..........
Mà mười năm sau, đang ngồi xếp bằng Lạc Thiên bỗng nhiên mở mắt, thần sắc bình tĩnh mà hờ hững nhìn về phía trước, theo đó một cái không gian thông đạo lập tức mở ra. Nhìn không gian thông đạo lúc Lạc Thiên không do dự khẽ bước vào.
Một nơi trong tinh không mênh mông, bầu trời đầy ngôi sao đang phát sáng, vẫn thạch, tinh hà... mọi thứ đang chậm rãi duy chuyển theo quý tích của nó, mà ở trong tinh không đó có ba người đang đứng ở đấy, hai nam một nữ.
Cầm đầu là nam tử khuôn mặt anh tuấn, thần sắc bình tĩnh không gợn sóng, tựa như dù Thập Thiên có phá diệt cũng không thể khiến hắn nổi lên gợn sóng, hắn là Thiên Tử Thiên, đại tổ sư của Thiên Tinh Cung.
Một người khác thì là tứ tổ sư Kiếm nhất, khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị, nhưng bề ngoài yêu dị kia lại có một ánh mắt thê lương mà tang thương, tựa như đã trải qua, nếm hết tất cả đau khổ trong hồng trần vậy.
Một nữ còn lại thì là Phượng Vũ sư tôn hắn, nàng vẫn luôn băng sương đối mặt với tất cả, nàng đứng đấy như Nữ Thần Băng Tuyết vậy, bạch y tung bay càng to thêm vẻ siêu phàm thoát tục.
“Đại sư tổ, tứ sư tổ, sư tôn.” Lạc Thiên nhìn ba người khó có vẻ tươi cười nhìn ba người cúi đầu chào hỏi, mặc dù chỉ hơn ba ngàn năm không gặp nhưng như ba trăm vạn năm lâu vậy.
Phượng Vũ cùng Kiếm Nhất ánh mắt khá nhu hòa nhìn Lạc Thiên một cái rồi gật đầu xem như chào hỏi, hiển nhiên bây giờ không phải lúc ôn chuyện.
“Đã tới vậy thì đi thôi, lần này chỉ có bốn người chúng ta đi, những người khác thì ở lại để phòng có người nghi ngờ.” Thiên Tử Thiên nhìn Lạc Thiên cũng gật đầu rồi chậm rãi nói, thần thái là như vậy tuy ý, hiển nhiên chuyện cũ năm đó chỉ là một cơn gió thoáng qua mà thôi, bọn họ là người xem Lạc Thiên lớn lên, là những người thân của hắn, có chuyện gì không thể quên lãng được đây.
“Đã vậy thì đi thôi.” Kiếm Nhất thần sắc yêu dị chậm rãi nói.
“Lần này Lạc Thiên trấn phong thời không không cho bất kỳ ai truyền tin cùng chạy ra, Phượng Vũ giải quyết những kẻ phía dưới Chân Quân, Kiếm Nhất ngăn cản tất cả Chân Quân đang lưu thủ ở trong đó, còn ta thì tìm tung tích của bảo khố.” Thiên Tử Thiên phân phó rồi gật đầu.
Theo đó bốn người biến mất tại tinh không trong.
......
Một nơi khác trong tinh không, có một cái địa vực nằm triền miên tại giữa, nó nằm đấy tựa như từ Thái Sơ đã ở, vạn linh còn vô tri lúc đã xuất.
Từ bên ngoài nhìn thấy nó lúc sẽ khiến người cảm giác rất gần, nhưng khi ngươi nhìn ký lúc lại cảm giác cực kỳ xa xôi, ưựa như nó nằm ở không gian khác vậy. Mà đích thật là như vậy, nó nằm ở một tọa độ khác với không gian hiện tại, nếu không có tọa độ chính xác vậy mặc ngươi sẽ không thể vào được, cho dù dùng vô địch một kích cũng đừng hòng đánh trúng nó.
Nhìn cái này địa vực Lạc Thiên bốn người ánh mắt không có một tia ba động.
“Mở.” Lạc Thiên cuồng hống một tiếng, trên người hắn lập tức thao thiên ma khí, tiên quang chiếu rọi vạn thế tràn ra, hắn giờ này như Thần Ma một dạng.
“Oành” một tiếng, một cái tháp ba tầng theo đó mà ra, nó khí thế như trên có thể trấn Thương Thiên, dưới có thể trấn Minh Ngục, khi nó xuất hiện lúc dù là tồn tại như Thiên Tử Thiên ba người cũng cảm nhận được vô tận áp lực, hiển nhiên cái này ba tầng thấp cực kỳ mạnh mẽ.
