Nhìn Thiên Ngọc Nương gương mặt hàm sương ba người Lạc Thiên không khỏi rùng mình một cái. Năm đó Lạc Thiên từng thông qua ông nội cũng biết được mẫu thân của mình tính cách rất bá đạo, chỉ là tận mắt thấy lại là một chuyện khác, hắn không khỏi vì năm đó phụ thân mà bi ai.
“Ha ha.” Đối với nàng nói Lạc Lâm cười ha ha một tiếng rồi tiến tới ôm Lạc Thiên, cái ôm này là như vậy chặt chẽ, là như vậy ấm áp.
“Phụ thân.” Lạc Thiên nhìn Lạc Lâm khẽ gọi một tiếng.
“Ha ha, con trai.” Nghe Lạc Thiên gọi mình là phụ thân Lạc Lâm không khỏi cười to trả lời một tiếng, giữa hai người nam nhân như bọn họ không cần phải như khi ở bên phụ mẫu, chỉ cần khẽ nói một câu là đủ rồi.
“Được rồi, phụ thân, mẫu thân, ta giới thiệu cho hai người một vị huynh đệ của ta, hắn gọi là Vô Tâm, là huynh đệ từ nhỏ tới lớn đã theo ta.” Hàn huyên một lát rồi Lạc Thiên nhìn về Vô Tâm khẽ giới thiệu cho hai người.
“Gặp qua thúc thúc, cô cô.” Vô Tâm cũng cúi chào hai người một cái, thần thái ở giữa có tôn trọng, có cung kính, hiển nhiên nếu là trưởng bối của Lạc Thiên vậy thì đáng được hắn tôn trọng cùng cung kính.
“Ha ha, nếu là huynh đệ của Lạc Thiên vậy cô cô phải đa tạ ngươi rồi. Mặc dù dùng vật chất để cảm tạ có chút không có ý tứ nhưng đây là tấm lòng của cô cô và thúc thúc, hi vọng ngươi nhận lấy cho.” Thiên Ngọc Nương cười nhìn Vô Tâm khẽ nói. Trong tay nàng không biết lúc nào xuất hiện một cái chiến kích, nó dài bốn thước, mũi thương sắc nhọn như có thể đâm thủng thương thiên, trên thân tản mát ra nhàn nhạt sát khí, mà cảm nhận được cỗ sát khí này mấy người không khỏi rùng mình, bởi vì họ từ trên đó cảm nhận được máu huyết của Tôn Chủ cực hạ.
“Vù.” Cũng không chờ mọi người phản ứng, nàng ném cây chiến kích về Vô Tâm. Tại trên chiến kích lập tức hiện lên kim quang, cái này kim quang vậy mà lao tới trong mi tâm của Vô Tâm, muốn mạnh mẽ nhận hắn làm chủ.
Cảm nhận được chiến kích đang mạnh mẽ nhận mình làm chủ Vô Tâm không khỏi giật mình ngồi xuống bắt đầu nhận chủ, hắn không ngờ phụ mẫu Lạc Thiên vậy mà trực tiếp như vậy, cũng không chờ hắn phản ứng đã ném tới.
Nhìn Thiên Ngọc Nương phong cách bá đạo Lạc Thiên không khỏi cười khổ một tiếng, hiển nhiên vì nàng bá đạo mà bất đắc dĩ.
“Được rồi, bây giờ gia đình chúng ta có thể nói chuyện riêng.” Thiên Ngọc Nương cuối cùng gật đầu cười nói, hiển nhiên nàng vừa rồi là vì không muốn người ngoài xen vào cuộc nói chuyện của gia đình nàng nên mới làm vậy.
“Con trai, ngồi xuống kể lại những gì đã trả qua cho mẫu thân nghe nào.” Thiên Ngọc Nương tay khẽ phất, một bộ bàn ghế lập tức xuất hiện, nàng ngồi bên cạnh Lạc Thiên rồi khẽ nói.
“Cuộc ôống của ta sao.” Nghe vậy Lạc Thiên cũng không dấu diếm nói ra, nói hắn bị nhân nuôi, trưởng thành, rồi bị buộc chuyển thế.... tất cả một mạch nói ra, không có giấu diếm.
“Mấy năm nay khổ cực cho con.” Nghe xong Lạc Thiên kể Thiên Ngọc Nương cùng Lạc Lâm hai mắt áy náy nhìn Lạc Thiên khẽ nói, bọn họ thật không ngờ Lạc Thiên vậy mà trải qua nhiều chuyện như vậy.
“Không sao, chỉ cần còn sống mọi chuyện rồi sẽ tốt.” Lạc Thiên đối với cái này cười khẽ một tiếng, thần thái là như vậy tùy ý, là như vậy không thèm để ý.
“Được rồi, con nói cái Âm La Điện kia đã xuất thủ với con sao?.” Cuối cùng Lạc Lâm nhìn Lạc Thiên khẽ hỏi, ánh mắt đã trở nên băng lãnh.
“Đúng vậy, năm đó bọn họ là chủ mưu lần này.” Lạc Thiên cũng gật đầu xác nhận.
“Đã vậy thì hẳn là bọn họ đã biết thân phận của con.” Lạc Lâm cũng khẽ nói một tiếng.
“Không lẽ bọn họ có thù oán với Lạc Tộc sao?.” Lạc Thiên nghe vậy không khỏi ngẩn, kiếp trước hắn đều nghĩ là vì thiên phú của mình nên Âm La Điện mới ra tay với hắn.
“Đích thật là có thù oán, hơn nữa là thù oán đời đời kiếp kiếp.” Lạc Lâm cũng khẽ xác nhận, chỉ là nhắc tới Âm La Điện lúc thần thái là tràn đầy khinh thường. Dừng lại một chút hắn nói tiếp :“ Âm La Điện, nó là một thế lực trải rộng khắp mọi nơi, nó tồn tại từ kỷ nguyên Hồng Mông bắt đầu, trong tộc có ghi lại nó là do một người tên là Huyền Vấn Thiên sáng tạo mà ra, bọn họ trong cao thủ nhiều như mây, có thể nói ngoại trừ Lạc Tộc chúng ta ra vậy thì trên đời này không có thế lực nào có thể trấn áp được bọn họ, cho dù là các tộc đã tồn tại từ thiên địa ban sơ cũng vậy...”
“....Mà nói tới người sáng lập của cái thế lực này vậy thì càng khiến cho Thập Thiên cũng vì đó mà run rẩy, năm đó nghe nói vào thời Hồng Mông lúc hắn là một tuyệt thế thiên tài, lúc đó hắn xuất hiện lúc khiến cho tất cả thiên tài đều phải nằm gục xuống không dám khiêu chiến, có thể nói hắn năm đó được công nhận là thiên tài mạnh nhất trong cái kỷ nguyên đó, nhưng mà đáng tiếc cho hắn sinh không gặp thời, trong tộc chúng ta vậy mà xuất hiện một vị là Lạc Long Vương, người mang mười một cái Chân Ngã Thần Hỏa, thân tu Thiên Diễn Hóa Long tới Thập nhất trảo....”
“....Lúc đó Lạc Long Vương xuất thế lúc đã từng tới khiêu chiến hắn, trận chiến đó vốn dĩ người đời cho rằng sẽ là một trận kinh thế chi chiến, nhưng kết quả của trận chiến đó vậy mà khiến người không thể tưởng tượng được, Lạc Long Vương vậy mà chỉ dùng mười chiêu là đánh ngã Huyền Vấn Thiên, sau đó Lạc Long Vương mang theo thất vọng rời đi. Mà cũng từ đó Huyền Vấn Thiên bắt đầu ghi hận lấy Lạc Long Vương, mà sau này Lạc Long Vương cùng Cổ Ma một trận chiến ngã xuống lúc đã từng tìm tới Tộc ta đánh nhau, nhưng mà đáng tiếc trong tộc lúc đó thiên tài cũng đông đúc, có một người gần với chiến lực của Lạc Long Vương đi ra trực tiếp đánh hắn trọng thương rồi chạy mất...”
