182: Hộ Tống
Dõi theo con kiến đang mang viên thịt rết trở về tổ.
Tôi lén bám theo nó.
Lúc này tôi cần phải xem tình hình liệu con kiến có quay lại an toàn hay không.
Dù rằng bản thân mỗi cá thể khá mạnh, riêng con này đã bị yếu đi đáng kể.
Nếu lỡ như nó bị quái thú khác tấn công và gϊếŧ chết giữa cuộc hành trình, xem như mọi việc làm trước đó coi như công cóc.
Cái vụ này sẽ hơi ngộ, nhưng đích thân tôi phải hộ tống nó về đến tận cửa.
Tuy vậy chứ, nhìn nó vác viên thịt mà trông vất vả quá thế, làm tôi cảm thấy không mấy an tâm.
Con kiến đó có lẽ đang nổ lực hết mình vì lợi ích cho cả quần thể…
Phát hiện ra hàng đống thịt rết quả là một thành tích đáng nể vực dậy tinh thần của nó.
Tôi lắc đầu vứt bỏ mấy suy nghĩ ấy đi.
Vô nghĩa lắm, đéo quan tâm.
Viên thịt chắc chắn sẽ được mang về tổ nếu tôi cứ việc bám theo.
Kế hoạch mà thất bại thì tôi không tài nào đối đầu nổi với tên anh hùng kia đâu.
Nếu tôi muốn lên cấp thật nhanh và hiệu quả trong hoang mạc này, không có bất kỳ cách nào khác ngoài cày xới cái hang kiến đó cả.
Rết khổng lồ đã xong rồi, còn đi săn mấy con quái kiểu Sên khổng lồ thì tốn công sức.
Có một điều đáng sợ cần phải nói, chứ mỗi con kiến có cùng thứ hạng so với Sên khổng lồ, đây là nguồn điểm kinh nghiệm rất ngon lành.
C-, uhm… Con kiến kia.
Là do tôi hay vì nó di chuyển có chút kỳ lạ vậy?
Vừa nói xong thì con kiến té cái đụi, viên thịt rơi khỏi miệng.
Ái! Ngươi có sao không đấy?
Chân? Có khi nào nó si cà que rồi không?
Nó vội đứng dậy và nhặt lại viên thịt.
Tuy đã bình tĩnh lại, tôi không thể hết khỏi sự lo ngại.
Tình trạng hiện giờ của nó ra sao nhỉ?
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Chảy máu
Cấp độ: 24/55
HP: 33/226
MP: 69/69
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
! Dĩ nhiên, HP của nó đã giảm đi nặng nề.
Ngay cả vậy, dù nó không bị quái thú khác tấn công thì cũng có thể chết trên đường về.
Tôi ngay lập tức tiếp cận đến nó.
Con kiến buông khỏi viên thịt và mở to cặp hàm đe dọa tôi.
“Kucha! Kuchaa!”
Nó chửi tôi như thể còn thù hằn vụ kéo lê nó bên dưới vừa rồi.
“Guo!”
Tôi dùng 〖Hồi sức〗, phục hồi HP cho nó.
Đây, lại lần nữa.
Thêm một phát.
Luồng sáng bao phủ quanh con kiến.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Lv: 24/55
HP: 95/226
MP: 69/69
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Xong, thế là ổn.
Tuy vậy năng lực chữa trị vẫn yếu xìu.
Sức mạnh ma thuật của tôi rồi sẽ phát triển hơn, đúng chứ?
! Nghĩ lại có khi nào Danh hiệu 〖Con đường tà ác〗 kiềm chế năng lực phục hồi không ta?
Tôi không biết liệu chủng loài mình đang mang có phải là vấn đề không nữa?
Con kiến nhìn tôi bằng thái độ kinh ngạc.
Tôi dùng 〖Lăn〗 rồi lại lẩn đi giữ khoảng cách giữa cả hai.
Có khả năng nó sẽ vứt bỏ viên thịt nếu cảm thấy cần phải cảnh giác.
Bởi theo con kiến, tự dưng lại có một thằng khùng nhảy ra giúp phục hồi bằng ma lực rồi chạy biến đi với tốc độ bàn thờ.
