Trong lúc dựng trại để bầy ngựa có thể nghỉ ngơi, tôi kiểm tra lại vũ khí của mình.
“Aah, thanh kiếm của ta nóng lòng lắm rồi.
Nó thèm được chém lũ mọi rợ.”
“Trông ngài phấn khích chưa kìa Tolman.”
Một người đàn ông đến chỗ tôi là người quan trọng nhất trong số những thuộc hạ, thuật kiếm sĩ Azalea.
Với những thành tích có được trong chuyến đi này, sớm thôi anh ta sẽ được công nhận là người giỏi ma pháp và kiếm nghệ nhất vùng Ardezia.
Ban đầu anh ta thuộc sở hữu của giới quý tộc khác, nhưng tôi đã dùng tiền để lôi kéo về phục vụ cho mình.
Sau khi giải quyết hết những vấn đề về thân phận, các bước chuẩn bị khác để anh ta đào tẩu khỏi đó ngay trong đêm.
Khác nào tự sát chứ?
Mà tôi nghĩ chẳng sao, điều đó không ảnh hưởng gì nhiều.
“Lâu lắm rồi ta chưa được gϊếŧ người, khư khư… Đối với lũ không có nhân tính và trí tuệ thì cũng không khác gì bầy thú để lấy thịt đâu.”
Mục đích trong cuộc hành trình là triệt hạ con quái thú bí ẩn mang tên Carbuncle.
Nó thuộc thứ hạng huyền thoại, với bộ lông tỏa màu lục trắng và viên đá quý trên trán.
Có tin đồn một nhà thám hiểm đã trong thấy nó gần khu định cư tộc Lithovar từ vài thập kỷ trước.
Ở vương quốc Ardezia của tôi, nhà vua bị vô sinh do lâm bệnh và vị hoàng tử mất trong một vụ tai nạn, vì vậy mà không còn người con trai nào mang dòng máu hoàng tộc.
Và dựa theo điều lệ khi xưa, nữ công chúa cả sẽ kết hôn với một quan chức trong triều đình và đưa người đó lên làm vua.
Cô ấy tuyên bố ai mang đến lễ phẩm lộng lẫy nhất sẽ được tuyển làm chồng.
Sau khi cân nhắc tôi chọn ra kế hoạch này.
Nếu có thể giành được con quái thú đó thì chắc chắn tôi sẽ vượt trội hơn những đối thủ khác.
Trong quá trình tìm kiếm Carbuncle, manh mối tốt nhất nhưng cũng trở ngại nhất là bạo tộc Lithovar.
Và như kết quả, tôi mang theo tám mươi đơn vị chủ lực nhất của mình, 〖Đội thợ săn đói khát〗.
Mỗi đơn vị bao gồm tám binh sĩ, trong trường hợp này có tổng cộng gần sáu trăm năm mươi người.
Tôi nghĩ là có hơi quá, nhưng có thông tin cho rằng tộc Lithovar được rồng hai đầu bảo trợ.
Vì chưa rõ ràng nên để chắc ăn, không còn cách nào khác ngoài việc tôi mang theo rất nhiều người lính.
Đương nhiên chi phí dành cho cả quân đoàn vô cùng lớn, dù chỉ tốn một phần, nhưng vùng đất này trên danh nghĩa thuộc về giới quý tộc khác, tôi đã rất vất vả mới được phép mang theo lực lượng có tiềm lực chiến tranh như vậy.
Tôi đã nài nỉ việc đi săn Carbuncle là phần phụ chứ mục đích chính là tiêu diệt bộ tộc Lithovar.
Tuy vậy xem ra chúng hiếm khi ra khỏi phạm vi khu rừng, vì thế mà đề xuất của tôi không được quan tâm nhiều.
Có vẻ chúng không đáng nguy hiểm như lời đồn.
Tôi đoán người kiểm soát vùng đất gần khu rừng đã bịa chuyện về những thiệt hại do chúng gây ra để được giảm thuế trả cho quốc gia.
Dù sao đi nữa tôi cũng đã giành được sự cho phép nhờ hối lộ một khoản lớn cho lãnh chúa khu vực này.
