Mục lục
Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Huyền suy tư những lời này của hắn, xem ra Thần hoang cùng ngoại giới ngăn bản là ngăn cách quan hệ, nếu không thì cũng không có tính chất bài ngoại của bí cảnh kia.

- Tốt rồi, hữu duyên gặp lại.

Lão giả họ Lục nói xong, thu hồi hắc thuyền, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ bất định, trong nháy mắt đã xuyên qua sương mù mông lung kia, biến mất không thấy gì nữa.

- Sưu sưu sưu!

Những cường giả may mắn sống sót khác cũng nhao nhao xuyên qua sương mù mông lung.

- Từ huynh, Uông mỗ cũng phải đi rồi, gặp lại sau.

Yên Mi hơi ngượng ngùng, chủ động nắm lấy tay Từ Huyền, cúi đầu xuống, trên mặt đỏ hồng một mảnh.

- Đi!

Từ Huyền kéo tay nàng, quyết đoán xuyên thẳng qua sương mù, bước vào vùng đất cổ xưa thần bí kia

Giống như xuyên qua một cánh cửa sương mù, Từ Huyền một chân bước vào một vùng thiên địa khác, khí tức lạ lẫm mà cổ xưa đánh tới trước mặt. Loại cảm giác này có chút cùng loại với bí cảnh không gian ở Tinh vũ sơn ngày đó hắn tiến vào.

Lúc đứng thẳng, Từ Huyền sinh ra một loại cảm giác không hợp, bài xích.

Hiển nhiên hắn là người từ bên ngoài đến, cũng không thuộc về những sinh linh sinh trưởng trong phiến không gian cổ xưa không thuộc về Cửu thành thần hoang này.

Loại cảm giác bài xích này, từ lúc hắn bước vào thần hoang thì dần dần suy yếu, hắn cũng từng bước dung nhập vào trong vùng đất thần bí này.

Yên Mi cùng bước vào với hắn, cho nên cảm giác bài xích cũng không lớn lắm.

Sinh linh có cấp độ càng cao, càng bị càng xích. Hai người Từ Huyền đều là tu giả thoát phàm tam giai, nếu như đạt tới Ngưng Đan kỳ, hoặc là cường đại hơn Ngưng đan kỳ, hoặc là Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết thì loại lực lượng bài xích này sẽ cường hoành đến mức gần như không thể tưởng tượng nổi. Lúc này Từ Huyền nhớ lại lời lão giả họ Lục nói trước khi tiến vào:

- Nếu các ngươi tiến vào Thần hoang, tốt nhất là tu luyện tấn chức Đan đạo bên trong, tương liên với khí tức vùng đất này. Như vậy thì lần sau tiến vào, cho dù thực lực rất mạnh thì cũng không bị bài xích mạnh mẽ.

Xem ra vùng đất thần hoang này nhất định có hạn chế, cũng không phải tất cả mọi người ở ngoại giới đều có thể tiến vào.

- Ồ, bọn người kia đâu?

Từ Huyền cùng Yên Mi cầm tay nhau đứng tại một nơi hoang vu, phóng mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện một sinh linh nào.

- Cát Thiên Hà có dược lực lượng không gian cường đại, mọi người xuyên qua tầng sương mù kia, tỉ lệ gặp nhau là rất thấp.

Yên Mi hé miệng khẽ cười, đối với phương diện học thức về thần hoang cùng những chủng tộc cổ xưa thì nàng rất có nghiên cứu.

- Thế vì cái gì chúng ta lại ở chung với nhau.

Từ Huyền khó hiểu, chợt phát hiện mình và Yên Mi đang nắm tay nhau, lại nhìn thấy đôi má nàng đỏ hồng, không có ý tứ lè chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm tho ra.

Hiển nhiên Yên Mi biết rõ điều này, lựa chọn cùng Từ Huyền tiến vào cùng một vị trí.

Sau khi xác định chuyện này, hai người bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, hoang vu trống vắng, không có người nào.

Từ Huyền nhướng mày, cười khổ nói.

- Xem ra nơi này khẳng định là biên cảnh Thần hoang, khu vực cằn cỗi hoang vu.

Kề bên này không có linh mạch, linh khí trong hư không tương đối mỏng manh, nhưng so với khu vực bình thương của Côn Vân Quốc thì lại hơn một phần.

- Xuất phát!

Tinh thần Từ Huyền vô cùng phấn chấn, đạp trên tấm thảm màu đen, phá không mà đi, Yên Mi xinh đẹp đạp lên một lưỡi phi kiếm, hai người cùng song song tiến về phía trước.

Cũng may vùng đất hoang vu này cũng không có hoàn cảnh ác liệt nào, cho nên phi hành rất thông thuận.