Mà trước đó, còn bị chính thằng này tấn công lúc đang vác con bọ cạp, rồi bị kéo lê và vứt ở chỗ một nùi đồ ăn.
Từ góc nhìn của nó, bộ tôi không phải là đối tượng đáng nghi sao?
Dựa vào trí tuệ của con kiến, có thể hoặc là nó không đủ khả năng hiểu được động cơ của người khác.
Thế nhưng, hành động quan tâm của nó hệt như bản tính của loài côn trùng và một lần nữa ngậm viên thịt như đéo có chuyện gì xảy ra.
Giỏi, cuối cùng vẫn chỉ là một con kiến thôi mà.
Tôi đoán nó không thể nào bỏ được tập tính.
Nếu là bầy khỉ hay thằn lằn đen là tôi bị bắt quả tang ngay tại trận rồi.
Trong quá trình đi theo rình rập, 〖Cảm quan〗 chỉ điểm cho tôi một thứ gì đó đang ẩn nấp gần đây.
Nó nằm bên dưới mặt đất ngay phía trước đường đi của con kiến.
Hơn thế nữa, rõ ràng sinh vật ấy đã để mắt tới con kiến.
Con kiến mỗi lúc càng tiến tới gần phạm vi lẩn trốn của nó, tôi lại càng cảm thấy sức mạnh ma thuật dữ dội phát ra từ thứ đó.
Nó rõ ràng sắp làm gì đấy rồi.
Con kiến hoàn toàn không hay biết.
Với tôi chính là đảm bảo sự an toàn giúp nó cho tới tận khi mang viên thịt trở về.
Tôi định cắt đầu để thay đổi hướng đi của con kiến, nhưng quãng đường đã quá xa để tôi kịp ra tay.
Hiện tại, tôi cần phải đối diện được với chuyện sắp xảy ra.
Tôi nhanh chóng thu gọn khoảng cách với mình và con kiến.
“-!?”
Tôi đuổi theo bằng mọi sức lực có thể, nhưng con kiến nghĩ rằng bị săn bắt nên chạy nhanh hơn.
Ế nè!
Đừng đi theo lối đó!
Ta đang cố bảo vệ cho ngươi mà! (Trans: WHY ARE YOU RUNNING?!)
Tuy hành động của ta có thâm hiểm đi nữa!
Trong thời điểm con kiến vừa lọt vào tầm ảnh hưởng bí ẩn, mặt đất dưới chân nó lở xuống.
Cái hố nhanh chóng mở rộng cho tới khi nó lớn gấp ba lần tôi.
Con kiến lật nhào và trôi xuống theo sườn hố.
Ở trung tâm xuất hiện một con côn trùng to lớn.
Có kích thước lớn hơn con kiến nhưng vẫn nhỏ hơn tôi.
Gần ba mét luôn sao?
Nó có màu cát tương tự con rết khổng lồ với cặp hàm đồ sộ.
Một bộ lông tua tủa như tóc bao phủ toàn bộ cơ thể cùng hai hạt mắt đen.
Kiểu loại bẫy này lẫn hình dáng con quái ấy…
Một con kiến sư tử!
Nó vươn đầu ra và nhe cặp hàm dài chờ đợi con kiến trôi xuống.
Con kiến cố gắng bò lên nhưng vì con dốc quá gắt.
Bất ổn rồi.
Nó không tự ứng phó được, việc chìm xuống dưới chỉ là chuyện thời gian nữa thôi.
Tôi lao liền vào hố, tóm lấy lưng con kiến và tung cánh.
Con kiến sư tử chui hẳn người ra khỏi cát và đe dọa lấy tôi.
Tôi đá nó một phát rõ mạnh để tạo lực đẩy bay khỏi hố.
Gah, bàn chân tôi đau nhói vãi nồi.
Vấn đề nhỏ nhặt thế này sẽ được chữa lành nhờ 〖Phục hồi HP tự động〗, nhưng tôi sẽ tranh thủ dùng 〖Hồi sức〗 để luyện cấp.
Cơn đau nhanh chóng dịu lại.
Tôi bay đi ở tầm thấp và thoát khỏi con kiến sư tử.
Sau đó hạ cánh và đặt con kiến xuống đất.
