“Hừ, lần này cho dù là Chí Tôn Tôn Chủ đích thân tới ta cũng sẽ trảm hắn đầu chó.” Đối với cái này Lạc Thiên khinh thường nói, trong cái bảo tàng kia nhưng có thứ hắn cần và người hắn muốn gặp, ai cản đều không được.
Đối với Lạc Thiên thần thái khinh thường Thập Thiên, vạn cổ duy ta vô địch kia Băng Tuyết ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, nàng thế nhưng chưa thấy cái nào tiểu tu sĩ lớn lối giống như Lạc Thiên.
“Vù vù” Không gian trong bỗng nhiên hiện lên mấy tên đệ tử ăn mặc đồng phục khác nhau, bọn họ đều là những đệ tử con sót lại ở Yêu Hùng Sơn Mạch, lần này cảm nhận được tiên quang nên tới, bọn họ đều là đệ tử kẻ thù trước kia của Lạc Thiên, như Vãn Thanh Cốc, Huyền Châu Môn...
Quả nhiên không nhờ Lạc Thiên sở liệu, chỉ vừa nhìn cái kia kim quang thôi bọn họ đã lập tức động thủ tàn sát lẫn nhau, bầu trời đã bắt đầu nổi lên một mảnh huyết sắc, hồ nước trong màu xanh nhạt đã bắt đầu đổi thành màu huyết sắc.
Nhìn những êệ tử vốn là đồng môn kia vậy mà ngay lập tức bị ảnh hưởng bởi ảo thuật thì Lạc Thiên ba người nổi lên khinh thường, hiển nhiên cảm thấy không đáng đối với mấy người ngay cả phản kháng cũng không thể đã bị ảo cảnh ảnh hưởng.
Ngay cả Băng Tuyết vốn đã có chút đồng tình nhưng theo sau cũng biến mất, một kẻ ngay cả đạo tâm cũng không thể dữ vứng cầm kiếm lên chém về huynh đệ đồng môn như bọn họ vậy thì đã không đáng đẻ nàng đồng tình.
Cũng không bao lâu, tiếng kêu la dần dần yên lặng, cái kia hồ nước bây giờ đã hoàn toàn trở thành một mảnh huyết hồng, nhìn càng thêm quỷ dị.
“Không phản ứng sao?.” Vô Tâm nhìn cái hồ nước không phản ứng thì khẽ hỏi.
“Vẫn chưa đủ, nhưng không sao, con cá lớn sẽ tới, cứ chờ đi.” Lạc Thiên không sao cả cười nhạt nói.
Quả Nhiên không ngoài dự đoán, chỉ một thời gian sau đó thiên không theo sau xuất hiện mười vị Tôn Chủ, mỗi người đều khí huyết tràn đầy như muốn no bạo Yêu Hùng Sơn Mạch một dạng.
“Giang huynh, không biết huynh thấy thế nào về nơi đây.” Một vị Tôn Giả trong đó quay sang một người gần đó hỏi, hắn là Thái Nam của Vãn Thanh Cốc, vốn đang tu luyện thì cảm nhận được đệ tử lệnh bài bị vỡ thì lập tức tới, chỉ tiếc vẫn tới muộn, khi hắn tới đã là một mảnh tàn phá.
“Có người thi truyển ảo thuật.” Vị được gọi là Giang huynh kia khẽ nói, hắn là Giang Phi của Huyền Châu Môn, một vị Đạo Thiên Tôn Chủ, hắn cũng đang bế quan thì thấy lệnh bài đệ tử bị vỡ nên dẫn người tới xem.
“Đích thật là ảo thuật.” Không chờ những người khác nói tiếp thì một thanh âm quanh quẩn lấy không gian vang lên, cái này thanh âm là như vậy đột ngột, là như vậy không thể xác định.
“Là ai?.” Giang Phi khẽ quát một tiếng, mấy ngươi còn lại cũng mở ra thiên nhãn muốn nhìn xem có thể tìm thấy được cái gì hay không.