Toàn phải tốn kém cho những việc không đâu, và vì việc xâm phạm khu rừng mà tôi có thể khiến tộc Lithovar trở thành kẻ thù.
Một sự đánh đổi xứng đáng.
Nó vẫn đáng giá nếu có thể giúp tôi trở thành vua.
Tình cờ, chỉ huy tinh nhuệ của 〖Đội thợ săn đói khát〗 lại là người đàn ông được nhắc tới trước đó, Azalea.
Lần này, chủ yếu là anh ta đảm nhiệm hộ tống.
Ngoài ra tôi còn trực tiếp tham trận nên nhiệm vụ của anh ta càng khó hơn.
Nghe nói tộc Lithovar rất mạnh nhưng sẽ không có cửa với 〖Đội thợ săn đói khát〗.
Nếu cần thiết, đội còn có thể tấn công vào điểm yếu của đối thủ bằng cách bắt giữ con tin nhằm hạn chế mức độ linh hoạt của chúng.
Có thể nói là tôi đang quá thận trọng với lũ mọi, nhưng cũng không nên tấn công trực diện vào.
Tôi sẽ phái do thám thăm dò tình hình và khả năng chiến đấu của chúng rồi chọn thời điểm hoàn hảo đánh ập toàn bộ trong một khắc.
Thêm nữa phải để lũ phụ nữ và trẻ con còn sống để tra khảo thông tin trước khi gϊếŧ hết.
Như thế không chỉ Carbuncle sẽ nắm trong tay tôi mà còn đạt được thành tích nhờ tiêu diệt bộ tộc man rợ.
Không có gì lạ khi tôi trở thành vua của vương quốc Ardezia.
“Azalea, anh nghĩ kế hoạch đối đầu với bộ tộc Lithovar như thế nào?”
“Thần một lần nữa ấn tượng với tài nghệ của ngài.
Một kế hoạch giữ được mức thương vong tối thiểu.
Chỉ cần xem nhóm trinh sát sẽ mang về được những thông tin gì.”
“Fuhahaha! Ta chắc chắn đúng mà! Nhưng anh không nghĩ sẽ thú vị hơn nếu có những yếu tố bất ngờ à? Dù gì chúng ta có một thuật kiếm sĩ nổi tiếng ở đây và ta, được kính sợ với mệnh danh Kiếm vương.
Lũ khỉ rừng chẳng tài nào xứng cả!”
Tôi nâng cao giọng, tất cả những người lính 〖Đội thợ săn đói khát〗 cũng phì cười.
Azalea nhìn ra phía sau tôi với thái độ ngạc nhiên.
Tôi thấy chỉ duy nhất một người không cười, ngồi tách rời khỏi nhóm.
Đó là Nell, một thành viên trong 〖Đội thợ săn đói khát〗 tiên phong chỉ đạo bởi Azalea.
Đôi tai thú lộ ra dưới mái tóc màu xanh biển đậm.
Một thằng nhãi nhân thú.
Hắn là người...!không, một con thú thoát khỏi kiếp nô ɭệ và được đón nhận đến Ardezia.
Theo tôi thấy, nhìn nhận lũ nhân thú như một con người thật ghê tởm.
Vì hắn có kỹ năng kiếm thuật tốt nên tôi mới cho vào đội tiên phong, nhưng tôi không thể hài lòng về chủng loài, ngoại hình và tính cách của hắn.
Ngay lúc này đây hắn ngồi đó làm mất bầu không khí là đủ khó ưa rồi.
Lại còn có mùi hôi của động vật, hắn là người duy nhất trong đội tôi không cho phép bước vào dinh thự của mình.
Azalea bước lại gần Nell.
“Này, sao vậy Nell? Ngài Tolman có ý khích lệ tinh thần của chúng ta, thế mà cậu tỏ ra lạnh nhạt thế.
Bộ sức khỏe có vấn đề sao?”
Tôi cũng đứng dậy tiến đến chỗ họ.
“Oh, ta biết rồi! Cho dù có bệnh gần chết đi nữa cũng đâu thể làm ngơ trước chủ nhân của cậu.
Ta nghĩ nên cắt bỏ đôi tai to tướng vô dụng này đi!”
