Hiệu quả của linh dịch này, thật là kinh người!
Nhưng mà, sau khi uống xong linh dịch này, một cảm giác mát lạnh nhuận tâm, lan tràn toàn thân.
Lập tức, cổ tức giận ngập trời trên người Từ Huyền kia, bắt đầu chậm rãi thu liễm, khí tức màu đỏ nhạt bên ngoài thân, cũng dần dần trở về huyết nhục trong cơ thể.
- Nhanh hành động, lực lượng nửa bước thập trọng của ngươi sắp suy yếu.
Tàn hồn kiếp trước đột nhiên thúc giục nói.
Vào thời khắc này, chỉ thấy Khương sư huynh cùng Nhạc Phong thừa cơ phóng tới vị trí bệ đá cùng hài cốt.
Trong nội tâm Từ Huyền máy động, những vật khác hắn có thể không quan tâm, nhưng Tử Hồn Ngọc kia, tuyệt đối không thể để cho người cướp đi.
- Bọn tiểu bối các ngươi, đừng mơ tưởng lấy được bất cứ vật nào ở đây. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cổ kiếm tàn phá chạy ra ngoài mười trượng, không hiểu run lên, vậy mà chuyển hướng đánh tới.
Có lẽ là cho rằng cổ tinh thần trên người Từ Huyền kia, chưa hẳn có thể làm gì được hắn, hoặc là cảm thấy được, khí tức trên người đối phương đang suy yếu.
BOANG... XÍU...UU!
Cổ kiếm tàn phá nhanh chóng thẳng hướng Nhạc Phong cùng Khương sư huynh, không cho người nào có thể lấy được vật gì, vì sao nó có thể chấp nhất bực này, không cho phép hậu đại Tinh Vũ Môn được bất kỳ một vật nào trong này.
- Không tốt!
Khương sư huynh cùng Nhạc Phong vừa mới đi tới phụ cận bệ đá, cổ kiếm tàn phá đã đánh tới.
Hai người vội vàng vận chuyển pháp khí chống cự, hoặc là chật vật trốn tránh.
- Đừng vội trốn, kiếm này quy ta!
Nhiếp Hàn quát lạnh một tiếng, cầm một nửa kiếm gãy trong tay, kiếm ý lăng lệ ác liệt tràn ngập mà đến.
Một đuổi một chạy!
Mà nơi hẻo lánh trong đại điện, đệ tử hai phái tĩnh dưỡng một lát đã khôi phục, con mắt sáng lên, hưng phấn không thôi.
- Xông lên a! Tranh đoạt bảo bối!
Lại có bốn năm tên đệ tử, lấy bọn người nam tử tóc đỏ khôi ngô, Phí sư huynh, Cổ sư huynh cầm đầu, lại lần nữa phản giết qua đến.
Tranh đoạt cuối cùng... Tràng diện hỗn loạn!
Từ Huyền không khỏi khẽ giật mình, "Vụt bành" từ trong giếng bắn đi ra, phảng phất hóa thân thành chim to, từ giữa không trung đáp xuống.
Mục tiêu: bệ đá!
- Thật tốt quá, chỉ cần cướp được Tử Hồn Ngọc, thắng lợi thuộc về chúng ta!
Tàn hồn kiếp trước hưng phấn tới cực điểm, thậm chí so với bản thân Từ Huyền còn muốn phấn khởi hơn.
Trong quá trình thân hình lao xuống, khối tinh ngọc màu tím trong tầm mắt kia, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng...
Hô phanh…
Một cổ khí tức nguyên thủy cường đại giống như Nộ Diễm, từ giữa không trung lao xuống, cũng thoáng cái đánh tới trên bệ đá.
Đầu Từ Huyền hướng xuống, chân hướng lên trên, bàn tay hung hăng đánh tới trên bệ đá.
Xác thực mà nói, là khối Tử Hồn Ngọc quý giá kia.
Phanh oanh…
Khí lưu cuồng bạo đánh mấy người xông đến phụ cận linh đài thất linh bát lạc, cổ kiếm tàn phá cảm nhận được cổ khí tức này, cũng giật mình một cái.
Khí tức nửa bước thập trọng trên người Từ Huyền kia, khiến nó không dám chủ động xúc phạm, đây là một loại trực giác.
Ồ!
Trong nháy mắt thủ chưởng tiếp xúc Tử Hồn Ngọc, Từ Huyền phát hiện mục tiêu đột nhiên biến mất.
Biến mất!
Tựu như lăng không biến mất trong tay Từ Huyền, làm cho trong lòng của hắn lộp bộp một tiếng, mà những người còn lại căn bản không phát giác gì.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Ha ha ha... Rốt cục đắc thủ!
Trong đầu truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước cực độ phấn khởi.
Bá!
Ngay trong nháy mắt tiếp theo, trí nhớ Tinh Hải ở dưới tình huống Từ Huyền thanh tỉnh không hiểu hiện ra trong đầu.
Dĩ vãng trí nhớ Tinh Hải chỉ xuất hiện ở trong mộng, ngoại trừ lần trước đề cập đến chuyện có quan hệ đến Tiên hà cấm kỵ ra.
Ở bên trong Tinh Hải, tàn hồn kiếp trước cầm Tử Hồn Ngọc trong tay, hưng phấn tới cực điểm.
Đột nhiên, chỉ thấy hư quang màu tím bên ngoài Tử Hồn Ngọc kia, không ngừng run run, bắt đầu không ngừng thiêu đốt.
Ở bên trong toàn bộ trí nhớ Tinh Hải, sinh ra rung động không hiểu, thân ảnh tàn hồn vốn là mơ hồ ảm đạm, bỗng nhiên rõ ràng ngưng thực vài phần, khu vực Tinh Hải thuộc về Từ Huyền, thậm chí còn khuếch trương ra bên ngoài một chút.
Mà Tử Hồn Ngọc kia, tùy theo không ngừng thiêu đốt tiêu hao, lớn mạnh lực lượng bản thân mình.
- Này... Tử Hồn Ngọc như thế nào bị thu đến nơi đây?
Từ Huyền nghi hoặc khó hiểu, khó có thể tin.
Ở hắn nghĩ đến, trí nhớ Tinh Hải nhiều nhất là một không gian ý thức, không có cách nào chính thức liên hệ cùng không gian chân thật, huống chi thu bảo vật ở ngoại giới.
- Hừ, trước kia chủ nhân đứng ở đỉnh phong, trước lúc vẫn lạc phong ấn trí nhớ Tinh Hải, há là không gian ý thức bình thường có thể so sánh hay sao?
Tàn hồn kiếp trước cười tự đắc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thúc giục nói:
- Còn không mau ra tay, thừa dịp hồn lực sung túc, đoạt nhiều bảo vật.
Từ Huyền lập tức hoàn hồn, ý thức phản hồi ngoại giới, mà trong hiện thực, chỉ là vài tức thời gian mà thôi.
Hắn cánh tay nhẹ nhàng nhoáng một cái, thừa dịp trong hỗn loạn, xẹt qua tiểu đỉnh lô ở phụ cận kia, cùng với một cuốn sách cổ.
Vừa chạm đến mấy vật này, chúng đều là hư không tiêu thất, lập tức tiến vào trí nhớ Tinh Hải, trong lúc hỗn loạn không ai có thể phát giác.
- Thật tốt quá!
Từ Huyền đại hỉ, một cánh tay bỗng nhiên vận lực, thân thể từ giữa không trung rơi xuống đất, khóe mắt liếc qua túi trữ vật của mấy thi hài lưu lại cách đó không xa.
Mấy túi trữ vật kia, là vốn liếng hùng hậu của Ngưng Đan kỳ cường giả lưu lại.
Vừa mới chuẩn bị lao tới, Từ Huyền phát hiện, mất đi cảnh giới làm chỗ dựa, bằng vào tinh thần duy trì lực lượng nửa bước thập trọng, đã hoàn toàn suy yếu.
Mà lúc này bốn năm tên đệ tử hai phái lao đến, dùng cổ kiếm làm trung tâm, triển khai một hồi truy trốn cùng tranh đoạt hỗn loạn.
Không tốt!
Hắn ám cảm không ổn, dùng Luyện Thể cửu trọng đỉnh phong lực lượng, thực lực chân chánh không bằng luyện khí tứ trọng tiên sĩ, như thế nào tranh cãi nữa đoạt?
XÍU...UU! Xùy~~
Cùng lúc đó, ở Nhiếp Hàn truy đuổi, cổ kiếm kia hóa thành một đạo sấm sét vang dội, giết tiến vào đám người.
PHỐC!
Cổ họng Phí sư huynh bị kiếm quang đâm thủng, thân thể cứng đờ, nhanh chóng vẫn lạc.
Tiếp theo kiếm quang kia lại lướt qua những người còn lại, mọi người kêu thảm thiết, trên người lưu lại vết thương xâm nhập cốt cách.
Từ Huyền ở bên trong chật vật, miễn cưỡng tránh thoát phạm vi kiếm khí, cả người rùng mình một cái.
- Chạy đi đâu!
Nhiếp Hàn đuổi theo phía sau, kiếm ý cùng kiếm khí cường đại tuôn đến trên tay, một phát bắt được chuôi kiếm.
Cổ kiếm lập tức bộc phát kiếm quang sáng chói, muốn tránh thoát lao đi, đâm thẳng tới Từ Huyền khí thế đại giảm.
Lửa giận trong mắt Từ Huyền lại trào lên lần nữa, trong đầu truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước:
- Ha ha ha... Để cho ta giúp ngươi một chút, chém giết tàn hồn này.
Lập tức, Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ hồn lực huyền diệu, dũng mãnh tràn vào trong đầu của mình, lại dung nhập thân thể huyết nhục.
BA~!
Hắn chỉ cảm thấy bàn tay phảng phất giống như bản năng, lăng lệ ác liệt rất mạnh, một phát bắt được cổ kiếm tàn phá.