“Tại sao lại muốn đi cùng ta?” Đây mới là câu hỏi chính thức mà hắn muốn biết, dù sao trên đời này không có vô duyên cũng không có vô cớ, mặc dù nàng đích thật là rất đẹp, cũng đủ mị lực, nhưng đối với hắn mà nói đó không phải là điều hắn quan tâm.
“Không tại sao cả, chỉ là đột nhiên nổi hứng mà thôi.” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn nói thì cười cười trả lời, nàng lần này đích thật là vô tình gặp được hắn, cũng thấy cái này tiểu nam nhân khá thú vị cùng thần bí, cho nên cũng có chút tò mò muốn đi theo hắn…
Trầm mặc nhìn nàng thật sâu, cuối cùng Lạc Thiên âm thầm thở dài rồi trở lại trong phòng, bởi vì từ trong mắt nàng Lạc Thiên không thấy được một tia đùa cợt, mặc dù hắn muốn đuổi nàng đi, nhưng hắn lại không thể, đánh thì đánh không lại, mắng thì không thể mắng, chính vì thế hắn mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần không động tới điểm mấu chốt của hắn là được rồi.
Còn về Hoàng Ngữ Linh vì sao lại muốn ở bên cạnh hắn vậy hắn tuy rằng tò mò nhưng không hỏi, dù sao hắn biết dù hỏi cũng không có kết quả gì, chỉ là sau này vậy mà lại có một cái theo đuôi, quả thật là phiền muộn mà.
Tuế nguyệt trôi qua, chớp mắt đã mấy trăm năm, từ khi Hoàng Ngữ Linh đi tới sau Lạc Thiên chỉ ngồi ở trong phòng tu luyện vũ kỹ, đối với cái kia nữ tử Lạc Thiên không thèm để ý, theo hắn nghĩ nàng có lẽ chỉ là nhất thời nổi điên muốn đi tới đây ở ít hôm mà thôi, tới khi nào chán nàng hẳn sẽ rời đi.
…
Đi ra khỏi phòng lúc, Hoàng Ngữ Linh vẫn là ngồi ở đấy, nàng vẫn là như vậy phong thái mê hoặc, trong tay nàng giờ đang ôm lấy tiểu bạch, bàn tay hoàn mỹ từng ly từng tí kia đang khẽ vuốt ve lấy nó.
Kể ra cũng lạ, giống như Cơ Lang trước đó thế nhưng muốn vuốt ve tiểu bạch nhưng nó không hề đồng ý, vậy mà bây giờ cái này Hoàng Ngữ Linh lại có thể để nó ngoan ngoãn nghe lời tùy ý để người khác vuốt ve.
“Ngươi tới.” Nhìn thấy Lạc Thiên đi tới Hoàng Ngữ Linh vẫn ngồi đấy tùy ý khẽ cười một tiếng.
“Gâu.” Thấy chủ nhân đi tới tiểu bạch lập tức tránh thoát Hoàng Ngữ Linh đi tới trong áo hắn, hiển nhiên đối với nó mà nói Lạc Thiên vẫn là than thuộc hơn đấy.
Đối với Hoàng Ngữ Linh chào hỏi Lạc Thiên khẽ gật đầu, tuy rằng không biết nàng ý đồ là cái gì nhưng mặt mũi vẫn phải cho đấy, dù sao người ta nhưng là một tồn tại vô địch, không phải ai cũng có thể khinh nhờn.
“Bất Tử Thôn Thiên Cẩu, khó lường, vậy mà loại này Cổ Thú cũng bị ngươi tìm tới được.” Đối với Lạc Thiên thái độ Hoàng Ngữ Linh cũng không để ý rồi nhìn tiểu bạch cảm khái nói, hiển nhiên nàng cũng nhận ra lai lịch của tiểu bạch.
Nói thật thì ngay từ đầu thấy nó lúc nàng cũng khá là giật mình, dù sao Bất Tử Thôn Thiên Cẩu nhưng chiến lực cực mạnh, hơn nữa nó nếu trưởng thành lúc vậy muốn giết chết nó là điều cực kỳ gian nan, dù sao khả năng bất tử của nó không phải là trưng cho đẹp, mà loại này Cổ Thú nhưng cực kỳ quý hiếm, theo nàng biết thì mỗi một đời Cổ Thú trước chết đi thì đời sau Cổ Thú mới có thể xuất hiện, còn về tại sao thì nàng không biết, nhưng chính như vậy thôi cũng đủ biết nó quý hiếm như thế nào.