Tôi kéo tai của Nell giật xuống đất.
“Ow- Oww! Xin lỗi! Nh- Nhưng…”
“Nhưng nhị gì hả? Nếu có chuyện gì thì nói ra đi.
Cậu không cần gì phải lưỡng lự cả.”
“Không phải đâu…”
“Không ư? Nói đi Azalea, anh cũng nghĩ vậy chứ? Là một đồng đội, cậu ta hẳn sẽ có ý kiến muốn đóng góp, anh xem có đúng không? Đôi tai với cái miệng này thật vướng víu, hay là giúp cậu ta dẹp bớt nó đi? Nếu anh đồng ý thì để ta tỉa nó đi cho nhé?”
Khi Nell cứ mãi do dự, tôi rút con dao găm từ trong áo choàng đưa sát lên môi của hắn.
Hắn tái mặt nhìn lưỡi dao sáng bóng rồi mới bày tỏ.
“Umm… Chẳng qua vì bộ tộc Lithovar có tàn ác đến đâu… nhưng việc gϊếŧ phụ nữ và trẻ con thật… Thần biết là dù miễn cưỡng, với sức mạnh quân sự lớn đến dường này, chúng ta không thể đơn giản là dọa nạt họ thôi sao…”
“Quả nhiên cậu không cần đến cái miệng này nữa nhỉ?”
Tôi xoay lưỡi dao nhấn vào miệng Nell.
Hắn định lùi ra nhưng tôi đã chộp cổ bằng tay còn lại.
Hàm răng cắn chặt lấy con dao để ngăn tôi không đẩy sâu hơn nữa, dù cho máu đã nhỏ ra.
Mặt hắn biến sắc, nước mắt ứa ra khi run rẩy lắc đầu.
“Fuhahaha! Đùa thôi.
Những người không có khiếu hài hước luôn trở thành trò cười! Mọi người nghĩ có đúng không?”
Cả nhóm lính lại cười rôn rả.
Nell thả mình nhẹ nhõm.
Nhân cơ hội, tôi tung gối lên cằm hắn.
Hắn phun máu ra ngã xuống đất.
“Ah, aah! Aaaaaaah!”
Nằm đấy mà lăn lóc rên la.
“Ngu xuẩn biết bao! Ta có giao ước với tên ngốc cai trị vùng đất này là giúp tiêu diệt lũ bộ tộc dị hợm đó! Bọn nhân thú chậm tiêu thật rắc rối!”
Tôi tin tên cầm quyền ấy cũng không lấy làm quan tâm tộc người Lithovar, nhưng trong thời điểm quan trọng này không nên mang tiếng xấu nào.
Nếu để xảy ra sai lầm không khéo lại tốn kém thêm một mớ.
Sau khi chửi rủa, tôi lấy ngón tay quẹt lên người.
Máu của hắn dính trên này, tôi nhổ xuống đất.
“Máu của con thú bẩn thỉu.
Ai đó mang cho ta thứ gì để chùi sạch nó đi.”
Azalea đưa ra một mảnh vải.
Anh ta đã dự đoán được chuyện này nên đã chuẩn bị trước.
“Thần có nên dẫn Nell đi điều trị không ạ?”
“Ah, cậu ta cũng là một phần trong lực lượng.
Khiến cậu ta trở thành vô dụng thì không hay.
Hãy chết trên chiến trường còn hơn là ở đây.”.
262: Thời Gian Ngắn Tại Ngôi Đền
Trở về ngôi đền Long thần cùng Aro.
Tôi để ý đến một cái cây lớn đáng lẽ ra không hề có ở đó.
Cái cây bật gốc với một cái miệng mở ra.
Oh, đó là mộc quái.
Mộc quái lắc người làm đám nhện non màu vàng lục rơi tõm xuống.
Vẫn còn một số bò ra khỏi ngôi đền.
“Gaah! Guah!”
Cô bạn vươn đầu ra và lũ nhện đến gần.
Chúng bắt đầu leo lên và dùng chân gõ lên đầu cô ấy, đùa nghịch xung quanh.
! Xem ra cô nàng thật sự muốn giữ chúng lại.