“Ồ, mười tên Tôn Chủ, như vậy hẳn là đủ.” Thiên không đối diện mười vị Tôn Chủ không biết lúc nào đã xuất hiện hai nam tử. Mỗi người đều là bạch y tung bay, Nam tử đứng trước khuôn mặt hoàn mỹ vô song, tóc trắng bay theo thanh phong to thêm thê mỹ mà tang thương.
Một nam tử khác thì anh tuấn tiêu sái, dáng người kỳ tu, hai mắt băng lãnh vô tình mà nhìn lấy bọn họ, nhìn cái kia ánh mắt băng lãnh mà vô tình như muốn đông lại linh hồn bọn họ một dạng.
“Các hạ là ai?, là các hạ giết đệ tử các môn phái bọn ta sao?.” Giang Phi cầm đầu khuôn mặt ngưng trọng nhìn Lạc Thiên, mấy người sau cũng là như vậy. Bọn họ đều là thân chinh bách chiến, có chuyện gì chưa trải qua, chính vì thế khi gặp Lạc Thiên lúc lập tức biết là đại địch, mặc dù Lạc Thiên ngay cả Thánh Tôn cũng không đến nhưng đây là trực giác mách bảo bọn họ nên bọn họ sẽ không dám sơ suất.
“Kẻ đã chết cần gì biết chứ.” Đối với cái này Lạc Thiên không trả lời mà khẽ nói.
“Oành” Thiên không một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, cái này bàn tay như muốn đè sập chư thiên, đồ diệt Yêu Ma, mang theo thương thiên chi thế lao tới.
“Giết.” Nhìn đại thủ kia mười vị Tôn Chủ mặt không đổi cuồng hống giết. Mỗi người đều đánh ra chung cực nhất kích, mỗi một kích đều mang theo quét ngang vạn vực, đồ sát thiên địa vạn linh chi thế.
“Ầm--” Một tiếng thật lớn, không gian băng diệt, đại thủ bị mười kích đánh trúng nhưng không tổn hại mảy may, lấy tuyệt luân vô bỉ tốc độ xuyên qua thời không lao tới mười người.
“Aaaa.” Kèm theo những tiếng kêu la vang lên, Tôn Huyết bay vung vãi, mười vị Tôn Chủ cửu trọng không kịp sử xuất đại đạo cùng lĩnh vực đã bị trấn giết.
Mà theo Tôn Huyết bay xuống cái hồ nước lúc, hòn đá tản ra các loại phù văn rồi lập tức hấp thu lấy tất cả máu huyết. Vốn hồ nước đã bị nhuộm bởi huyết sắc bây giờ lại trở nên xanh nhạt. Ngoại trừ không gian xung quanh bị tàn phá ra thì mọi thứ vẫn là như vậy, tựa hồ cái hồ nước không bị ảnh hưởng một dạng.
“Oanh.” Kèm theo khi hòn đá hấp thu hết máu huyết thì nó rung chuyển một cái rồi bay lên thiên không. Mà chỗ nó đã từng đặt xuất hiện một cái vòng xoáy, cái này vòng xoáy vậy mà y hệt cái lỗ đen mà Lạc Thiên đã từng triệu hồi ra.
“Đi.” Lạc Thiên quát một tiếng, không để ý Vô Tâm phản ứng nắm lấy vai hắn rồi xong vào vòng xoáy. Theo sau hắn bay vào lúc, một cái bức tường vô hình theo đó che chắn lấy vòng xoáy, hiển nhiên Lạc Thiên không muốn có người thứ ba đi vào.
Đang ở trong thứ nguyên Băng Tuyết vốn định xông lên nhưng bỗng nhiên bị một bức tường vô hình ngăn cản. Cảm nhận bức tường kia một lần nữa nàng không khỏi cười khổ, vốn là tới giám sát Lạc Thiên, cũng nghĩ là hắn sẽ đem nàng đi, nhưng không ngờ hắn lại hố nàng, không cho nàng theo, cái này sau khi trở về nàng cũng không biết nên nói thế nào với sư tôn nữa.