Phù, kết quả diễn ra suôn sẻ.
Ngẩng đầu lên nhìn, tôi có thể thấy hang kiến ở phía xa.
Xem ra chúng ta không cần vệ sĩ nữa nhé.
Tôi vừa buông tay ra con kiến đã dzọt biến đi lẹ.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Anh hùng bé nhỏ〗 đã tăng từ 5 lên 6】
Thế mà cũng lên cấp được á?
Quái lạ?
Liệu tôi đã gây đủ ảnh hưởng vào quá trình sàng lọc chưa nhỉ?
Một dự báo tốt đẹp cho con đường tiến hóa của tôi.
Từ giờ trở đi tôi sẽ dùng mọi nổ lực của mình để giúp bọn quái thú.
Con kiến dừng lại nửa đường và quay lại nhìn tôi.
Ừ? Sao nào? Không lẽ…
Đừng bảo là mày định nhả bỏ viên thịt rết nhá…?
“! Kucha”
Con kiến kêu lên và cúi nhẹ đầu.
Một lần nữa nó lại quay đi và hướng thẳng về tổ.
Ôi trời, sao mà tôi thấy bản thân tội lỗi ghê gớm…
Ta xin lỗi, Thần ngôn, ngươi có thể hạ bậc Danh hiệu vừa rồi được không?
Ta nghĩ mình không xứng đáng.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Dối trá〗 đã tăng từ 2 lên 3】
Éc đéo có phải đâu nhá.
.
Sau khi chắc chắn con kiến đã trở lại tổ an toàn, tôi quay về để đoàn tụ với thỏ banh và Adofu.
Sau khi gặp lại, tôi để ý thấy một dòng nước hơi xanh chảy ra từ mép của thỏ banh.
Lại một lần nữa, tôi đoán nó đã đập nhừ tử rồi xơi một con quái nào đấy.
Thế mà HP của nó không bị giảm, kể cũng lạ ghê.
Sau đó chúng tôi đi lang thang khu vực quanh hang kiến, cuối cùng tạm trú dưới một cây xương rồng lớn.
Cũng đã trễ lắm rồi.
Tôi sẽ dựng trại ở đây, để cơ thể thư giãn khi vẫn quan sát về phía tổ kiến.
Từ đây tôi có thể nhìn tổng thể khu vực nếu bay qua bên trên.
Tùy thuộc vào kế hoạch mồi độc có thành công hay chăng nữa, động thái tiếp theo của tôi có thể bị ảnh hưởng khác hoàn toàn.
Nếu không thể lên cấp thông qua lũ kiến, việc đối đầu với tên anh hùng là chuyện chắc chắn không thể nào.
Điều đó mà thật sự xảy ra sẽ rất tiếc cho Adofu.
Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc đổi sang kế hoạch nhanh chóng giải cứu Nina và tức thời rời khỏi đó.
Và như thế tôi không có bất kỳ khả năng nào để giúp đỡ người thân của Adofu.
Tuy vậy, muốn lên cấp thông qua lũ kiến đồng nghĩa phải tàn sát hết bọn chúng.
Cảnh tượng con kiến ấy hạ đầu trước tôi cứ ám ảnh mãi trong tâm trí.
Tôi lắc người, vứt bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu.
Đây là điều tôi nhất quyết phải làm.
Hoàn toàn không thay đổi.
Tôi vỗ cả hai tay lên mặt để khích lệ tinh thần.
Bộ móng cào lên mặt và nó hơi đau một chút.
Thỏ banh nhìn tôi với ánh mắt đầy tâm tư.
Thông cảm nhé các bạn kiến.
Đừng vì trách ta mà giữ lòng thù ghét.
Cho dù chỉ mỗi mình ta hiểu, ta cũng mong gửi lời xin lỗi.
Tôi tạm thời bay lên để khảo sát khu vực.
Có mười lăm con kiến chui ra khỏi hang và xếp thành ba nhóm năm con.
Mỗi nhóm chia ra đi theo hàng của chúng.
Tôi còn thấy thêm vài nhóm bước ra và làm điều tương tự.
Rõ rằng khả năng điều phối của loài kiến rất kỹ cương, tôi đã biết rồi.
Tôi không nghĩ ra lý do gì chúng lại hành động theo nhóm năm con cả, nhất là giữa hoang mạc này.
Ngoài con rết khổng lồ ra, tôi chưa từng thấy con quái thú hạng B nào khác.
Chỉ với hạng C, năm con là đủ giải quyết bất kỳ nhóm nào trong chúng.
Từng quá rõ trong trường hợp con bọ cạp vừa rồi.
Ngược lại đối với con rết thì chỉ có năm đến mười con kiến lại không đủ.
Chúng chẳng thể nào thoát khỏi sự truy sát hay xuyên thủng qua lớp vỏ giáp của con rết được cả.
Đến tôi còn phải lợi dụng 〖Tia nhiệt〗 để cắt phăng cơ thể dài ngoằng cứng cáp của nó ra làm hai mà.
Đối với đàn kiến xem như vô phương.
Nếu bạn ở bên ngoài và bắt gặp phải một con rết khổng lồ, nó mà nhắm tới bạn là coi như chết chắc.
Chẳng lẽ vì thế mà lũ kiến còn tồn tại?
Có thể khi đối đầu với những quái thú cấp độ cỡ như con rết thì thiệt hại chỉ có năm con bot sẽ ít ảnh hưởng tới đoàn thể hơn nhỉ?
Hơi chút nhẫn tâm khi nghĩ về điều đó.
Thế chúng hành động theo bản năng hay có người đứng đầu vậy…?
Nếu theo vế đầu sẽ không chính xác vì cách phối hợp bầy đàn giữa chúng.
Mặc khác, đây là vấn đề khi lũ kiến có người chỉ huy.
Lỡ như tôi không may, chúng có thể nhận lệnh không được thu thập những viên thịt đã đặt sẵn…
Bởi tôi cũng chưa nói chắc được trước hoạt cảnh mà chúng đang thể hiện ngay lúc này.
Thế là sao đây?
Tôi tiếp tục quan sát xung quanh tổ và thấy rất nhiều thứ chúng mang về.
Một con quái khá to như bọ ngựa, một cây xương rồng.
Tôi chưa từng thấy con bọ ngựa như thế.
Có vẻ mùi vị cũng chẳng ngon lành gì, sẽ được bao nhiêu điểm kinh nghiệm nhỉ?
Xem ra xương rồng là nguồn nước quý giá trong vùng hoang mạc này, chúng mang về rất nhiều.
Có ba con kiến vác lần lượt ba cái đầu của con lạc đà.
Chẳng phải quen quá đó sao?
Thế thì phần cơ thể đâu?
Tôi làm thế nào mà xem nổi chứ, kiểu như, phim kinh dị.
Hẳn là một cái chết đầy đau đớn với con lạc đà?
Mỗi cái đầu gắn liền chung với một cơ thể.
Giống loài này quả là hàng hot nhất thế kỷ nhỉ.
Còn có một con sên khổng lồ thở thoi thóp.
Vì đàn kiến quá mạnh, nó vặn vẹo điên cuồng.
Sao chúng không gϊếŧ luôn cho rồi?
Mà dù sao nó cũng sẽ sớm chết thôi.
Sinh vật tội nghiệp.
Theo sau đó là nhóm kiến đang mang về một số loại thực vật.
Đó là những loài cây mọc trong đầm lầy.
Có bốn con kiến nâng con sên khổng lồ và ba con kiến mang theo loại cây ấy.
Hai nhóm này đi chung sao?
Thế thì còn phải ba con kiến nữa, tôi không thấy chúng đâu.
Tôi không thể tưởng tượng nổi giả thuyết chúng bị gϊếŧ bởi con sên đó.
Nhưng cũng không loại trừ mọi khả năng được.
Đặc biệt là khi lũ kiến còn bắt sống được thứ này về…
Mà tôi phải suy nghĩ chi cho thêm mệt.
Tuy nhiên, trở lại khung cảnh mà tôi đang quan sát.
Đúng như dự đoán, số lượng kiến đã vượt qua hàng trăm… gần như là đến hai trăm con ư?
Bởi cái cái tổ nằm dưới mặt đất, tôi không biết quy mô của quần thể này bao nhiêu.