Tương lai dành cho chúng như thế nào, tôi không biết.
Nhưng việc chúng chào đón chúng tôi khiến cho nơi này thật giống nhà.
Lũ nhện non, mộc quái, Aro… và cả thỏ đất sét.
Phải, thật vui khi có đầy sức sống.
Thế nhưng…
Cứ như tôi đang đi vào con đường trở thành quỷ vương.
Khi tất cả lớn lên đều có khả năng tiềm lực chiến tranh.
“Gaah! Gaah!”
Cô bạn gào lên.
Tôi nhìn qua thì thấy mặt cô ả bám đầy mạng nhện.
Cái trò chơi quái dị gì đây?
「Gỡ ra! Lấy chúng xuống giúp tôi!」
Nếu cô lắc đầu đủ mạnh là chúng rơi xuống thôi…
「Rơi mạnh quá chúng chết mất!」
Ôi trời… tôi không tin chúng yếu đuối đến mức khiến cô phải bận tâm đâu.
Mà bầy nhện làm tổ trên đầu một con tà long hạng A là chuyện hiếm có lắm đó.
Tôi lấy chân trước khẽ tán vào đầu cô bạn làm lũ nhện non rơi xuống.
“Gaa…”
Cô ta mệt nhừ nằm duỗi dưới đất.
! Ngoài lũ nhện, còn thứ khác làm tôi đáng quan tâm hơn.
Gần ngôi đền có số cống phẩm đặt ở đó.
Chắn chắn do người Lithovar để lại.
Khi họ đến, mộc quái đã giả vờ biến thành cái cây.
Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt rầu rĩ của Baron khi nhìn vào ngôi đền trống rỗng.
Rất cảm kích.
Người bạn của tôi cũng bừng mắt sáng rỡ và chảy dãi nhìn lấy đống thức ăn.
Đi săn cả ngày nên thành thật mà nói tôi cũng đói.
Có một bình rượu, con heo rừng với cái thùng lớn…
Hử, nắp của cái thùng hơi bị bật ra thì phải?
Cái gì bên trong nhỉ?
Tôi nghĩ đến chuyện về sau khi tiếp cận lại.
Vấn đề cấp bách nhất hiện giờ là hòa giải giữa hai ngôi làng.
Liệu bên phía đối nghịch Long thần tan rã, ngôi làng này có chịu chấp nhận họ hay không.
Theo những gì Tatark nói thì đây là trở ngại lớn nhất.
Nếu thế lực của Long thần có sức ảnh hưởng thì tôi sẽ làm được gì đó…
Ngay từ đầu, tôi không biết mức độ chia rẽ như thế nào cả.
Càng tới gần tôi lại nhận thấy dự cảm không lành.
「Rượu! Rượu! Rượu!」
Cô bạn thì lải nhải.
Cũng chẳng đáng quan tâm.
Lỡ mà cái thùng có phát nổ thì tôi vẫn có cách đỡ được.
Tôi đưa chân lại gần thùng gỗ.
Có âm thanh cọ quậy bên trong rồi dừng lại.
Cái thùng rung lắc đôi chút.
〖Cảm quan〗 suốt khi nãy cứ im lặng bỗng cảnh báo tôi.
Tôi ớn lạnh sống lưng.
C- Cái cảm giác này làm sao quên được.
Nhưng lại không thể làm rõ nổi.
Dù gì không nên nghiền nát món quà mà tộc Lithovar gửi tặng.
Có lẽ họ bắt một sinh vật sống cho tôi.
Cứ xem cái gì bên trong đã rồi tính sau.
Tôi dùng móng cạy cái nắp.
「! Tốt hơn dừng lại.
Không ổn」
Cô ấy cũng cảm nhận được.
Nhưng tôi vẫn vung móng bất kể.
Cái nắp bay đi.
Nhanh như cắt, một con bọ lớn nhảy xổ ra.
Trên người có đường sọc, tám cái chân dài ngoằng bung rộng.
Hàng tá cái răng trồi ra từ miệng.
“VeeEEE!”
Quả như tôi đoán, một con Abyss.
Không muốn đập nó bằng chân trần, tôi lùi lại.
“VeAah!”
