đầu chúng tôi.
Những người còn đang ngon giấc khi nghe thấy tiếng xôn xao cũng bước ra hóng.
Trong tình huống này, Adofu chết lặng trong sự bao trùm của điều nhục nhã.
“Ngoan ngoãn chấp nhận án tử của ngươi đi!”
Một người nào đó ném hòn đá.
Adofu nhìn thấy, nhưng ông ta vẫn đứng đó như thể không muốn tránh né.
Đám diễn viên quần chúng này không thấy đây là cơ hội sao?
Hầy, chỉ toàn là lũ ở khu vực xung quanh đây.
Tôi sẽ lấy kiểm soát lại tình hình trước khi mọi thứ diễn ra quá xa.
Tôi tiến lên phía trước, tay cầm vỏ kiếm và hất lấy viên đá.
“...Dường như tin đồn thất thiệt đang bị lan rộng rất nghiêm trọng, tôi sẽ cố gắng làm rõ lại sự việc ngay tại đây lúc này.
Đừng bận tâm về giáo hội, tôi sẽ luôn đứng về phía ông bất cứ khi nào tôi còn ở đây” (Irushia)
Tôi nói với Adofu bằng giọng điệu nhỏ nhẹ rồi một mình bước lên.
“Tôi dám chắc mọi người tại đây đang đặt câu hỏi tại sao tôi lại chọn một cựu thủ lĩnh quân đoàn để đồng hành, bởi vì ông ấy là người hội tụ đủ mọi điều kiện mà tôi cần đến.
Không chỉ mỗi chức vụ thủ lĩnh, mặt khác ông ấy còn là người thầy của tôi.
Một vài cá nhân cảm thấy không thể chấp nhận về phán quyết nhưng hãy hiểu rằng tôi không hề bị bất kỳ ai ép buộc cả.
Tôi tin tưởng việc tội danh sát nhân gán cho ngài thủ lĩnh đáng kính đây là một sai lầm tai hại.
Cũng cần phải nói lại sự giúp đỡ của vị chỉ huy Adofu trong nhiệm vụ chinh phạt, chỉ đơn giản là điều tra lại vụ án.
Tôi cam đoan với mọi người mọi chuyện chỉ có bấy nhiêu, thề trên danh nghĩa của một người dũng giả.
Nếu có xảy ra vấn đề gì do Adofu gây ra, tôi sẽ hoàn toàn lãnh nhận mọi trách nhiệm.
Vì vậy… xin hãy để chúng tôi đi qua” (Irushia)
Tôi lặng lẽ cúi đầu.
Không khí dần lắng xuống, và con đường được mở ra từng người một.
“Chúng ta đi được chưa? Trước khi lại bị bao vây lần nữa” (Irushia)
Cũng với lời nói nhỏ nhẹ đó, tôi dắt Adofu vượt qua lối đi rộng mở khi ông ta vẫn còn lo lắng.
“...Thật lòng, ta vô cùng xin lỗi!” (Adofu)
Sau khi ra khỏi được chỗ đám đông, Adofu cắn chặt môi của mình đến nỗi máu nhỏ xuống mặt đường.
Tôi chế nhạo ông ta trong tâm trí khi nhanh chóng tiến về phía trước.
Vị thế của tôi đã trở nên vững chắc qua vụ việc lần này.
Mặc dù biện hộ cho tội lỗi của ông ta, đối với mọi người sẽ chỉ nghĩ tôi đang “gài bẫy lại chính cú lừa của Adofu” mà thôi.
Oh, quên chưa nói luôn là tôi chẳng hề có ý định thực thi nhiệm vụ này ngay từ ban đầu.
Giáo hội lúc bị khủng bố bởi nỗi sợ sẽ cảm thấy lo ngại lấy chính tôi, biểu tượng của cả thành phố này.
Không ai lại muốn đi làm kích động công chúng để nhận phải hậu quả khủng khϊếp cả.
Từ lúc bắt đầu, kéo dài cho đến khi giáo hội ban hành sự chấp thuận, dù với bất kỳ chuyện gì, tất cả đã là một phần của kế hoạch.
Trên hết, theo đạo luật tại Harenae, tội nhân nếu trốn thoát hình phạt sẽ dành cho người giám hộ.
Bên cạnh đó, tôi thích hình dung ra dáng vẻ của hắn ta khi bản thân tràn ngập trong cảm xúc vui thú lâng lâng.
Tuy có thể nhận phải những lời chỉ trích, nhưng cũng chỉ ảnh hưởng lỡ khi tôi mất hết đức hạnh thôi.
Đến khi điều đó chưa xảy ra tôi vẫn yên tâm vô tư.
Với vị thánh của trí tuệ khôn khéo, được xem là lý tưởng dẫn dắt bản thân tôi đây, châm ngôn của một vị anh hùng dũng giả, hãy để tương lai tươi sáng trước mắt đón chào..
“Guuuooo”
Lúc tôi ngáp một tiếng thật to, thỏ banh chui ra khỏi đụn cát.
“Pefu…”
Sau khi dụi mắt còn ngáy ngủ bằng đôi tai nó lại tiếp tục che miệng lại để ngáp.
Cặp tai đó đa dụng ghê.
Nhiều khả năng nó là đôi tay chăng?
Nếu nó thích thì còn cầm kiếm múa lửa được luôn.
Hết giờ ngủ rồi đó nghen.
Tôi vẫn phải lên đường đến thành phố cảng.
Mặc dù Nina nói nơi đó khá là gần, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu cả…
Tôi lại chẳng muốn phí thời gian, cần phải nắm rõ vị trí nơi thành phố.
Nếu bay lên cao rồi xác định chính xác chỗ ấy.
À còn nữa, Nina vẫn còn bên trong miệng thỏ banh.
Chúng tôi đã cùng thống nhất đó là chỗ an toàn nhất để ngủ.
Sẽ là một thảm kịch kinh dị nếu tôi vô tình nuốt phải trong lúc ngon giấc.
Mà dù sao, bản thân tôi cũng đã đầy tội lỗi, sẽ chẳng thành vấn đề khi tôi cắn nhẹ một phát nhỉ.
Đừng tưởng bở, làm thật đó.
Nhờ vào kỹ năng 〖Không gian lưu trữ〗 của thỏ banh mà không bị ướt phải nước bọt, ngay cả khi nhét Nina vào bên trong.
Ờ thì cũng dính phải một ít, nhưng không nhiều.
Rõ ràng có một chiều không gian khác bên trong bụng thỏ banh hoạt động như một kho chứa.
Bản thân thỏ banh nói rằng nơi đó chẳng thấy được bất cứ thứ gì.
Riêng Nina lại bảo nó rất “ấm cúng và thoải mái”.
Thỏ banh cực kỳ hữu dụng luôn.
Mày nên đồng hành bên cạnh con người thay vì ở nơi hoang mạc đầy rẫy quái thú, làm tao phải phát ghen đấy.
“Pepu”
Nina xuất hiện bên trong miệng thỏ banh.
Nó dùng tai nâng cô ấy ra và nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.
Trước tia nắng sáng cô chậm rãi thức dậy.
Vẫn còn mê mẫn say giấc nồng mà thỏ banh phải giúp đỡ cô ấy đứng dậy.
“Ah, cám ơn bóng xù-chan”
Nina xoa đầu thỏ banh.
Họ thật sự đã trở thành đôi bạn vô cùng thân thiết.
Nhưng vẫn còn rất xa vời đối với người còn lại.
“Guru”
Nina ơi, thành phố cảng nằm ở chỗ nào?
Còn bao xa nữa thì chúng ta tới nơi?
“......”
Chẳng có lấy một lời hồi đáp.
Sao vậy, có chuyện gì?
“Pefu…”
Thỏ banh nhắm chặt mắt lại khi phát lên một tiếng kêu lớn.
Không thấy cô ấy trả lời chẳng lẽ vì thỏ banh không phiên dịch ý nghĩ của tôi?
Nó luôn luôn truyền đạt giúp tôi mà, có thể vì tôi đã quá lời với nó suốt thời gian qua.
Ê nè thỏ banh, dịch cho anh mày nhanh.
Mày vẫn còn mơ ngủ hả?
「Nhức bụng, buồn ngủ」
Hôm qua nó đã ăn nhiều hơn thông thường…
Rất mừng khi việc này kiềm chế cái miệng của nó lại một chút.
Nếu cứ tiếp tục để nó ăn tự do như hiện tại, tôi dám tin tự bản thân nó sẽ trở nên vô dụng trong môi trường hoang dã này.
「Tỉnh dậy! Thức rồi! Bắt đầu phiên dịch!」
Oh hố!...
Nó không muốn phần ăn của mình bị giảm lại.
“Pefu”
「Thành phố, bao xa」
“...Nếu lên đường sớm, tôi nghĩ chúng ta sẽ đến nơi ngay trong hôm nay. Theo trí nhớ, trên đường đi gặp phải một cái xương sọ khổng lồ nghĩa là chúng ta đã đến rất gần”
Nhìn theo hướng Nina chỉ tay, có một thứ trông như bộ xương khủng long bị chôn vùi ở đấy.
Có thể là của một con rồng.
Tôi không có đủ trí tưởng tượng phong phú để hình dung ra loài khủng long đi loanh quanh nơi hoang mạc này đâu.
Kích cỡ của nó cũng khá giống tôi đấy chứ.
Tôi chẳng muốn nghĩ đến việc có những loài quái thú to tướng như vậy tồn tại quanh nơi đây.
Nó trông tương đối lâu đời và gần như hòa nhập với cát, nên tôi cũng thấy an tâm khi không gặp phải lũ kinh khủng như thế.
