“Không thiếu thứ gì.” Mai Ngọc ngẩng đầu rồi khẽ lắc đầu nói, vừa rồi nàng đã kiểm tra nhưng mọi thứ vẫn đầy đủ.
“Không biết công tử quý tính đại danh, có thể hay không cho tiểu nữ để lại tên?.” Cơ Như nhìn Lạc Thiên khẽ hỏi, nàng cũng rất muốn biết cái này tuấn mỹ tới mức vạn cổ khó có này rốt cuộc là ai.
“Sau này có cơ hội sẽ biết?.” Đối với cái này Lạc Thiên cười khẽ nói. Xong chuyện ở Vô Cực vũ trụ hắn cũng tính đi Thần Ma vũ trụ giải quyết một ít ân oán, dù sao cũng là lúc nên chấm dứt ân oán tình cừu kiếp trước.
“Vậy tiểu nữ không tiến, hai vị cứ tự nhiên.” Cơ Như biết có hỏi cũng không có kết quả nên cũng không nói đề tài này mà trục khách.
Đối với nàng trục khách Lạc Thiên cũng không nói cái gì, nếu các nàng là con của cố nhân vậy bỏ qua các nàng một lần cũng không sao, phất tay hai người biến mất tại chỗ.
“Tỷ, chỉ là một cái Nhân Tôn tiểu tử cùng với một cái tiểu Thánh Tôn mà thôi, cần gì phải thỏa hiệp với hắn chứ?.” Cơ Lang nhìn Lạc Thiên hai người đi rồi quay đầu nhìn Cơ Như vểnh miệng khẽ hỏi.
“Nếu hắn là chỉ là một cái Nhân Tôn bình thường làm sao có thể không dấu vết cướp đi giới chỉ trên người ngươi chứ?.” Đối với cái này Cơ Như bất đắc dĩ nhìn Cơ Lang khẽ nói.
“Đúng vậy, người này các ngươi nếu không có cái gì xung đột vậy thì không nên chọc hắn.” Đang hai tỷ muội nói thì bỗng nhiên có một giọng nói nam tử vang lên.
Cũng không biết lúc nào sau lưng hai người xuất hiện một nam tử, hắn anh tuấn tiêu sai, phong thần như ngọc nhìn hướng hai người Lạc Thiên rời đi lâm vào suy tư nói.
“Thúc thúc, ngươi biết hắn sao?.” Cơ Như nghe nam tử nói thì tò mò khẽ hỏi. Nàng thúc thúc là Cơ Đại Sơn, trong Ma Đạo ở Thần Ma đại lục cũng là một đỉnh cấp cường giả, vậy mà bây giờ ngay cả hắn cũng nói người này không nên chọc, cái này càng khiến nàng tò mò cùng ngoài ý muốn.
“Các ngươi chắc hẳn biết năm đó có một đệ tử của Ngọc Diện Cung phản bội sự tình chứ?.” Cơ Đại Sơn không trả lời mà hỏi ngược.
“Không lẽ hắn chính là vị kia?.” Nghe Cơ Đại Sơn bỗng nhiên hỏi ngược thì đoán được một ít rồi kinh hô hỏi.
“Đúng vậy, người kia là hắn.” Cơ Đại Sơn như hồi ức lại khẽ nói.
Năm đó khi Lạc Thiên xuống núi đã giả trang thay đổi thân phận gia nhập vào Ngọc Diện Cung trở thành đệ tử trong đó, mà thời gian đó cũng là hắn quen biết Tần Nguyệt. Sau này khi Tần Nguyệt tự sát lúc Lạc Thiên một mình một kiếm lao vào Ngọc Diện Cung tàn sát hơn nửa đệ tử của bọn họ, cũng chính là lúc đó hắn chính thức trở thành kẻ phản bội của Ngọc Diện Cung.
Mặc dù mọi người đã biết hắn là truyền nhân của Thiên Tinh Cung nhưng vẫn gán cho hắn cái tội phản bội mà không phải nội gián, cái này cũng là vì những mối quan hệ rắc rối của Lạc Thiên trước đó.
“Thiếu chủ của Thiên Tinh Cung, không ngờ người kia lại là hắn.” Cơ Như khẽ than một tiếng, thần thái ở giữa không nói hết được hâm mộ cùng tiếc nuối.
Năm đó nàng cũng biết Lạc Thiên vì sao mà cầm kiếm đồ sát hơn phân nửa đệ tử của Ngọc Diện Cung, hiển nhiên cũng chỉ vì nữ tử tên Tần Nguyệt kia.
“Cái gì, hắn là Lạc Thiên thiếu chủ của Thiên Tinh Cung thật sao?.” Cơ Lang khuôn mặt nổi lên tinh tinh kinh hô nhìn hai người. Lạc Thiên thế nhưng mà thần tượng của nàng, năm đó vì một nữ tử mà một người một kiếm độc chiến một môn phái, cuối cùng còn toàn thân trở ra. Cái này đối với nàng mà nói là một điều trùng kích rất lớn.
“Nha đầu, lần này gặp phải thần tượng hẳn là rất vui đi.” Cơ Như nghe Cơ Lang kinh hô thì cười khẽ, nàng cô muội muội này thế nhưng vẫn luôn thu thập tin tức của Lạc Thiên, chỉ tiếc trên đời này không mấy ai có thể biết khuôn mặt thật của Lạc Thiên.
Hai người trở lại lúc, Mai Ngọc nhìn Lạc Thiên hỏi :“Thiếu chủ từng đi qua Thần Ma vũ trụ sao?.” Hiển nhiên lúc nãy lời Lạc Thiên nói nàng cũng đã đoán được.
“Thần Ma vũ trụ sao?.” Lạc Thiên không khỏi ngẩn ra một chút, rồi hắn khẽ nói :“Đúng vậy, tại rất lâu trước đây ta cũng đã từng ở đó một thời gian dài.”
Năm đó khi hắn rời đi Thiên Tinh Cung lịch luyện lúc điểm đầu là Vô Cực vũ trụ, sau đó cũng là Thần Ma vũ trụ. Khi hắn đến Thần Ma vũ trụ lúc đã từng giả trang làm đệ tử của Ngọc Diện Cung, cũng là lúc đó quen biết Tần Nguyệt. Chỉ là trong ký ức của Lạc Thiên tại đó chỉ là nơi ân oán tình cừu của hắn bắt đầu.
“Nó là một vũ trụ như thế nào vậy?.” Nghe vậy mai Ngọc không khỏi hỏi, dù sao nàng còn chưa từng rời đi Trường Minh đại lục chứ chưa nói gì là rời đi vũ trụ, chính vì thế nàng rất muốn biết nơi đó như thế nào.
“Là một nơi đầy ân oán tình cừu.” Lạc Thiên khẽ than một tiếng rồi nói :“Nơi đó chủ yếu là hai thế lực, Ma Đạo cùng Chính Đạo, tu sĩ ở đó không giống như chúng ta không có bài xích Ma Đạo. Bọn họ có tự nhận mình là đại diện cho chính nghĩa, nên lúc nào cũng lấy diệt Ma Đạo làm đầu, chính vì thế từ kỷ nguyên này bắt đầu hai bên chưa từng đình chỉ chiến đấu qua.”
“Không lẽ không thể chung sống hòa bình giống như chúng ta được sao?.” Mai Ngọc nghe trong giọng nói của Lạc Thiên có một tia buồn vô cớ thì lại tò mò hỏi.
“Nếu là có vũ trụ khác tấn công Thần Ma vũ trụ vậy bọn họ sẽ tạm thời chung sống hòa bình để chống đỡ kẻ địch từ bên ngoài.” Lạc Thiên chậm rãi trả lời rồi nói tiếp :“Nhưng nếu chiến tranh kết thúc vậy thì bọn họ sẽ lại trở thành kẻ thù của nhau.”
“Nếu đã có thể cộng đồng tiến thối vậy tại sao không thể sống chung cùng nhau với chứ?” Nghe Lạc Thiên nói Mai Ngọc cũng cảm thấy cái vũ trụ kia quả thật là cố chấp.
“Đúng vậy, ở các vũ trụ chúng ta bên này, mọi người đều có thể chung sống hòa bình, nhưng bọn họ lại khác, trong mắt bọn Chính đạo tu sĩ có thể trở thành Ma Đạo đệ tử, nhưng Ma Đạo người lại không thể trở thành Chính Đạo.” Nói tới đây Lạc Thiên không khỏi khinh thường một cái, năm đó nếu không phải mấy cái vũ trụ đồng thời ban bố người vũ trụ khác không được đem quá năm cái Tôn Chủ cực hạn qua vũ trụ khác thì Thiên Tinh Cung e rằng đã xuất động toàn bộ san bàng Ngọc Diện Cung.