....
Tại một không gian khác, xung quanh một khu rừng có cây cối um tùm, cái này khu rừng tản mát ra một mùi vị cổ xưa, tựa hồ nó tồn tại đã rất lâu một dạng.
“Chính là cái này không gian.” Nhìn khu rừng này Lạc Thiên không khỏi cảm khái một tiếng, trong giọng nói không nói ra được chờ mong cùng kích động.
“Thiếu chủ biết không gian này sao?.” Vô Tâm có chút bất ngờ nhìn Lạc Thiên, trước đó Lạc Thiên đã từng nói là không biết, bây giờ lại nói như biết vậy, cái này khiến hắn có chút kỳ quái.
“Đích thật là biết.” Lạc Thiên cười khẽ nói. Lần này hắn đi Nam Vực chủ yếu là vì cái này không gian, còn về thù hận chẳng qua là tiện tay mà thôi, dù sao hắn bây giờ chiến lực đã không cần phải để ý mấy tên như con kiến hôi kia. Ngoại trừ thù hận sâu như giết cha diệt tộc thì đã không có cái gì thù hận không thể không xóa bỏ.
Mà nhắc tới cũng trùng hợp, cái không gian này sáng tạo vốn là vì hắn, chỉ là không biết sao Lạc Thiên vậy mà có duyên đạt được tấm bản đồ kia, đây có lẽ là vận mệnh đi, Lạc Thiên khẽ nỉ non.
“Đi thôi.” Không quay đầu lại Lạc Thiên khẽ nói, hắn đang rất gấp, rất muốn tới địa điểm kia để xác nhận một ít chuyện.
Hai canh giờ sau hai người đã đi tới một cái cung điện, cái này cung điện từ bên ngoài nhìn rất to lớn và tráng lệ, nó đỉnh đầu như đâm thủng thương khung, quanh thân tản mát ra từng sợi u quang, mà từng sợi u quang kia như đại diện cho một cái thời đại, nó là như vậy tràn đầy tang thương và cổ lão.
Nhìn cái này cung điện kia Lạc Thiên không khỏi có chút kích động, chờ mong rồi lại sợ hãi, nói chung bây giờ hắn cảm xúc rất hỗn loạn.
“Vào thôi.” Lạc Thiên hít một hơi thật sâu rồi dẫn đầu đi vào.
Tại cung điện trong, khi Lạc Thiên hai người bước vào lúc thì một cỗ tang thương mà cổ điển khí tức bao phủ lấy bọn họ, cái này tang thương mà cổ điển khí tức như muốn đưa bọn họ dạo chơi hồng trận một dạng. Mà bị loại này khí tức bao phủ lúc Lạc Thiên cùng Vô Tâm dữ vững đạo tâm rồi đi vào trung tâm.
Mà tại trung tâm cung điện trong, không có Vương Tọa hay Đế Quan như trong tưởng tượng, ở giữa chỉ có một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ có hai đồ vật, một là một cái bình ngọc, cái bình ngọc này mười phần quỷ dị, bởi vì khi ngươi nhìn vào nó lúc ngươi sẽ có một cỗ hàm súc khó hiểu mà hiện lên trong lòng. Nó tựa như muốn ngươi khóc, muốn ngươi cười, muốn ngươi bi ai..., tất cả thất tình lục dục đều được thể hiện khi ngươi nhìn vào nó.
Còn một vật khác thì là một trang giấy trắng rất bình thường, nó không tả mát ra kim quang vạn trượng, cũng không có các kỹ tự cổ điển hay kỳ quái, nó là một trang giấy bình thường không thể bình thường hơn.
Nhìn hai vật kia Lạc Thiên hai mắt ẩm ướt, tựa hồ từ trong hai vật kia hắn thấy được cái gì quý giá nhất đời mình một dạng.