Ước chừng nửa tháng sau, vùng đất hoang vu cũng dần dần hiện ra chút màu xanh sinh cơ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dấu chân sinh linh, đều là những chim bay cá nhảy cấp thấp.

Linh khí trong thiên địa dần dần nồng đậm, dù là bốn phía không có linh khí nhưng phẩm chất cũng không chênh lệch.

Từ Huyền cố gắng hấp thu không khí tươi mát, Sở Đông an bài mình tới vùng đất cổ xưa thần bí này, phải chăng cũng có ý tứ gì đó?

Yên Mi đột nhiên chỉ về phía trước, tự bước vào vùng đất này, trên mặt nàng tràn đầy vẻ vui sướng và hứng thú, giống như là một chú chim sổ lồng.

Tầm mắt Từ Huyền so với nàng thì càng rộng rãi hơn, có chút nheo mắt lại nhìn về phía chân trời xa xa, một vùng rừng cổ thâm thúy nồng đậm, rộng gần như vô hạn, giống như một mạng lưới khổng lồ nuốt hết thiên địa.

- Thật lớn!

Từ huyền hít một hơi lãnh khí, hắn hoài nghi nếu vào khu rừng này thì có tìm được phương hướng hay không.

Mặc kệ nghĩ là có muốn hay không, dùng mắt có thể nhìn ra cổ lâm vô tận kia đã cách trở hết thảy con đường, đều phải tiến vào trong đó.

Phi hành trọn vẹn nửa canh giờ, mới vừa tới phiến cổ lâm kia, một mảnh linh khí nồng đậm liền đập vào mặt.

Từ Huyền chấn động tâm thần, trình độ linh khí ở nơi này có thể so với Hoàng Long linh thành.

Điều này cũng làm cho hai người sinh lòng cảnh giác.

- Sưu sưu sưu!

Quả nhiên, tiến vào Cổ lâm không đến nửa chén trà, trong hư không liền vang lên những tiếng rít gào, năm sáu yêu điểu xuất hiện, há to miệng, triển khai cánh, dài chừng năm sáu xích, bốn phía là lửa nóng cháy rực.

Nhìn thấy hai người xa lạ là Từ Huyền và Yên Mi, năm sáu yêu điểu kia liền mở ra răng nhọn móng sắc, hung ác đánh tới, hoặc là từng đạo hồng vũ chấn động ở phía xa, hình thành từng đạo phong diễm, chiếu cố liên thủ công kích.

Bỗng nhiên gặp phải những yêu điểu này, hai người đều khẽ giật mình.

Đợi cho yêu điểu kia vợt tới trước mắt, Yên Mi vung tay áo lên, phun ra một mảnh hơi nước màu xanh da trời, chôn vùi hai yêu điểu tiếp cận mình, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, rơi xuống mặt đất.

Về phần Từ Huyền, cũng không có động tĩnh gì, yêu điểu vừa đến cận thân thì đã bị ngân cương ở bên ngoài tự động phản chấn mà chết.

Năng lực phản chấn của ngân cương thân thể, xem thực lực tu vi đối phương mà định ra.

Nếu như tu vi địch nhân không bằng Từ Huyền, như vậy lực đạo phản chấn tổn thương với công kích bản thân ngang bằng nhau.

Nếu như thực lực tu vi đối phương tương đối cao thì tổn thương phản chấn sẽ hao tổn tương ứng, có một bộ phận công kích xuyên thấu qua tầng phòng ngự, đánh lên người Từ Huyền.

Trong nháy mắt đã có 4 yêu điểu bị giết chết, còn lại 2 con sợ hãi, vừa muốn chạy trốn thì đã bị Yên Mi bấm tay một cái, hai đạo lam quang trong suốt phá không lóe lên.

Hai yêu điểu đang chạy thục mạng, vừa ra khỏi một trượng thì liền bị lam quang bắn vào thân thể, giết chết.

Tu vi yêu điểu này bất quá chỉ là Luyện khí tam tứ trọng, trước mặt Luyện thần tiên sư thì liền bị tiêu diệt trong nháy mắt.

Từ Huyền cùng Yên Mi liếc nhìn nhau, thần sắc càng thêm thận trọng, chính như sở liệu, trong cổ lâm này có linh khí nồng đậm, như vậy tự nhiên không thể thiếu yêu thú.

Trong quá trình tiến lên sau đó, khi thì gặp phải yêu thú cấp thấp, có bộ phận công kích, cũng có yêu thú không để ý gì tới hai người, càng có chút ít yêu thú có khứu giác linh mẫn, nhìn hai người lập tức nhanh chân chạy ra xa.

Theo xâm nhập, Từ Huyền ẩn ẩn phát giác linh khí trong cổ lâm vẫn còn tăng lên.

Từ ngoài vào trong, linh khí từng bước tăng lên. Sau khi xâm nhập hai ba ngày thì gặp được yêu thú thiên kỳ bách quái, cũng càng ngày càng mạnh. Càng về sau, thậm chí còn ngẫu nhiên gặp được một hai yêu thú cấp độ Luyện thần kỳ. Hai người Từ Huyền cảm thấy nghiêm nghị, chỗ sâu nhất Cổ lâm này có thể có yêu thú có thể so với cường giả Đan đạo hay không? Lúc hai người gặp phải yêu thú có thực lực Luyện thần thất trọng thì đã càng thêm kiêng kỵ rồi.

Cho dù trong quá trình chém giết yêu thú cũng tìm được một ít tài liệu, có thể buôn bán ra không ít linh thạch nhưng hai người vẫn cảm thấy có chút bất an trong lòng.

- Không thể tiếp tục đi sâu vào.

Từ Huyền hít sâu một hơi, cảm giác này cơ hồ là một loại trực giác.

- Tiếc là ta không có địa đồ bối cảnh nơi này.

Yên Mi thở dài sâu kín.

Một ngày này, coi như hai người đang lưỡng lự, không tiến sâu vào hơn thì nghe tiếng leng keng bang bang đánh nhau kịch liệt từ chỗ sâu trong Cổ lâm nương theo trận trận linh khí chấn động truyền đến.

- Thạch vượn bốn tay này, thực lực vô cùng lớn, động tác linh mẫn, không thể chiến đấu cận thân với nó, dụng lợi khí pháp bảo đối phó mới là tốt nhất.

- Thêm chút sức! Cho dù thạch vượn này còn chưa trưởng thành nhưng thực lực có thể so với luyện thần cửu trọng, thạch nguyên tinh trong cơ thể nó chính là tài liệu luyện khí tuyệt hảo.

Đi vào xem xét, phát hiện ba bốn tên tu giả đang vây công một thạch vượn bốn tay.

Thạch vượn kia cao tới 1,5 trượng, huy động bốn cánh tay, uy vũ sinh phong, kình phong rít gào, trong mắt lập lòe ánh sáng màu đỏ, lộ ra vẻ cừu hận thấu xương. Nhưng bốn người vây công nó, thực lực lại không tầm thường.

Trong đó có một gã thiếu niên áo trắng, khí vũ bất phàm, chân mày lộ ra vẻ ngạo khí, tu vi luyện thần bát trọng, mặc một kiện linh giáp trên người, nổi lên một tầng khe hở một vàng, cho dù thạch vượn công kích lên như thế nào cũng không phá được tầng phòng ngự. Từ Huyền chứng kiến kiện linh giáp hoa văn hai màu thanh kim giao thoa kia cũng giật mình không ít, linh giáp này chỉ sợ là linh giáp cực phẩm phòng ngự chưa từng xuất hiện tại Hoàng Long thành.

Tại Hoàng Long Thành, cho dù là các trưởng lão Đông Phương gia cũng chỉ sử dụng phần lớn là hạ phẩm linh giáp, có được trung phẩm linh giáp đã là cực ít rồi. Mà ngoại trừ thiếu niên áo trắng này, trong đám người còn có một vị trung niên áo bào tím, hai thanh niên thợ săn treo da thú trên người.

Trong đó trung niên áo bào tím có tu vi cao nhất, đạt đến Luyện khí cửu trọng đỉnh phong, thực lực ít nhất là tương đương với Đông Phương Gia Khuê, nhưng pháp bảo trong tay lại nhiều hơn một phần.

Hai gã thanh niên thợ săn kia, thực lực cũng đều đạt tới thất trọng, bát trọng. Đội hình cường đại như thế, săn giết một thạch vượn tự nhiên dễ như trở bàn tay. Thậm chí không có trung niên áo bào tím kia thì cũng chỉ ngẫu nhiên ra tay, không cần dùng hết toàn lực, chỉ là phải đề phòng thạch vượn bốn tay kia chạy trốn.

Thời gian trôi qua một lát, thế công của thạch vượn bốn tay suy yếu dần, bị mấy người vây công, gào thét lên, vết thương chồng chất, lập tức cũng không ngăn cản được nữa rồi.

- Người nào?

Trung niên áo bào tím bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe lên lệ mang, nhìn về phía Từ Huyền và Yên Mi.

- Người qua đường.

Từ Huyền không mặn không nhạt đáp lại, tới gần. Yên Mi thì lộ ra sắc mặt vui mừng, cuối cùng cũng gặp được tu giả nhân loại rồi.

Thấy tu vi hai người chỉ là luyện thần lục trọng, trung niên áo bào tím thu hồi lòng cảnh giác, ra tay lôi đình, trợ giúp thiếu niên áp trắng cùng hai gã thanh niên thợ săn kia diệt sát thạch vượn bốn tay.

Ba người còn lại thì rất nhanh nhìn chăm chú hai người Từ Huyền, trên mặt lộ ra vẻ căm thù.

- Chu công tử, xem khí tức trên thân hai người này, cùng với thần hoang đại địa có bài xích, hiển nhiên là chi dĩ man di đến từ ngoại giới.

Ánh mắt trung niên áo bào tím lạnh lùng đảo qua hai người.

- Man di chi sĩ.

Hai thanh niên thợ săn lộ ra thần sắc hơi xem thường, nhưng cũng không cảm thấy kinh thế hãi tục.

Mà thiếu niên áo trắng kia, ánh mắt đảo qua hai người, rơi xuống khuôn mặt tuyệt me thanh lệ của Yên Mi, con mắt sáng ngời lên, sinh lòng cảm giác kinh diễm, thu hồi vẻ ngạo khí trên mặt, tiến lên ôm quyền nói:

- Tại hạ Chu Ngọc, vị này chính là Cam thúc, chúng ta đều là dùng thân phận Yêu liệp giả tiến vào U Ám đại cổ vực, bắt giết yêu thú tương ứng.

- Liệp yêu giả?

Từ Huyền có chút giật mình, đây là chức nghiệp nào đó ở bên trong thần hoang đại địa sao?

- Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương đến từ ngoại giới này là gì? Thần hoang ngoại giới, hoang vu ác liệt, không ngờ lại có nữ tử quốc sắc thiên hương cấp bậc này tiến vào, trước kia ta không nhìn thấy, quả thật là mắt chó mù.

Con mắt Chu Ngọc nhìn chằm chằm vào Yên Mi, nháy nháy thoáng một phát, khóe miệng nổi lên mỉm cười nhưng căn bản không liếc nhìn Từ Huyền một cái nào.

- Tiểu nữ Yên Mi, mới tới đây, không quen người không quen vùng, mong chư vị chỉ điểm 1 2.

Yên Mi cười cười nói.

- Yên Mi, thật sự là một cái tên dễ nghe!

Chu Ngọc hơi có vẻ hưng phấn, đề nghị nói:

- Không bằng thế này, cô nương có thể gia nhập đoàn hội Liệp Yêu giả chúng ta, lần này chúng ta tiến vào U ám đại cổ vực, chỉ còn một mục tiêu cuối cùng là hoàn thành, đến lúc đó sẽ trở lại Chi vực khẩu phồn hoa tu giả nhân loại.

Yên Mi và Từ Huyền liếc nhìn nhau, rất nhanh liền đáp ứng.

- Có Yên tiểu thư trợ trận, là vinh hạnh của Chu mỗ.

Chu Á đại hỉ, nhưng lúc ánh mắt rơi trên người Từ Huyền thì lại nhướng mày, hơi có vẻ kiêu căng, nói:

- Tu vi các hạ chưa đủ luyện thần thất trọng, theo chúng ta săn giết yêu thú cường đại thì rõ ràng không đủ tư cách. Bất quá nể tình Yên Mi tiểu thư, miễn cưỡng cho ngươi gia nhập, nhưng cũng đừng cản trở mọi người.

Đối mặt với thần sắc và ngữ khí cao ngạo của thiếu niên áo trắng Chu Ngọc, Từ Huyền thần sắc thong dong, không mặn không nhạt nói:

- Làm phiền Chu đạo hữu quan tâm, từ ngoại giới một đường bôn ba đến Thần hoang đại địa, nhiều lần nguy hiểm, Từ mỗ một mực sống mạnh khỏe.

- Hảo hảo hảo! Có cốt khí! Có đảm lược!

Chu Ngọc ngược lại không giận, nói:

- Có những lời này của ngươi thì Chu mỗ cũng ít đi một băn khoăn rồi, có thể toàn lực bảo hộ Yên cô nương.

Trong lòng của hắn thầm nghĩ, ngươi đã mạnh miệng như thế thì lúc đến nơi cho ngươi tự sinh tự diệt.

Chu Ngọc âm thầm dùng thần thức truyền âm, bày mưu tính kế với trung niên áo bào tím.

- Cam thúc.

Trung niên áo bào tím như có điều suy nghĩ, liếc nhìn Yên Mi và Từ Huyền, khẽ gật đầu.

Yên Mi gật đầu cười nói:

- Thực lực Từ đạo hữu không tầm thường, tin tưởng tiến vào thần hoang cũng có thể tự bảo hộ mình.

Nàng hiển nhiên thập phần tin tưởng Từ Huyền.

Chu Ngọc cùng mấy người Cam thúc hơi có chút cổ quái, Yên Mi cùng vị thiếu niên họ Từ này cùng nhau tiến vào thần hoang đại địa như thế nào? Nàng không quá lo lắng vấn đề an toàn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK