Không lơ là cảnh giác, tôi và thằn lằn đen tiếp tục vây quanh con chó trong thế gọng kìm.
Một cách yếu ớt, con khuyển hai đầu vẫn lăm le lườm tôi khi đang thè chiếc lưỡi của nó.
Còn khỏe gớm nhỉ? Nhưng nó sẽ sớm không thể di chuyển được nữa.
“Gu, Guwao!”
Cái đầu bên phải đang cố gắng duy trì〖Nghỉ ngơi〗, một vài vết thương trên người nó được chữa lành ít nhiều.
Tuy nhiên độc tố trong người nó vẫn không biến mất.
Hơi thở của con chó ngày một khó khăn hơn, vết thương trên mắt nó cũng không thể hồi phục.
———————————————
Loài: Twin head
Trạng thái: Nhiễm độc α (nặng)
Cấp độ: 39/45
HP: 141/155
MP: 112/221
———————————————
Mặc dù kết quả trận chiến đã gần như định đoạt, tôi có cảm giác rằng con chó vẫn sẽ tiếp tục ngoan cố cho đến chết.
Sau cùng, độc của con thằn lằn rất mạnh.
Tất cả những gì con chó có thể làm là kéo dài mạng sống bằng cách liên tục sử dụng kỹ năng hồi phục, nhưng nó sẽ không thể làm điều đó mãi bởi số lượng MP có hạn.
Lớp lông trên cái đầu bên phải đang rụng dần, chỗ xung quanh con mắt bị thương của nó cũng vậy.
Tôi và thằn lằn đen đã phối hợp với nhau rất tốt, tuy nhiên tôi sẽ cần ẻm giải độc cho tôi lần nữa.
Chúng tôi đã nhanh chóng dùng〖Lăn〗nhảy ra khỏi làn khói độc, và tất nhiên chúng tôi cũng bị ảnh hưởng.
Dù ẻm có kỹ năng miễn nhiễm với chất độc, nhưng tôi thì không.
Nhanh lại đây nào! Hãy giải độc cho tao trước khi tao cũng đồng chung số phận với con khuyển hai đầu kia.
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp lên tiếng…
“…Guou”
“Kuun”
Không chút do dự, cái đầu bên trái quay sang chiến hữu vẫn còn đang rêи ɾỉ của mình rồi vung móng vuốt xuống.
“Tsu!?”
Con chó quyết định cắt bỏ cái đầu bên phải để ngăn không cho độc tố truyền xuống cơ thể.
Tôi có thể hiểu được nguyên do cho hành động đó, nhưng cảnh tượng vẫn rất sốc.
Kể cả nếu tôi chọn sai hướng tiến hóa và trở nên có hai đầu giống nó, tôi cũng sẽ không bao giờ dám làm vậy.
“Guou!”
Khuyển hai đầu sủa lên một tiếng trong khi vẫn trừng trừng về phía tôi.
À không, mất cái đầu kia rồi, giờ đây nó chỉ là một con chó bulldog bình thường với trò phun lửa vặt vãnh mà thôi.
Bởi hành động vừa rồi, ưu thế của chúng tôi đã bị giảm đáng kể.
Tuy nhiên mặc dù cái đầu bên phải là nơi nhiễm độc nặng nhất, cơ thể con chó vẫn đang chịu ảnh hưởng nhất định.
Thêm vào đó, từ giờ nó không thể sử dụng phép thuật hay kỹ năng trị thương được nữa.
Con chó vẫn không có ý định bỏ chạy.
Dĩ nhiên rồi, trạng thái nhiễm độc vẫn còn đó, chưa kể nếu bỏ chạy thì nó đã không nhẫn tâm loại bỏ “bạn bè” của mình.
Trừ phi thắng được chúng tôi và bắt con thằn lằn giải độc cho mình, nó hầu như chẳng còn cơ hội sống sót nào.
Mày thực sự muốn chơi khô máu với hai đứa tụi tao sao?
Hay mày chỉ đang cố vùng vẫy trong tuyệt vọng?
Nếu là như vậy, kể từ khi con thằn lằn xuất hiện, tôi tự hỏi tại sao con chó vẫn một mực lườm về phía tôi?
Khi thằn lằn đen vẫn còn ẩn nấp trong bụi cỏ, tôi có thể hiểu được hành vi đó.
Tuy nhiên chẳng phải lúc này nó nên cảnh giác một chút ở đằng sau thay vì cứ khư khư nhìn tôi như thế?
Để xem nó còn kỹ năng gì nào…
———————————————
〖Nghỉ ngơi: Cấp 4〗〖Trọng lực: Cấp 2〗〖Ma thuật thổ (rất lớn): Cấp 3〗
〖Cắn: Cấp 3〗〖Vồ mồi: Cấp 4〗〖Hơi thở thiêu đốt: Cấp 3〗
〖Đánh dấu: Cấp 4〗〖Bạn đồng hành: Cấp –〗
———————————————
Những kỹ năng kia vẫn còn hiển thị sao?
Nhìn vậy chứ tôi cho rằng nó sẽ không thể sử dụng chúng được nữa.
…Thế còn〖Bạn đồng hành〗là cái chi rứa?
!!!
“Gaa!”
Này thằn lằn đen! Tránh xa con chó ra!!
Mày đang ở trong phạm vi của nó đấy!!
Tôi hét lớn để cảnh báo khi con thằn lằn đang định tiếp cận con chó từ điểm mù.
Con thằn lằn nghiêng đầu, dường như vẫn chưa hiểu ý nghĩa của tiếng hét, và đã không thể rút lui kịp thời.
Ở gần đó, cái đầu bên phải bị cắt đứt vốn đang nằm trên mặt đất với hai con ngươi mở rộng, bỗng dưng di chuyển và dùng bộ hàm vẫn còn sắc nhọn của mình lao đến con thằn lằn.
Mặc dù bị bất ngờ bởi cảnh tượng quái dị đó, nhờ được tôi cảnh báo sớm, thằn lằn đen đã kịp sử dụng〖Lăn〗để giữ khoảng cách, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là ẻm đã né được lành lặn.
Một vết rạch khá sâu trên hông con thằn lằn, nếu tình hình tệ hơn ẻm đã mất luôn cả da lẫn thịt rồi.
Cái đầu đó nhanh quá, thậm chí còn nhanh hơn cả bản thể nó nữa.
Phải chăng đây là khả năng liên kết của〖Bạn đồng hành〗?
Dẫu tôi có hoài nghi thế nào, bởi hiệu ứng đáng sợ đến từ kỹ năng đó, mỗi khi cái đầu di chuyển, máu vẫn tiếp tục chảy, da thịt không ngừng rớt xuống, và xương bên trong cũng bắt đầu lộ ra ngoài.
…Tôi cho rằng hiệu ứng đó sẽ không kéo dài được lâu… ít nhất tôi tin là như vậy.
Tuy nhiên với tốc độ không tưởng của nó, con thằn lằn sẽ khó lòng thoát được.
Tôi chạy đến chỗ cái đầu với ý định cho nó nằm đo đất một lần và mãi mãi.
Nhưng bản thể của con chó lao ra chắn ngang hòng cản đường tôi.
“Bawu!!”
Kể cả khi bị nhiễm độc và mất một cái đầu, con chó vẫn còn dày đặc sát khí.
Rõ ràng nó đã đạt ngưỡng giới hạn của bản thân, nhưng ánh mắt kiên định vẫn còn đó.
Kể cả khi vẫn còn trạng thái〖Nhiễm độc α (nhẹ)〗, cơ thể nó vẫn trông rất sung mãn.
Tinh thần chiến đấu thật ngoan cường.
“Gaa!!”
Tôi không ghét sự cứng đầu của nó, nhưng đó không phải là điều tôi bận tâm đến.
Thực sự, con chó ngu ngốc này chỉ đơn giản nghĩ rằng “nếu mình cố gắng cầm cự, chất độc rồi cũng sẽ tan biến thôi.
”.
Danh Sách Chương: