Cái này hắn lại nói thật, dù năm đó hắn chỉ mới Phong Giả cảnh đỉnh cao nhưng cũng không phải là cái gì Thánh Tôn có thể so sánh, thêm vào trận chiến cuối cùng hắn có thể nói là trong đương thời cùng thế hệ gần như không có địch thủ, muốn làm một cái sư phụ của một tiểu tu sĩ còn chưa tới Vương Tôn thì dư thừa.
“Được, chỉ cần công tử có thể chữa khỏi cho ta như vậy tiểu nữ nguyện ý bái người làm thầy.” Phượng Duyên cuối cùng vẫn quyết đoán nói. Chỉ cần có thể chữa trị được thiếu khuyết huyết mạch thì nàng không phải không thể bái Lạc Thiên làm thầy.
“Được, đã ngươi quyết định vậy thì theo ta.” Lạc Thiên mỉm cười phất tay một cái cả hai đã xuất hiện một thứ nguyên khác. Đây là Thiên Tinh Tháp không gian, tại đây có thể nói chặt đứt với thế giới bên ngoài, hình thành một cái thế giới riêng.
Một lần nữa đã xuất hiện đã tại một căn phòng, căn phòng này có một trận pháp, nó tựa hồ đang hút nguyên khí ở toàn bộ thứ nguyên để dịch chuyển đi vào, tựa hồ trận pháp uẩn dưỡng lấy một thứ phía trong.
“Đây là cái gì thứ nguyên.” Phượng Duyên có chút tò mò nhìn xung quanh, hiển nhiên nàng biết mình được dịch chuyển tới thứ nguyên không gian, dù sao nàng xuất thân rất cao, kiến thức cao hơn người thường rất nhiều.
“Cái này sau này ngươi sẽ biết, theo ta.” Lạc Thiên không giải thích rồi đi vào trận pháp trước, Phượng Duyên theo phía sau. Khi bước vào trận pháp trong ngươi sẽ cảm nhận được nguyên lực vượt qua bên ngoài không biết mấy trăm lần, xung quanh trần đầy dị hoa kỳ thảo. đây là kiếp trước Lạc Thiên tích góp được mà thành, sau đó chuyển dời cấy ghép dược thảo vào trong Thiên Tinh Tháp.
“Thánh phẩm Đăng Tiên Thảo, có thể khiến nguyên thần vô điều kiện tăng thêm hai phần chiến lực.”
“Thánh phẩm Huyết Dương Hỏa Vân Thảo, có thể rèn luyện mười phần tạp chát trong khí huyết…”
“Đây là, không lẽ là trong truyền thuyết thần dược Cửu Long Tham Diệp, có thể trực tiếp giúp Thánh Chủ đột phá Tôn Chủ cảnh sao?.
Nhìn từng cây từng cây linh dược dù xuất thân như Phượng Duyên cũng không khỏi trợn mắt há mồm, mặc dù trong tộc nàng thấy rất nhiều lại linh dược, nhưng không trân quý như ở đây. Trong căn phòng này Linh Dược hầu như phục dụng sau đều vô điều kiện không di chứng tăng lên chiến lực, tăng lên cảnh giới, cái này có thể thấy quý hiến thế nào.
“Được rồi, ngươi cởi quần áo vào trong cái đàm kia ngồi đi.” Lạc Thiên chỉ một cái đàm rồi nói với Phượng Duyên. Đây là đàm máu do các đời tổ tiên Lạc Tộc để lại, lúc trước vốn sắp tiêu tan trong thiên địa nhưng Lạc Thiên chuyển dời vào Thiên Tinh Tháp rồi bày một cái trận pháp có thể tạm thời ngăn cản đàm máu bốc hơi trong vài trăm năm, vừa vặn Phượng Duyên có thể sử dụng nên gọi nàng tiến vào.
“Cái này, cái này, không hay lắm đầu.” Phượng Duyên nghe phải cổi quần áo không khỏi đỏ mặt cúi đầu, nếu là Lạc Thiên là nữ tử thì nàng còn có thể, nhưng lại là nam tử, cái này khiến nàng cảm thấy khó xử.
“Muốn chữa bệnh vậy thì phải cởi quần áo, nếu ngươi không muốn ta không ép.” Lạc Thiên không quan trọng nói, cái này người bệnh là nàng mà không phải hắn.
“Ta…ta, ngài có thể rời mắt một lát được không.” Phượng duyên có chút lắp bắp nói.
“Được, cởi nhanh rồi vào.” Lạc Thiên dở khóc dở cười rồi nhắm mắt quay ra sau.
Một lát sau nghe “xoạt..”, hiển nhiên đã cởi xong, cuối cùng Lạc Thiên mở mắt quay đầu lại, đập vào mắt là một cái trứng, phù văn hiện quanh, hiển nhiên là dã bắt đầu hấp thu.
Lạc Thiên có chút chờ mong nhìn quả trứng, nếu nàng thành công vậy xem như là họ hàng xa của Lạc Tộc, như vậy cũng có thể xem như nàng là thân nhân của Lạc Thiên. Hơn nữa Hư Vô Ngọc Âm Huyết có thể nói là một loại huyết mạch không kém gì Đế Tộc, Thiên Tộc.. mấy chủng tộc kia, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó nếu nàng có thể phát huy được hết thảy tác dụng của Huyết Mạch vậy thì nàng đã vượt qua các tộc.
Hai năm qua đi, bọc trứng dần dần tản mát ra quang mang màu xám, “Rắc” một âm thanh vang lên, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Thiên nàng xuất hiện, nàng trần truồng như nhộng ngồi nhắm mắt trên đàm, giờ khác này đàm bên trong máu đã biến mất, hiển nhiên khi nàng hấp thu phần còn lại Bổn Nguyên thì chúng không cầm cự được nữa mà tan biến.
Nhìn nàng trần truồng Lạc Thiên không khỏi nhìn nhiều một chút.
Tuyết phong sung mãn, trắng buốt như tuyết, vượt qua cấp độ bình thường rất nhiều, phía trước có hai chấm đỏ như hai đóa mẫu đơn nở rộ, khi màu xám quang mang tiêu tán càng như tiên tử đang tắm.
Nàng tuyệt mỹ mang theo nhu nhược nhưng dáng người lại nóng bỏng, có thể nói dáng người của nàng là đẹp nhất mà Lạc Thiên từng thấy, thon dài hai chân như chọc nam nhân nổi giận, quả thực chỉ dựa vào dáng người nàng cũng đủ mê hoặc rất nhiều nam nhân.
“Aaa.” Vừa mở mắt còn chưa kịp vui mừng đã thấy Lạc Thiên nhìn chằm chằm vào mình Phượng Duyên không khỏi kêu la một tiếng, xấu hổ rồi lấy quần áo mặc vào.
“Được rồi, trái tim ta đập bằng lý trí, ta còn không tới nỗi muốn chiếm đồ đệ mình tiện nghi đâu.” Lạc Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái rồi nói.
“Ta ta.. phải.. phải bái công tử thành sư phụ sao?.” Phượng Duyên có chút chần chờ nhìn Lạc Thiên, cũng không biết suy nghĩ gì khuôn mặt càng đỏ
“Không muốn sao?.” Lạc Thiên tiếu phi tiếu tiếu nhìn nàng một cái, nhìn nàng động một tí là xấu hổ không khỏi có chút buồn cười. Hắn cảm thấy hôm nay hắn cười quá nhiều, có lẽ khi có một họ hàng xa mà tâm tình tốt đi.
Lạc Thiên phất tay một cái đã về tới nguyên điểm, tại đây mọi thứ đều như lúc mới tiến vào vậy, hiển nhiên khi bước vào Thiên Tinh Tháp Lạc Thiên đã gia tốc thời gian.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Lạc Thiên mỉm cười nhìn nàng, đối với tương lai của nàng hắn rất xem trọng, bây giờ chỉ mới Thiên Tôn cảnh đỉnh phong nên chưa trùng kích Chân Ngã Thần Hỏa nên mọi thứ còn kịp, Nếu để hắn điều giáo vài năm thì hiền nhiên sẽ rất tiền đồ.
“Sư phụ ở trên, xin nhận đệ tử ba lạy.” Phượng Duyên cũng biết là lúc thực hiện ước hẹn bái sư, lần này so với trước kia càng tình nguyện, hiển nhiên nàng tâm tư lung linh có thể đoán được Lạc Thiên rất có thể là tồn tại vô địch nào đó bước vào hồng trần nên không do dự dập ba lạy.
“Ha ha, tốt, .” Lạc Thiên cười lớn một tiếng, lúc này đây tâm tình hắn rất tốt, hiển nhiên được làm sư phụ của người khác cũng là một việc đáng vui lòng.
Lạc Thiên lấy ra một bức tranh, bức tranh này vẽ lên chín người, trong đó có tám nam một nữ, mỗi người đều là bá thế tuyệt luân, bễ nghễ Thập Thiên Vũ Trụ. Khi bức tranh này xuất hiện thời điểm một luồng Tôn Uy hạo hãn mà ra, chúng quét ngang cả Trường Minh đại lục, khiến cho cả Trường Minh đại lục rung chuyển, tựa như là con thuyền nhỏ trôi nổi trong sóng lớn bất cứ lúc nào cũng bị lật tung.
Cảm nhận được Tôn Uy kia tản mát không kiêng kỵ gì các tổn tại vô địch trong Trường Minh đại lục giật mình :“ Tôn Chủ cực hạn.”
Hiển nhiên bọn họ biết Tôn Chủ cực hạn đại biểu cho cái gì cho nên lại yên ổn trong nơi tiềm tu, chuyện liên quan đến Tôc Chủ cực hạn không phải ai cũng có thể quản được, làm không tốt là còn bị dính tới nhân quả.
“Đây là.” Phượng Duyên rung động nhìn bức họa, Tôn Binh, cảm nhận được Tôn Chủ uy áp Phượng Duyên liền biết đây là một món pháp bảo Tôn Chủ từng dùng qua. Hơn nữa uy thế vượt qua lão tổ trong tộc nhà nàng.
.”Đây là bức họa các đời trước của môn phái chúng ta, tên là Thiên Tinh Cung, sau này ngươi sẽ là đời thứ mười một của Thiên Tinh Cung.” Lạc Thiên trịnh trọng nói với nàng một tiếng.
“Đệ tử nhớ kỹ.” Phượng Duyên trịnh trọng nói rồi phục bái tại bức tranh bên trong chín vị, thần thái trên đầy tôn trọng cùng kính ngưỡng.
Lạc Thiên nhìn nàng gật đầu rồi mi tâm phát sáng, kim quang từ mi tâm Lạc Thiên bay ra, chúng hình thành một cái tháp.
Khi cái tháp này xuất hiện thời một luồng uy áp từ tháp tản mát mà ra, một cỗ uy áp trên có thể diệt sát Tiên Thần, dưới có thể trấn Minh Ngục.
“Đây là Thiên Tinh Tháp, mỗi đời truyền nhân khi nhận đệ tử đều phải truyền lại Thiên Tinh Tháp cho đệ tử, mà ngươi là đời thứ mười một của Thiên Tinh Cung, hiện giờ cũng là lúc ta truyền lại cho ngươi.” Lạc Thiên có chút không bỏ nhìn Thiên Tinh Tháp đưa cho Phượng Duyên, dù sao nó đã làm bạn với hắn từ năm mười tuổi, bây giờ truyền lại cho để tử có chút khó tiếp thu.
“Sư phụ, nếu ngài không cần thì có thể dữ lại.” Phượng Duyên nhìn Lạc Thiên có chút không bỏ nên khuyên can.
“Không sao, chỉ là làm bạn với ta lâu như vậy nên có chút không bỏ, bây giờ cũng nên là lúc rời đi.” Lạc Thiên cười khẽ nói, kỳ thật hắn không phải là tiếc uy lực của cái tháp này mà là có chút không thích ứng mà thôi, hơn nữa hắn muốn mọi thứ đều là tự mình kinh lịch có được mà không phải của người khác đưa cho, chính vì thế hắn mới làm ra quyết định này.
“Ta giúp ngươi nhận chủ.” Thấy nàng còn muốn nói Lạc Thiên cắt đứt rồi không để nàng kịp phản ứng đã đem Thiên Tinh Tháp đưa tới tại mi tâm của nàng, Lạc Thiên hai tay kết ấn, từng luồng phù văn từ Thiên Tinh Tháp lao vào mi tâm Phượng Duyên.
Một lát sau kim quang dần dần tản đi, Thiên Tinh Tháp đã không thấy nữa, hiển nhiên đã bị Phượng Duyên nhận chủ thành công.
“Đã tạ sư phụ thành toàn.” Phượng Duyên cúc người cúi cảm ơn Lạc Thiên, hiển nhiên khi được Thiên Tinh Tháp nhận chủ nàng đã biết một số tin tức trong đó, nàng biết mình được nhập vào một cự vô phách môn phái, mà hôm nay tất cả nàng có được đều là Lạc Thiên ban cho.
“Không sao.” Lạc Thiên cười nhạt nói, rồi hắn nhìn nàng một cái :“ Sau này ra ngoài đừng làm mất mặt truyền thừa chúng ta là được, bây giờ ngươi đã được rất nhiều thứ, ta không hi vọng ngươi lại thiếu tự tin như trước.”