Đằng sau vô tâm như cảm nhận được tâm tình của Lạc Thiên không khỏi kỳ quái, đang định hỏi lúc thì “Oành” một tiếng thật lớn vang lên trong cung điện.
Theo đó là một cỗ bễ nghễ thiên địa, xem thường chúng sinh khí thế tản mát mà ra, cái này khí thế như đại diện cho thiên địa, hiệu lệnh vạn linh, nó cuồn cuồn như sóng lớn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nhẫn chìm thiên địa khiến Thập Thiên vì đó trầm luân. Theo đó là một cái bóng hình nữ tử hiện ra, nữ tử này đứng đấy là như vậy cao cao tại thượng, là như vậy khinh thường Thập Thiên, nàng bề ngoài vậy mà có hai phần giống Lạc Thiên.
“Oành.” lại một tiếng vang lên, không gian chưa kịp ổn định lại lắc lư, một bá tuyệt thiên địa, coi trời bằng vung, thiên địa duy ta làm chủ tản mát mà ra, tại cỗ khí thế này phía dưới thiên địa đều là như vậy không đáng chú ý, sinh linh đều là như vậy yếu đuối, tại cỗ khí thế này phía dưới cái gì Yêu, Ma, Thần... đều phải phục bái nằm tại đất không thể phản kháng. Theo đó là một cái bóng nam tử hiện ra, hắn cử chỉ ở giữa là như vậy không nhìn thiên địa, tựa như hắn đã siêu thoát thiên địa một dạng, mà hắn bề ngoài vậy mà có bảy phần giống Lạc Thiên.
Nhìn hai cái bóng một nam một nữ kia Vô Tâm vốn đang định hỏi Lạc Thiên không khỏi trầm mặc, không cần nói, chỉ cần một cái nhìn thôi hắn đã đoán được một ít, chính vì thế trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.
Không gian yên tĩnh lại, Lạc Thiên nhìn hai cái bóng kia ánh mắt ẩm ướt rốt cuộc cũng rơi xuống hai giọt lệ, hắn nhìn nữ tử một lát rồi nhìn nam tử. Mặc dù bọn họ là cái bóng nhưng giờ khắc này Lạc Thiên như nghe được trái tim của họ đang đập vậy, là như vậy ấm áp, lại là như vậy khiến tâm linh hắn an bình.
Sáu mắt nhìn nhau, thời gian như trở thành Vĩnh Hằng, cuối cùng Lạc Thiên nhịn không được hai gối quỳ xuống dập đầu một cái, hắn cũng không có ngẩng đầu lên, bởi vì hắn sợ có người thấy một mặt yếu đuối của hắn.
“Lách cách.” Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng lách cách như giọt nước rơi xuống mặt đất, nó thanh âm là như vậy thê lương, lại là như vậy cô độc?.
“Con ta!.” Nữ tử lập tức nhịn không được tiến tới đỡ Lạc Thiên dậy rồi ôm lấy hắn, mặc dù nàng chỉ là hình bóng nhưng vẫn thút thít ôm lấy hắn.
“Con trai ta.” Cũng không bao lâu, Thiên Ngọc Nương buông ra Lạc Thiên rồi sờ lên khuôn mặt hắn khẽ nỉ non, trong tiếng nỉ non không nói ra được yêu thương, từ ái cùng với áy náy.
“Mẫu thân.” Lạc Thiên cũng khẽ gọi một tiếng, trong mắt bây giờ cũng tràn đầy ý cười.
Hai người nói chuyện một lát rồi Lạc Thiên nhìn về Lạc Lâm, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói, cuối cùng Lạc Lâm có chút không chịu được ánh mắt của Lạc Thiên rồi cười nói :“ Ha ha, con trai ta, mấy năm qua đi con đã lớn đi rất nhiều, đã không còn là đứa trẻ nữa.”