Năm đó sau khi Tần Nguyệt chết lúc, Lạc Thiên cùng Ngọc Diện Cung ràng buộc cũng theo đó biến mắt, cho nên lúc hắn xông vào Ngọc Diện Cung lúc không kiêng nể gì giết hơn phân nửa đệ tử trong đó, cuối cùng dẫn ra mấy tên Tôn Chủ.
“Đi thôi, chúng ta đi Thạch Đà.” Lạc Thiên Đấu Chuyển Tinh Di đem Mai Ngọc bay đi khẽ nói.
Thạch Đà, từ bên ngoài nhìn vào không có gì ngoài đá, ở đây có những ngọn núi như trường thương đâm hướng thiên không, chúng mỗi một ngọn núi đều là như vậy sắc bén, mặc dù chúng chỉ là bình thường núi nhưng khi ngươi nhìn vào sẽ có cảm giác như có một cây trường kích đang treo trên yết hầu ngươi vậy.
Ở đây thỉnh thoảng còn có quạ đen bay qua bay lại, mặc dù chúng chỉ là quạ đen nhất giai sánh bằng Hậu Thiên trong tu sĩ, nhưng khi chúng cùng nhau kêu “Ác ác” lúc sẽ khiến lòng người phát lạnh. Nó tựa như ngươi bị nguyền rủa khi bước vào vùng đất này, tựa hồ vùng đất ngươi đang tiến tới là đường xuống Minh Ngục một dạng.
“Ngươi đứng ở đây. Nhớ kỹ dù có chuyện gì cũng không được di chuyển, nếu như ngươi duy chuyển vậy ta cũng sẽ không có tâm tư đi cứu người.” Đi tới Thạch Đà lúc Lạc Thiên nhìn Mai Ngọc khẽ nói rồi vẫy tay, thời không xung quanh bắt đầu bao bọc lấy nàng. Tại cái này thời không bao bọc tỏng mọi thứ tựa hồ là như vậy xa xôi, mặc dù Mai Ngọc đang đứng cạnh ngươi nhưng nó đã không dùng khoảng cách để đo đếm được nữa.
Thạch Đà vùng trung tâm trong, Lạc Thiên đứng trên thiên không nhìn xuống, giờ này hắn khí chất thay đổi hoàn toàn. Nếu trước đây hắn nhìn là tang thương mà thê mỹ vậy bây giờ hắn là cao cao tại thượng Thiếu Chủ, vạn linh dưới mắt hắn đều là cọng rơm ngọn cỏ tùy ý mà tàn sát, tất cả đều trở nên như vậy hèn mọn, là như vậy không đáng nhắc tới, mà cái vạn linh ở đây bao hàm cả hắn ở trong.
Đôi mắt của hắn giờ đã không còn bình tĩnh mà hờ hững nữa, trong đôi mắt đó giờ đã không có thất tình lục dục, nó giờ chỉ còn lại băng lãnh, vô tình, sát phạt...
Đứng trên thiên không hai mắt hắn sáng chói chiếu sáng lấy cái vùng đất này, mỗi nơi ánh mắt hắn chiếu qua mọi thứ đều là như vậy chân thật, không thể lẩn trốn.
Vừa bước vào Thạch Đà lúc hắn đã cảm nhận được Cửu Xích Phong Thiên khí tức, nhưng không phải là khí tức từ Cửu Xích Phong Thiên tản ra, mà là do một người khác tản ra, tựa hồ người kia đã lấy được nó hoặc hay tiếp xúc với nó nên mới vậy. Đối với kẻ muốn cướp đồ với mình Lạc Thiên chưa bao giờ nương tay qua, hơn nữa tên kia vậy mà dám nhúng chàm đồ của Lạc Tộc, chính vì thế Lạc Thiên lần này đã động sát tâm.
“Hừ.” Bỗng nhiên một tiếng hừ vang lên, một tiếng hừ này như có thể trọng chùy gõ vào lòng người, tại tiếng hừ này phía dưới vạn vật đều băng diệt, ba ngàn thế giới cũng vì đó là rung động, tại cái tiếng hừ này phía dưới vạn linh đều phải quỳ bái, nó như thương thiên phát ra âm linh vậy.
Hiển nhiên chủ nhân nơi đây cảm nhận được có người đang không kiêng kỵ gì nhìn xuống nên bất mãn.