“Đích thật là vậy, chỉ hi vọng nó có thể lớn lên.” Nghe nàng nói Lạc Thiên cũng gật đầu thừa nhận rồi nhìn tiểu bạch khẽ nỉ non, hắn cũng rất kỳ vọng vào tiểu bạch có thể trưởng thành, sau này nó nhưng sẽ trở thành trợ lực của hắn đấy.
“Đi thôi, đi lấy danh nghạch vào Thần Ma không gian.” Lạc Thiên khẽ vuốt ve tiểu bạch một lát rồi chậm rãi nói, còn hắn nói là Hoàng Ngữ Linh hay là tiểu bạch vậy thì không ai biết.
Nghe hắn nói Hoàng Ngữ Linh cười khẽ rồi cũng đứng dậy đi theo.
……
Diễn Võ Trường, là một nơi thường tổ chức các đợt tỷ đấu trong Thần Cung, hôm nay người người náo nhiệt đi tới, bởi vì sắp lựa chọn Thánh Tử cùng với ba trăm cái danh nghạch cho nên hầu như tất cả đệ tử đều đi tới đây, bọn họ mục đích trong có tới xem thi đấu, có tới để dự thi, dù sao Thần Ma không gian trong thứ tốt nhưng là rất nhiều, không phải ai cũng cam lòng bỏ qua.
Liền Lạc Thiên bước vào Diễn Võ Trường lúc tất cả mọi người đều nhìn lấy hắn, trong những đôi mắt kia có tò mò, có sợ sệt.. chỉ là tất cả mọi người không ai dám đi lên chào hỏi tên sát tinh này, dù sao ai biết hắn có hay không nổi hứng rồi bỗng nhiên vỗ họ một chưởng.
Còn một bên Hoàng Ngữ Linh thì bọn họ làm như không thấy, bởi vì chỉ cần nhìn vào nàng thôi đã khiến người lập tức quen đi khuôn mặt nàng, hiển nhiên là nàng có dùng một chút thủ đoạn, cái này cũng chính là vì sao sắc đẹp của nàng hiển hiện ở trước mặt mọi người mà không bị bất kỳ ai đi tới tán tỉnh.
“Ngươi có vẻ bị rất nhiều người sợ hãi.” Nhìn xung quanh một vòng Hoàng Ngữ Linh cười cười nói, nàng nhận ra được đám người xung quanh tất cả đều có chút sợ hắn.
“Không liên quan.” Lạc Thiên không thèm để ý, nhìn xung quanh một vòng rồi hắn đi tới một nơi trống trải ngồi xuống chờ đợi.
Nhìn Lạc Thiên tìm một chỗ ngồi xuống Hoàng Ngữ Linh cũng đi tới, nàng thần thái là như vậy tự tại, tựa hồ bất kỳ nơi nào cũng đều là nhà của nàng vậy.
Phía trên đài cao, có mấy vị Chân Quân đang ngồi đấy để chủ trì lần này tỷ đấu đều nhìn về Lạc Thiên một cái rồi không nhin nữa, quản chi đệ tử bị phế Phó Cung Chủ cũng vậy, bởi vì bọn họ biết có tìm Lạc Thiên đòi lại cái gì công đạo cũng không thể được, đánh thì đánh không lại, hơn nữa phía trên đã không có chỉ lệnh vậy bọn họ cũng không tiện nói cái gì.
Còn về Hoàng Ngữ Linh thì bọn họ cũng không để ý, dù sao nàng bây giờ dùng thủ đoạn không phải ai cũng có thể nhìn thấu, quản chi bảy cái Thần Ngân Chân Quân cũng vậy.
“Ngươi nói chính đạo tốt hay là Ma đạo người tốt hơn đây?” Nhìn xung quanh một vòng lúc Hoàng Ngữ Linh bỗng nhiên hỏi một câu, lời nói tuy rằng có vẻ tùy tiện hỏi nhưng Lạc Thiên vẫn cảm nhận được sự quan tâm trong nàng tới vấn đề này.
Trầm mặc một lát rồi Lạc Thiên chậm rãi nói: “Tốt hay xấu thì ai biết được đâu, đối với ta mà nói ai tốt ai xấu cũng vậy cả mà thôi.”
“Ồ, nghe có vẻ như ngươi cũng không bài xích người Ma Đạo, vậy nếu một người thân của ngươi đi theo con đường Ma đạo thì ngươi sẽ làm gì?” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn nói vậy cũng không ngoài ý muốn rồi hỏi tiếp, nàng nói Ma Đạo không phải là tu ma mà là một người tính cách đi vào tà ác con đường, giống như một người tốt bỗng nhiên trở thành sát nhân cuồng ma vậy, đây cũng là vấn đề nàng muốn hỏi nhất.
“Vậy chỉ cần người đó không lừa gạt ta hoặc là gây bất lợi cho ta cái gì vậy ta sẽ chống đỡ cho hắn.” Lạc Thiên không suy nghĩ nói, đối với hắn mà nói tốt xấu gì cũng được, chỉ cần ngươi đối tốt với hắn, không trở thành kẻ cản đường hắn vậy thì dù người đó có tốt hay xấu có quan hệ gì đâu.
“Vậy là nữ nhân mà ngươi yêu nhất đây?.” Hoàng Ngữ Linh nhìn hắn hỏi tiếp.
“Nếu nàng thật sự như vậy ta sẽ đem nàng trở lại bản tính, còn nếu làm không được vậy ta cũng nguyện cùng nàng đọa lạc thành ác ma.” Hờ hững giọng nói, mang theo không hối hận lời nói từ Lạc Thiên trong miệng vang lên.
“Quản chi cùng người trong thiên hạ đối địch cũng là như vậy?” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn nói không khỏi nao nao rồi hỏi tiếp.
“Đối đầu với cả thiên hạ sao?” Lạc Thiên nghe nàng vậy không khỏi có chút kỳ quái nhìn nàng, tại sao bỗng nhiên lại hỏi cái này vấn đề, chỉ là hắn vẫn trả lời: “Nếu thật có ngày đó vậy ta cũng sẽ đứng bên cạnh họ và nàng.” Hắn lời nói là như vậy nặng trịch, là như vậy không có chỗ thương lượng.
“Tại sao phải lựa chọn như vậy?, không lẽ ngươi không sợ chết sao?” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn trả lời chắc chắn thì ngẩn ra rồi hỏi tiếp.
“Đối với ta mà nói, trên đời này còn có rất nhiều thứ quý giá không kém gì mạng sống, nếu thật sự một ngày ta mất đi nó vậy cũng chính là ngày trái tim của ta chết đi ngày, chính vì thế chết thì có làm sao.” Lạc Thiên chậm rãi trả lời, nói tới đây hắn không khỏi nghĩ tới Hoặc Thiên cùng Phượng Yến Thanh mấy người, bọn họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, nếu một ngày bọn họ đi vào Ma đạo con đường, vậy hắn cũng sẽ không do dự đứng tại bên cạnh bọn họ đi.
Có lẽ sẽ có người nói hắn là ích kỳ hoặc vô tình, vì một thân nhân mà đối đầu với thiên hạ, nhưng đây đối với hắn mà nói vậy thì có làm sao, hắn sinh ra vốn đã mang theo trái tim cô độc cùng vô tình, mọi thứ trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là như vậy không đáng chú ý, thiên hạ trong mắt hắn bất quá cũng chỉ đến thế thôi!
“Có nhiều thứ quý giá bằng cả mạnh sống sao.” Nghe hắn nói Hoàng Ngữ Linh không khỏi có chút xúc động, nếu thật sự có một ngày có người xem nàng quý giá như cả mạng sống của hắn vậy thì thật tốt.
“Ngươi cô độc.” Lạc Thiên ở một bên nhìn Hoàng Ngữ Linh thần thái không khỏi lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, ta vẫn luôn cô độc.” Hoàng Ngữ Linh thu hồi cảm xúc lại tùy ý cười nói, nàng có tự tay sáng lập ra một cái cơ nghiệp vạn cổ khó có như hôm nay, như vậy những thứ nàng đã trả giá không phải ai cũng có thể hiểu được, mà cô độc chính là một trong cái giá nàng phải trả.
Chỉ là dù vậy thì nàng vẫn chưa từng hối hận qua, nàng có giấc mộng của mình, cũng đã hoàn thành nó, bây giờ dù đã mất đi rất nhiểu nhưng nàng chưa từng hối hận qua!
“Vậy ngươi sẽ làm như thế nào nếu cũng phải lựa chọn như vậy đây.” Lạc Thiên hữu ý vô ý hỏi nàng một câu.
Đối với cái này Hoàng Ngữ Linh không đáp mà tùy ý cười, nhưng mặc dù nàng không trả lời thì Lạc Thiên vẫn thấy được đáp án giống như hắn từ sâu trong đôi mắt đó.