“...Mà cũng từ đó thù hận bắt đầu, Huyền Vấn Thiên sáng tạo ra Âm La Điện, chuyên đối đầu với Tộc ta, nhưng đáng tiếc cho hắn lần nào cũng bị đánh chạy, sau đó bọn chúng dần dần trốn đi. Ở đoạn thời gian đó đã có rất nhiều vị tổ tiên đã từng đi từng cái địa điểm lật tung cái này tổ chức, nhưng đáng tiếc bọn họ trốn quá kỹ. Mà thời gian kỷ nguyên này bọn họ xuất hiện vậy hẳn là vì bộ tộc chúng ta đã diệt đi.” Nói tới đây Lạc Lâm không khỏi khinh thường một tiếng, năm đó trốn như chuột, bây giờ lúc bọn họ bị diệt thì lại lòi đầu ra.
Nghe Lạc Lâm nói Lạc Thiên cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn, năm đó trong cổ thư không có nhắc tới Âm La Điện cùng một số tổ chức khác, chỉ nhắc tới một số thứ liên quan tới kiến thức tu luyện cùng một ít thứ khác, hẳn nó chỉ là bản thiếu.
“Trong này là nguyên chỉnh cổ thư ghi lại các sự kiện trọng đại mà chúng ta biết.” Lạc Lâm dưa ra một cái chùm sáng ném cho Lạc Thiên cười nói, vừa rồi hắn cũng nghe Lạc Thiên đã từng gặp ông nội, hắn cũng đoán được năm đó Lạc Chiến bởi vì thời gian gấp gáp mà không thể để lại tất cả mọi thứ cho Lạc Thiên.
Nhìn Lạc Thiên tiếp nhận cổ thư, Thiên Ngọc Nương khẽ nói một tiếng :”Con trai, đây là hai món đồ mẫu thân cùng phụ thân chuẩn bị cho con.” Nàng nói xong thì lấy một tờ giấy cùng cái hộp cho Lạc Thiên.
“Tờ giấy này là phụ thân con ghi lại Hư Vô Thiên Kinh cùng Thiên Diễn Hóa Long, mà cái bình này là mẫu thân để lại cho con, tên là Thiên Địa Chi Lệ, nó có thể giúp tu sĩ bước vào ảo cảnh luân hồi tăng lên đạo tâm.” Thiên Ngọc Nương cầm lấy hai món đồ đưa cho Lạc Thiên khẽ nói. Đối với tu sĩ mà nói, công pháp tu luyện cùng đạo tâm mới là quan trọng nhất, còn ngoại lực chẳng qua là tiểu đạo mà thôi.
“Hư Vô Thiên Kinh cùng Thiên Diễn Hóa Long nếu con đã được từ ông nội truyền thừa vậy thì chỉ còn lại Thiên Địa Chi Lệ là có tác dụng, như vậy hãy phục dụng đi.” Lạc Lâm nhìn Lạc Thiên một cái rồi nói, nói xong không khỏi tự hào nhìn hắn lần nữa, có thể diễn hóa ra Ban Sơ Phàm Thể đã là đệ nhất trong tộc, vậy mà bây giờ lại có thể diễn hóa ra Hư Vô Long Thể, nếu như vậy cũng không đáng hắn tự hào vậy cái gì mới khiến hắn tự hào đây.
“Được.” Lạc Thiên cũng không nói gì, thứ này có thể tăng lên đạo tâm, như vậy hắn bây giờ cũng đang rất cần, dù sao hắn bây giờ muốn tăng lên chiến lực là rất khó, như vậy thà tăng lên đạo tâm còn hơn.
Mở nắp bình ra không nói hai lời uống hết vào, tại hắn uống vào lúc ý thức hắn lập tức trở nên mơ hồ. Theo sau đó thời gian không lâu ý thức hắn bị đưa tới một không gian khác.
Ở đây hắn hóa thành một hài nhi, cuộc sống hằng ngày cứ như vậy qua đi, cho tới năm hai mươi tuổi, gia tộc hắn bị diệt, hắn phải trốn đi sau đó tìm đường báo thù.
Một không gian khác.
Ở đây hắn hóa thành một hài nhi, từ nhỏ đã cùng một nữ hài lớn lên, cả hai đều là thanh mai trúc mã, cho tới năm mười sáu tuổi, hắn và nữ hài yêu nhau. Năm hai mươi tuổi lúc, hắn và nữ hài tìm được một kinh thế bảo tàng, nhưng rồi nữ hài năm đó vậy mà đâm hắn một đao muốn cướp đi bảo tàng.
Một không gian khác…..
Hắn cứ như vậy trải qua từng cái từng cái bi kịch, có lúc hắn đứng trên đỉnh cao của võ học tận hưởng cái cảm giác cao xử bất thắng hàn. Có lúc hắn đứng trong thâm uyên vì bị từng lần bi kịch trùng kích. Cứ thế một lần lại một lần luân hồi, hắn đã trả qua vô hạn thăng trầm, mỗi một đời đều là như vậy trải qua trong bi kịch, vui sướng…
Ba trăm năm sau.
Đang ngồi Lạc Thiên bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt kia không có kim quang sơ hiện, nó có chăng chỉ càng thêm tang thương, tựa hồ hắn đã trải qua vô tận tuế nguyệt, nếm trải hết thảy thất tình lục dục, đôi mắt kia là như vậy nhìn thấu lòng người, nhìn thấu hồng trần.
“Đạo Tâm Siêu Thoát!.” Nhìn Lạc Thiên đạo tâm siêu thoát dù là Lâm Lạc cùng Thiên Ngọc Nương đã từng gặp qua không ít tuyệt thế thiên tài nhưng vẫn không tránh được tự hào, phải biết ở tuổi này của Lạc Thiên đạo tâm có thể tiến tới siêu thoát vậy là điều không thể nào, nhưng bây giờ hắn lại làm được, cái này quả thật thiên phú đủ trấn áp một cái kỷ nguyên.
“Không tồi, ở tuổi này có thể đi tới mức này đã là đệ nhất, cho dù năm đó Lạc Long Vương ở độ tuổi này cũng không thể mạnh hơn con được.” Lạc Lâm nhìn Lạc Thiên một vòng rồi cười khẽ nói.
“Đúng vậy, thiên phú như vậy sau này nếu lớn lên đủ trấn áp vạn thế.” Thiên Ngọc Nương cũng gật đầu tươi cười nói.
“Đa tạ phụ thân, mãu thân thành toàn.” Lạc Thiên nhìn hai người cười một cái nói, hắn bây giờ mọi thứ đã hoàn hảo, muốn tăng lên nữa thì phải cần một đoạn thời gian cực dài. Nhưng như vậy cũng đủ để hắn có thực lực phòng thân nếu như lúc đấu giá có đánh nhau.
“Đều là người một nhà, khác khí làm gì.” Thiên Ngọc Nương cười to một tiếng rồi nói.
“Được rồi, tiểu tử, sau này ta không cần biết con sẽ trải qua cái gì nguy hiểm, nhưng nếu thật sự trải qua nguy hiểm vậy thì phải để lại một dòng dõi cho Lạc Tộc, không thể Lạc Tộc truyền thừa đứt đoạn biết chưa.” Lạc Lâm cuối cùng nửa đùa nửa thật nhìn Lạc Thiên khẽ nói.
Đối với cái này Lạc Thiên cũng chỉ cười nhạt một cái, đối với hắn mà nói sinh con là một điều còn xa vời, ít ra hắn bây giờ chưa nghĩ tới.
Ba người hàn huyên một lát, nói về lúc còn trẻ cùng các mối quan hệ lúc thì đang ngồi Vô Tâm bỗng nhiên mở mắt, hắn nhìn về phía gia đình ba người ánh mắt bôi qua một chút ba động rồi im lặng chờ đợi.
“Được rồi, những gì đã nói bọn ta cũng đã nói, sau này con đường của con thì phải tự con đi, mọi chuyện lấy tính mạng làm đầu, nếu không đủ sức vậy thì không cần phải cố.” Cuối cùng Lạc Lâm vẫn quyết tâm nói một câu chia tay rồi nhắn nhủ với Lạc Thiên. Hiển nhiên đối với bọn họ mà nói Lạc Thiên mới là tất cả, cái gì thù hận đã không có ý nghĩa, dù sao bọn họ chết cũng đã chết, cho nên không nguyện ý con cháu của mình sống trong thù hận.
Mà Thiên Ngọc Nương cũng vậy nhìn về Lạc Thiên, mặc dù không nói nhưng quan tâm ánh mắt đã thể hiện rõ ràng.
(Vốn không tính boss nhưng lại cảm thấy nếu vụ đấu giá kia (nếu có đánh nhau) main mà dùng sức mình sống sót được vậy thì không logic, cho nên mình cho e nó thêm tí át chủ bài, ae k ném đá)