“Bá Hộ Kim Tháp nha, không hổ là đệ sáu trong mười Vũ Trụ Chi Binh mạnh nhất.” Nhìn cái kia ba tầng tháp mấy người không khỏi cảm khái, mặc dù đã biết Lạc Thiên được nó nhận chủ, nhưng chứng kiến lúc không kìm lòng được cảm khái một tiếng, bọn họ có thể cảm nhận được trấn áp lực lượng từ Bá Hộ Kim Tháp tản ra, cho dù là mấy người bọn họ cũng không dám nói mình có thể rung chuyển được nó khi bị trấn áp.
“Trấn.” Không để ý mấy người phản ứng Lạc Thiên lại quát một tiếng, lập tức Bá Hộ Kim Tháp tản mát ra kim quang bao phủ cả ức vạn dặm thời không, theo đó vạn đạo như kìm nén, pháp tắc bị trấn áp, địa vực ở không gian trước mắt lập tức bị vô hình lực lượng trấn áp. tại cái này cỗ trấn áp phía dưới không gian ở trong địa vực lập tức bị phong tỏa, không ai có thể đi ra khỏi không gian này, hiển nhiên hắn biết tọa độ của địa vực này.
“Có muốn hay không trấn sát luôn?.” Lạc Thiên nhìn Thiên Tử Thiên ba người khẽ hỏi, hiển nhiên hắn bây giờ thừa sức để làm như vậy.
“Không cần, nếu ngươi đánh vào địa vực vậy bảo khó hoặc một số thứ khác sẽ thay đổi, tới lúc đó nói không chừng không thể tìm được.” Thiên Tử Thiên khẽ lắc đầu, rồi hắn nói tiếp: “Đi thôi, cứ theo sắp xếp mà làm.” Nói xong hắn dẫn hai người đi vào.
Nhìn ba người đi vào Lạc Thiên thần sắc suy tư một cái rồi trầm mặc.
“Không biết vị nào đạo hữu muốn tấn công chúng ta.” Liền ba người bước vào cái này địa vực lúc một thanh âm vang lên, theo đó một trung niên nam tử xuất hiện theo, mà bên cạnh hắn có năm người, mỗi người vạn đạo duy Tôn, Thập Thiên chỉ dẫn, vừa nhìn đã biết là Tôn Chủ cực hạn.
Nhìn bốn người này Thiên Tử Thiên đám người lạnh nhạt nhìn qua rồi chậm rãi nói: “Ba cái có sáu Thần Ngân, hai cái có bảy Thần Ngân, cùng một kẻ có tám Thần Ngân, không ngờ đã dẫn đi nhiều người như vậy mà vẫn còn mạnh như vậy Tôn Chủ cực hạn canh dữ.” Nói tới đây hắn có chút ngoài ý muốn.
“Thiên Tử Thiên, Kiếm Nhất, Phượng Vũ.” Mà lúc nhìn thấy ba người lúc trung niên cùng năm người bên cạnh biến sắc kêu lên, chỉ là nói xong lập tức bình lại, hắn nhìn cầm đầu Thiên Tử Thiên hỏi: “Ba vị lần này tới đây không biết là vì cái gì.” Hắn không thể không cẩn thận, Âm La Điện bọn hắn thế nhưng có thù oán với Thiên Tinh Cung, cái này ai cũng biết, mà lần này ba người tới đây đây e mà nói, như vậy hản là muốn tiến đánh bọn họ, bây giờ cao thủ đã rời đi hết, nếu chỉ sáu người bọn họ rất khó chống đỡ một người trong chứ đừng nói chi là chống đỡ cả ba.
Phải biết Thiên Tử Thiên cùng Kiếm Nhất đều là thập cái Thần Ngân, đều là uy hiếp qua Thập Thiên, còn Phượng Vũ tuy rằng chỉ có chín cái Thần Ngân nhưng nàng lại cực kỳ nguy hiểm, nàng mạnh tới nỗi đủ xếp đệ nhất trong những người có chín cái Thần Ngân.
“Nhiều lời.” Thiên Tử Thiên không thèm để ý rồi nói: “Cứ theo sắp xếp mà làm.” Nói xong hắn lập tức biến mất tại chỗ, hiển nhiên là đi tìm Dung Thiên Ngọc, còn mấy người trước mắt còn không đáng để hắn nhìn nhiều một cái.
Nhìn Thiên Tử Thiên biến mất bọn họ không ngăn cản, cho dù muốn cũng không đủ sức.
“Vù.” Theo đó Phượng Vũ cũng biến mất tại chỗ, hiển nhiên là đi giết những kẻ phía dưới Tôn Chủ.
“Các ngươi cùng lên đi.” Còn lại Kiếm Nhất, hắn nhìn mấy người lạnh nhạt nói, đối với mười cái Thần Ngân như hắn mà nói, không phải cùng cảnh giới vậy tất cả chỉ là sâu kiến mà thôi, cho dù là chín cái Thần Ngân cũng vậy, dù có mạnh tới đâu thì cũng là con sâu hơi lớn là tới cùng.
“Giết.” Mấy người cũng không có cái gì tốt nói cuồng hống giết tới, chuyện tới nước này đã quá rõ ràng, như vậy chỉ có một trận chiến, bọn họ là Tôn Chủ cực hạn, đi tới hôm nay ai không trải qua thiên chuy bách luyện, một trận chiến mà thôi, không làm bọn họ sợ được, dù đối thủ là ai cũng vậy.
“Oanh, Oanh” từng tiếng vang lên, vừa ra tay là ra tay toàn lực, mỗi một kích là băng diệt mọi thứ, vạn giới run rẩy, tại mỗi một kích trong đều có lực đánh toái một cái ngân hà.
Nhìn mấy kích kia Kiếm Nhất nhìn cũng không nhìn nhiều, một chỉ hóa kiếm, một kiếm hóa thành sáu, sáu chỉ trong như lục đạo luân hổi, chúng nơi đi qua đều muốn khiến vạn vật luân hồi, mang theo sinh tử chi lực mà tới, tựa như muốn kéo vạn linh bước vào luân hồi vậy.
“Ầm.” Sáu chỉ đụng vào nhau khiến dư uy tàn phá bừa bãi trong vạn dặm, không gian xung quanh đều băng diệt, thời gian bị mất đi bổn nguyên.
Hiển nhiên không gian bị trấn áp nên dư uy không thể rời đi quá xa, nếu không chỉ bằng một kích tùy ý của Kiếm Nhất cũng đủ san bằng cái này địa vực.
“Chỉ có như vậy sao? nếu không phải bây giờ không phải thời cơ chưa tới bản tọa đã một kiếm trảm sáu cái đầu chó các ngươi.” Kiếm Nhất nhìn mấy người mạnh nhất một kích cũng chỉ như thế khẽ lắc đầu hờ hững nói, lần này hắn tới đây tuy chỉ là một cái phân thân nhưng lại gánh chịu rất nhiều sức mạnh của hắn, không phải là cái gì tám cái Thần Ngân hoặc chín cái Thần Ngân gì đó có thể chống đỡ.
Nghe Kiếm Nhất nói mấy người trầm mặc tiếp tục ra chiêu, hiển nhiên đối với một vị mười cái Thần Ngân bọn họ không có tư cách nói có thể đánh bại.
Mà một bên khác, Phượng Vũ thần sắc hờ hững nhìn địa vực, nàng tay khẽ phất, theo đó có vô số lông vũ từ phía sau nàng hiện ra, mỗi một cái lông vũ đều tản mát ra bạch quang như hàn mang quét cửu châu, sắc nhọn mười phần.
“Đi.” Nhìn phía dưới địa vực Phượng Vũ hờ hững nói một câu, theo đó “Vù vù” từng tiếng vang lên, vô số lông vũ theo chỉ lệnh nào lao tới, mỗi một cái lông vũ đều xuyên thủng không gian, vượt qua thời gian đi tới, mỗi một cái lông vũ đâm xuống lúc một sinh linh khẽ kêu than.
Đây là Phượng Vũ Thập Thiên, một môn Quân Thuật do nàng sáng tạo ra, nó có khá nhiều hình thức, nhưng nó tinh túy nhất là phát huy tốc độ tới mức cực hạn, có thể nói trong Thiên Tinh Cung, thậm chí là Thập Thiên, dù là mười đầu Thần Ngân cũng không dám nói qua mình tốc độ có thể nhanh hơn Phượng Vũ. , dung hợp Phệ Thần Não,kết thừa ý chí viễn cổ! cầm trong tay trọng kiếm, tung hoành Bát Hoang