“Lăn ra đây.” Hai mắt tập trung vào một cái tọa độ Lạc Thiên băng lãnh vô tình nói. Một luồng ý lạnh từ hai mắt hắn tản ra, luồng này ý lạnh có thể băng phong thiên địa, vạn giới đều có thể đóng băng.
Tại luồng ý lạnh này phía dưới vạn linh trong Trường Minh đại lục không hiểu sao run rẩy, giờ khắc này bọn họ không biết có chuyện gì, nhưng bọn họ cảm nhận một luồng sát cơ bao trùm lấy cả đại lục.
“Tiểu bối, ngươi tới đây là vì vật trong này sao?.” Khi Lạc Thiên vừa dứt lời đã có một lão giả xuất hiện ngay thiên không đối diện Lạc Thiên, lão giả này không tản ra kinh thiên uy thế, đôi mắt của hắn cũng đã đục ngầu, nhưng trong đôi mắt đục ngầu đó lại tản mát ra nhàn nhạt u quang, nó tựa như có thể ăn mòn vạt vật.
“Ngươi không nên có ý đồ với nó:' Lạc Thiên không trả lời mà băng lãnh nói.
“Xem ra ngươi biết lai lịch vật trong này!.” Lão giả đối với thái độ của Lạc Thiên không thèm để ý nói, hắn đã ẩn cư ở đây hơn trăm vạn năm chỉ vì lấy được vật bên trong, bây giờ nếu có người muốn hắn rời đi vậy thì không thực tế. Hơn nữa hắn cũng cảm nhận được một tia khí tức bảo vật trong từ Lạc Thiên.
“Một cái hạ vị Tôn Giả cũng muốn có được nó, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.” Lạc Thiên băng lãnh cười lạnh khẽ nói. hắn dừng lại rồi nói tiếp :“Nếu ngươi đã muốn chết vậy bản thiếu thành toàn ngươi”
“Rắc--Rắc.” Một tiếng đá vỡ vang lên, những ngọn núi đá sắc bén như trường kích kia dần dần bay lên trời cao, hơn vạn ngon núi đá chỉ mũi nhọn về lão giả.
“Vù vù..”Nhất niệm điều khiển từng cái ngọn đá lấy tuyệt luân vô bỉ lao về lão gỉ, mũi nhọn nó sắc bén như có thể đâm thủng không gian, xuyên thủng tinh thần lao về lão giả.
“Nếu như ngươi biết trong đó là vật gì vậy hẳn là biết cách thu phục nó, như vậy bắt ngươi lục lọi trí nhớ cũng không tồi.” Lão giả đối với Lạc Thiên ra tay không thèm để ý.
Nhất quyền đánh ra, một quyền băng diệt ba ngàn thế giới, một quyền mang theo ức vạn quan lực lượng đánh tới.
Tại một quyền này phía dưới những ngọn núi đá như mũi tên lao lên kia trực tiếp thành bụi, quyền phong không dừng lao tới Lạc Thiên, tựa như muốn đem hắn đánh thành thịt vụn không thành.
“Lên.” Đối với lão giả đón đỡ được Lạc Thiên cũng không ngoài ý muốn, miệng khẽ quát, “rắc rắc” từng thanh âm khẽ vang lên rồi “Oành Oanh” năm tôn khổng lồ người đá từ từ hình thành.
Những người đá không lồ này một lao tới đón đỡ một quyền kia, bốn lao tới lão giả, chúng mỗi bước chân có thể dẫm nát tinh hà, mỗi bước chân như có ức vạn quân lực lượng dánh vào Thạch Đà.
“Hừ.” Lão giả khẽ quát, một thanh đao lập tức xuất hiện, hắn chém ra nhất kiếm mang theo kiếm thế, kiếm cương, kiếm ý, kiếm phong.
Bốn Đao như trảm diệt Tiên Thần, đồ diệt Thần ma, mỗi một đao đều là bá đạo mang theo một cỗ ăn mòn như muốn ăn mòn mọi thứ.
“Oành oành” Quản chi bốn đao kia kinh thế chém qua bốn cái khổng lồ người đá, nhưng khi chúng bị chém ra lại lập tức lành lại, nó như bất tử một dạng. Người đá tuy không lồ nhưng tốc độ có thể sánh ngang với Đấu Chuyển Tinh Di, bốn quyền lấy tuyệt luân vô bỉ oanh lên lão giả.
“Oanh oanh oanh.” Lão giả bị đánh bay xuyên qua từng ngọn núi, mỗi nơi hắn chấn trúng ngọn núi đều bị đụng sập.