Tôi cũng chẳng biết có thứ gì điều hành bên trong không.
Trong khi đang cân nhắc tình hình, ánh dương bắt đầu lấp ló ở đường chân trời.
Buổi đêm kết thúc rồi ư?
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi bị tên anh hùng tấn công, nay mai sẽ là ngày quyết định đưa ra kế hoạch.
Tôi muốn cố gắng tiến hóa ngay trong hôm nay.
Làm ơn nhanh lên đi!
Tới khi nào thì mới có con kiến thứ hai xuất hiện mang về một viên thịt rết nữa chứ?
Con kiến kia đã vác tận về tổ rồi mà…
Lẽ nào mấy viên mồi không hấp dẫn với phần lớn những con kiến khác.
Có thể sau khi báo cáo về sự xuất hiện của những viên thịt, con kiến ấy không nhận được sự tin tưởng do việc trở về đơn độc.
Có khi nó còn bị ép phải ăn thử rồi tử ẹo luôn không chừng.
Tôi đã gặp rất nhiều rắc rồi khi cố dẫn dụ con đầu tiên.
Đáng lẽ tôi nên mang cho nó viên không có độc mới đúng chứ nhỉ?
Chỉ tại do tôi quá tự tin về cách diệt kiến dân gian thời tiền kiếp.
Tôi đã không bỏ được định kiến xem thường bọn chúng.
Thế này có lẽ sẽ giúp tôi rút kinh nghiệm hơn.
Nghĩ về điều mà tôi thất bại, trái tim bắt đầu rạo rực lên.
Sau khi hạ cánh xuống đất, tôi thấy thật buồn não.
Bọn chúng tuy chỉ là lũ kiến, nhưng lại có chỉ số thông minh vượt bậc.
Chúng biết cách lấy số lượng áp đảo, và cả biểu cảm tỏ lòng biết ơn của con kiến kia dành cho tôi nữa.
Sự khôn ngoan ấy không chỉ là loài côn trùng.
Một loài kiến từng trải qua nhiều thử thách khó khăn, thế đấy.
“Pefuu…”
Thỏ banh nhìn tôi lo lắng thay.
“Guoo…”
Không hay rồi thỏ banh thân mến ạ.
Ta đã làm hết mọi cách.
Giờ phải thế nào đây?
Adofu đã đồng hành cùng tôi với hy vọng giúp được người thân cho ông ấy, tôi thấy thật hổ thẹn.
Tôi nên giải thích như thế nào?
Thỏ banh dùng tai vuốt lên đuôi của tôi.
An ủi cho tao phải không?
...Đúng thế, chưa đâu, vẫn còn quá sớm để tôi từ bỏ.
May thay, nhờ việc quan sát lũ kiến suốt cả đêm, tôi đã nắm bắt ít nhiều về hang ổ của chúng.
Tôi sẽ cần tới sự hỗ trợ của Adofu và thỏ banh hơn trong lần này và nhờ họ trông chừng tổ kiến.
Còn tôi sẽ để ý bao nhiêu con rời khỏi tổ và hướng bọn chúng di chuyển.
Thi thoảng sẽ trở lại để thông báo tình hình vị trí lũ kiến mà tôi nắm được.
Tôi sẽ dùng những thông tin đó để dự đoán thời điểm mức độ nguy hiểm thấp nhất và tiếp tục kế hoạch diệt trừ.
Nếu mọi việc diễn biến tốt, tôi có thể săn được hơn hai mươi con kiến trong ngày.
Sao đó tiến hóa sẽ mở ra thêm nhiều lợi thế cho tôi.
Được rồi, quyết định như vậy đi, cứ thế mà l…
Ơ kìa, có hàng dài màu đỏ trên hoang mạc.
Umm, đó…?
Oh, là lũ kiến mà?
Sao chúng lại tập hợp đến số lượng lớn như thế chứ?
Cho tới giờ chúng chỉ đi theo nhóm năm con thôi mà…
Quan sát kỹ hơn tôi đã nhận ra.
Hàng ngũ xếp dài đó đang tiến về vị trí những viên mồi.
Mỗi con hẳn là có nhiệm vụ vác mỗi viên thịt.