“Đệ tử nhớ kỹ, sau này chỉ cần ai dám bắt nạt đệ tử vậy để tử sẽ giáo huấn hắn.” Phượng Duyên có chút đáng yêu dơ nắm đấm cười nói, hiển nhiên tại trước đây vì nàng huyết mạch thiếu khuyết mà tự ti, nhưng bây giờ nàng đã không còn khuyết điểm nữa thì tự tin lại một lần nữa trở về.
“Tốt, dẫn ta đi tới biệt viện.” Lạc thiên cười khẽ rồi nói.
“Sư phụ, nếu ngươi vừa tới Ngọc San Thành vậy không bằng ta dẫn ngươi đi xem xung quanh đi!.” Phượng Duyên cười không đáp mà đề nghị nhìn Lạc Thiên.
“Vậy đi một vòng.” Lạc Thiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao mới tới Trường Minh đại lục nên cũng chưa quen thuộc, để nàng giới thiệu một chút cũng không sai.
Đi trên Ngọc San Thành hai người vừa đi vừa nói, vốn tính cách của Lạc Thiên rất không thích nói nhiều nhưng có lẽ bở vì Phượng Duyên có gần huyết mạch với hắn nên tâm tình rất tốt.
“ Mười vạn năm Thiên Ngoại Phôi Thạch.”
“ Mười sáu vạn năm Tàng Ngục Thạch đây…”
Đi qua một khu chờ lúc, tu sĩ tấp nập xem hàng xung quanh, tại đây thường nghe tiếng rao bán các loại Thạch Đầu, hiển nhiên khu vực này đều bán Thạch Đầu.
Thạch Đầu được chia làm bốn cấp bậc như Phàm Thạch, chúng thường từ vạn năm tới mười vạn năm, Thánh Thạch từ mười vạn năm tới năm mươi vạn năm, Tiên Thạch từ năm mươi tới trăm vạn năm, còn Thần Thạch thì thường có trăm vạn năm trở lên.
Thạch Đầu tuy không thể giúp tu sĩ tu luyện nhưng chúng có thể giúp tu sĩ lúc trùng kích Chân Ngã Thần Hỏa, khi ngươi hòa tan vào Thạch Đầu vào thì cái này sẽ khiến cho lúc tu sĩ Chân Ngã Thần Hỏa càng thêm cứng rắn, có thể trong lúc chiến đấu không sợ Chân Ngã Thần Hỏa bị thương dẫn đến thất bại.
Chính vì vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Thạch Đầu, hơn nữa Thạch Đầu cũng có thể hòa tan vào pháp bảo, cái này sẽ gia tăng độ cứng cho pháp bảo.
Đang đi trên đường Lạc Thiên bỗng nhiên dừng lại, hắn không khỏi nhìn về một góc trong khu buôn bán, nơi đó có một chủ quầy hàng đang đội một cái mũ rơm rồi ngồi im chờ đợi, tại trên phường người người đều rao bán hò hét để người khác chú ý, vậy mà người này lại cứ ngồi im tại chỗ, hơn nữa phía trên chỉ có hai món đồ, mà trong hai món đồ đó có một thứ khiến Lạc Thiên khá chú ý.
“Tới bên này.” Lạc Thiên nhàn nhạt nói với Phường Duyên rồi đi tới quầy hàng kia.
“Ông chủ, hai món hàng này bán thế nào.” Lạc Thiên còn chưa tới đã có một người đi trước hỏi giá. Người này là một thanh niên khuôn mặt thanh tú, khí chất xuất chúng, hắn đứng ở đấy cứ như một vị đế vương cao cao tại thượng, tựa hồ hắn mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều là hoàng dụ.
“Ngươi có thể đem ra cái gì?.” Người đội mũ rơm tháo xuống lộ ra một khuôn mặt trung niên, hắn hai mắt nóng bỏng như mặc tan bất kỳ ai nhìn vào. Nhưng đối với ánh mắt kia nam tử y nguyên bình chân như vại nhìn tới, tựa hồ hắn không đem ánh mắt ấy để vào mắt.
“Ta dùng một cây Lục Diệp Thanh Vân Thảo cùng một bình Thánh Thủy Mộc Sương Tuyền để đổi như thế nào?.” Nam tử cao cao tại thượng nhìn trung niên lạnh nhạt nói, ngữ khí ở giữa vẫn là như vậy trên cao nhìn xuống, tựa hồ thiên hạ đều không có người có thể khiến hắn nhìn thẳng.