Nó nhổ ra phần còn lại của thứ gì đó khỏi miệng.
Những giọt máu và thịt bầy nhầy trộn lẫn trong thứ nước dãi màu xanh lá.
Có lẽ nó đã chui vào thùng ăn số cống phẩm.
Tôi ngay lập tức thủ thế đôi cánh.
“VeeEEE! VeeEEE!”
Di chuyển những cái chân tức thì, nó bỏ chạy khỏi tôi theo đường zic zắc.
“GuuoOOOOh!”
Tôi thu cánh hội tụ ma lực rồi tung ra 〖Phong trảm〗 mạnh mẽ.
Không chỉ một mà là tám phát bắn đồng thời.
Những lưỡi kiếm đâm xuyên mặt đất, cây cỏ và gạch đá.
Một trong số chúng lao đến được con Abyss cắt nó ra làm hai.
【Cấp độ Kỹ năng cơ bản 〖Phong trảm〗 đã tăng từ 5 lên 6】
Chất lỏng đặc quệt chảy ra.
【Đã nhận được 180 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 180 điểm kinh nghiệm】
! Phù, tôi đã quen cách để gϊếŧ chúng rồi.
Nhưng nhìn cái xác của lũ này vẫn còn hãi hùng vãi.
Cứ tưởng chỉ do cái nắp bị đặt lệch, không ngờ có cả con Abyss nhảy dựng lên.
Làm ơn ngừng lại cái trò này ngay.
Tôi liếc vào bên trong cái thùng có ba con chim.
Tất cả đều bị cắn vào bụng, ruột gan gì lộn tùng phèo ra ngoài…
Sao con nào nó cũng xực một miếng hết vậy?
Bộ muốn chọc tức tôi à?
Dù bao tử cồn cào nhưng tôi không muốn ăn đồ thừa của Abyss…
Có khi nào lũ chim còn bị nó đẻ trứng vào bên trong không?
Tôi khá chắc Thần ngôn sẽ giải thích chúng sinh sản bên trong xác quái thú khác thay vì tự nuôi dưỡng.
Nếu là vậy thì thịt lũ chim này vẫn an toàn vì kích cỡ còn nhỏ hơn con Abyss…
Cho dù vậy thì cách chúng bị xé toạt ra tùm lum là hết muốn nhậu.
Có lẽ còn dính ít nước dãi nữa.
Cô bạn nhìn mớ hỗn độn mà con Abyss để lại với thái độ cực bình tĩnh một cách không tưởng.
Quả nhiên cô ta cũng ngán ngẫm.
「! Nếu nhắm mắt lại thì vẫn ăn được」
G- Gì cơ! ?
Thôi cho tôi xin.
Thật sự, cô ấy nhắm mắt nuốt gọn hết số thịt chim (đồ thừa Abyss).
Thở hì hục, cô bạn mở mắt ra.
「Nước, lấy nước lẹ! 」
A- Ai bảo ngoan cố làm gì…
Bởi vì chia sẻ chung cơ thể nên tôi biết cô ấy cũng cảm thấy đói bụng thế nào…
「Có lẽ do tôi tưởng tượng, nhưng cái miệng cứ thấy nhớt nhớt! 」
! Ái, tôi cũng vậy.
Nhiều lúc tôi cũng có chung giác quan.
Nhìn tởm như vậy mà sao còn cố ăn nữa?
Đói khát từ đời nào rồi hả má?
Khi nào mới chịu ám ảnh với thức ăn đây?
Bực tức, tôi quay về hướng chỗ bình rượu.
Hãy khử trùng cái miệng của cô lại.
Cho cô uống sạch luôn đấy.
Cô bạn ngậm bình lên tu hết một hơi.
Sau đó đặt cái bình lại xuống đất.
「Aah… khi nãy muốn khóc luôn! 」
Tôi biết, giờ thì ổn rồi phải không…
Vừa được nhẹ nhõm thì tôi giật mình vì lũ nhện non túm tụm quanh xác con Abyss.
Chúng cắn ra từng miếng quấn vào túi tơ.
Mắt tôi mở to hết cỡ.
Thật luôn hả trời?
Bộ nó ăn được sao?.