Cách tôi dùng để đối phó với con rết khổng lồ và lũ kiến có đến tận 36 kế luôn nhé, nên tôi mong đợi đừng gặp phải thứ nào đó ngộ nghĩnh chui ra nữa. (Trans: tẩu là thượng sách :v)
Để xem… ngay trong hôm nay hử?
Thay vì cuốc bộ, tôi có thể dzọt thẳng tới thành phố cảng khi 〖Lăn〗 liền tù tỳ như tốc độ dịch truyện thần thánh.
Đành gắng gượng vậy, tất cả vì dành cho Nina.
Ngoài ra, danh hiệu 〖Tinh thần quả cảm〗 cũng đã lên Lv.7, sau này sẽ dễ dàng đạt được bạch ma pháp hơn.
(Trans: nhắc lại tý, tiếng anh là ‘Spirit Relief’, được trans cũ lấy tên là ‘Anh hùng bé nhỏ’, còn trans mới này đéo care mấy bạn nhớ hay không, mình còn định đặt là ‘Bản tính liều mạng’ nữa kìa :v)
Tôi có dự định thu nhận 〖Hồi sức〗 vào lúc sắp tới.
Ngay cả thỏ banh cũng đã sử dụng được nó.
Liệu tôi có làm được không, và với Nina nữa?
Nếu thành thạo ma thuật hồi phục, cuộc sống của Nina trong thành phố sẽ có sự chuyển biến.
Tôi không dám chắc bản thân sẽ học được trong ngày hôm nay, nhưng đã từng sử dụng được thành công, thời còn trẻ trâu. (Trans: rồng con ý w)
Có lẽ loại ma thuật đơn giản đó khá dễ đạt tới, bởi nó cũng thực sự không được công nhận thuộc hàng kỹ năng.
Hơn nữa, nó cũng rất có ích vì chữa lành được những vết thương nhẹ.
“Gurua”
Tôi cần thực hành liền mới được.
Thỏ banh, dạy anh mày và Nina ma pháp hồi phục đi.
“Pefu?”
「Cả Nina?」
“Gau”
Đúng vậy, tôi nghĩ cũng thật tiện lợi khi tranh thủ học ma pháp trước lúc Nina đi đến thành phố cảng.
Điều này sẽ khiến vị thế của cô ấy khá hơn, và tôi cũng đang đòi hỏi khả năng ấy.
Thỏ banh đọc suy nghĩ của tôi và quay sang Nina.
“Pefu”
「Trước khi chia tay, học bạch ma thuật」
“......Nhưng mà…..”
Hmm, sao lại có cái cảm giác làm tôi không mong đợi vậy…
Tôi đã tin đó là ý tưởng hay.
Chắc là không dễ để ghi nhớ được khả năng ấy.
Nếu lấy được 〖Hồi sức〗 đơn giản thế, thì mọi người đã được trang bị nó từ lâu rồi.
Tôi không có nhiều hiểu biết về cách thế giới này vận động, có thể còn có sự khác biệt trong năng lực của mỗi người học.
Và rõ ràng luôn, kiến thức của tôi hạn hẹp.
Tôi cực kỳ thông thái nhưng đó là khi còn ở thế bên kia kìa, còn ở cái chốn này thì ngu như con cóc. (Trans: ngốc như…)
Tôi có thể bồi đắp kinh nghiệm bằng 〖Kiểm tra trạng thái〗... nhưng với loài người tại nơi đây đâu có cái thứ bá đạo như thế.
Tôi không hề thấy nó xuất hiện với Milia hay ai đó khác.
Với chiều hướng như vậy, khả năng tôi học hỏi được những kỹ năng sẽ tốt hơn so với cư dân tại thế giới này.
Mà trước đó, bộ cách nói của tôi lạ lắm sao?
“Ni-Nina, thì… umm…”
Cô ấy lắp bắp và dần nhỏ tiếng lại.
Có thể thấy rõ cô ấy chuẩn bị khóc.
Gì chứ?
Chẳng lẽ khả năng học ma thuật hồi phục của cô ấy rất tệ?
“Pefu”
Thỏ banh lầm bầm khi cọ vào mặt Nina.
Mày đang dùng 〖Thần giao cách cảm〗 với cô ấy đúng chứ?
Hay chỉ là sự an ủi?
Nghe thấy lời của thỏ banh, Nina bặm môi lại như thể đã có một quyết định chắc chắn.
“Tôi sẽ- nhất định cùng ngài thực hiện!”
Nina nhanh chóng cúi đầu trước tôi.
Ớ, tôi đéo biết cô muốn mong đợi chuyện gì ở tôi cả.
Hình như có sự hiểu lầm tai hại trong việc truyền đạt cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi chỉ hi vọng cả hai chúng ta sẽ học được 〖Hồi sức〗 từ thỏ banh thôi mà.