Tà Ương cũng có chút thấp thỏm không yên bất an, bất quá Từ Huyền xấu mặt để cho trong lòng của hắn đại khoái.
Từ Huyền tuy rằng tỉnh táo lại. Nhưng say mê hấp dẫn ở chỗ sâu trong đôi mắt của Liễu tiên tử lại xúc động cảm giác khắc cốt minh tâm trong linh hồn của hắn.
- Lê sư muội...
Thanh âm của Từ Huyền run rẩy, trong mắt lộ ra thâm tình ý nghĩ yêu thương dừng ở trên người Liễu tiên tử.
Đoạn cảm tình kiếp trước hoàn toàn khắc sâu vào trong linh hồn của Từ Huyền, khó có thể tiêu diệt.
Chuyện này cùng kinh nghiệm của Từ Huyền không có nửa điểm khác nhau. Vì thế, rất khó khống chế.
- Nhanh câm miệng! Ngàn vạn đừng làm lỡ đại sự...
Tàn hồn kiếp trước nghiêm nghị khiển trách quát mắng Từ Huyền:
- Thế gian này còn không có người nào, có thể triệt để phá vỡ, khống chế Luân Hồi. Trước kia nghịch thiên chi năng cũng chỉ có thể đem tinh hải lan tràn mà Liễu tiên tử trước mắt là Lê sư muội kiếp trước không thể nghi ngờ, nhưng nàng tuyệt đối không có khả năng biết rõ trí nhớ của kiếp trước.
Tâm thần Từ Huyền chấn động, hoàn toàn tỉnh táo lại, toàn thân cao thấp giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống.
Hắn lập tức biết rõ, chính mình đã phạm phải sai lầm.
- Tiểu bối vô tri dám can đảm đối với Liễu tiên tử vô lễ.
Một tiếng hét lớn như lôi đình từ nam tử uy vũ bên cạnh Liễu tiên tử phát ra.
Khí tức thần uy của Bất Hủ Kim Đan không hề giữ lại trùng kích mà đến cơ hồ làm cho Từ Huyền lập tức thổ huyết.
- Ngô Quân, đừng vội vô lễ. Vị đạo hữu này, hẳn là nhận lầm người.
Thanh âm giống như mưa phùn không linh của Liễu tiên tử phảng phất xuyên thấu qua mây mù, từ tiên cảnh hàng lâm phàm thế, rơi vào trong tai Từ Huyền.
Khóe miệng Từ Huyền hiện ra vẻ cay đắng, lắc đầu.
- Từ Huyền, còn không hướng Liễu tiên tử xin lỗi.
Khóe miệng Tà Ương nhếch lên một tia trào phúng vui vẻ.
Trong lòng của hắn thầm nghĩ: "Từ Huyền ah Từ Huyền. Thực lực ngươi mạnh, tiếc rằng tâm trí không kiên, không quá mỹ nhân quan. Mị lực của Liễu tiên tử ta cũng ngăn không được, nhưng cũng không khoe cái xấu rõ như thế.
- Để cho Liễu tiên tử bị chê cười, Từ mỗ chỉ đột nhiên nhớ tới nữ tử từng thương yêu trước kia. Nàng và tiên tử giống nhau, vì thế ta nhận lầm người.
Từ Huyền rốt cục khôi phục trấn định thong dong trong dĩ vãng.
Chỉ là hắn cùng với Liễu tiên tử ánh mắt đối mặt vẫn dễ dàng câu dẫn ra cảm tình khắc cốt minh tâm kiếp trước.
Nam tử uy vũ cười lạnh nói:
- Tiểu Ngư Giới làm sao có thể có nữ tử, có thể cùng Liễu tiên tử đánh đồng.
Đồng thời, hắn dùng thần thức truyền âm, uy hiếp nói:
- Xú tiểu tử! Chỉ bằng ngươi chính là Nguyên Đan trung kỳ tu vi, cũng dám đánh chủ ý với Liễu tiên tử thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Từ Huyền thập phần im lặng, dứt khoát không để ý tới.
- Thế gian này vốn là có người giống nhau mà.
Khuôn mặt mông lung tuyệt mỹ má lúm đồng tiền của Liễu tiên tử hiển hiện mỉm cười, như ánh bình minh tri âm tri kỷ, lại bảo trì siêu nhiên thần bí không lường được nào đó.
Lúc này đây, nàng nhìn Từ Huyền mang thêm một phần hứng thú.
Chẳng biết tại sao, nàng tin tưởng sự thẳng thắn thành khẩn của đối phương và cũng có một loại thân thiết khó hiểu.
Phảng phất đối phương không phải người xa lạ lần đầu tương kiến, mà là bạn cũ nhiều năm không thấy mặt.
Trong đôi mắt Từ Huyền không tự giác lộ ra một tia vui vẻ, hắn đã câu dẫn ra tình cảnh kiếp trước tương kiến thứ nhất của hắn cùng Lê sư muội kiếp trước.
Mà rơi vào trong mắt Tà Ương cùng nam tử uy vũ lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Tại một khắc này, Từ Huyền cùng Liễu tiên tử nhìn nhau cười cười, phảng phất là có sự ăn ý nào đó.
- Làm sao có thể! Chẳng lẽ Liễu tiên tử coi trọng Từ Huyền, hay là đã sớm nhận thức?
Trên mặt Tà Ương tươi cười nhưng có vẻ là hơi miễn cưỡng.
- Tiểu nữ tử Liễu Vũ Yên, không biết đại danh đạo hữu?
Âm thanh của nàng vô cùng tự nhiên, có vài phần thanh tuyền chảy xuôi nhu hòa.
Lời vừa nói ra, khuôn mặt nam tử uy vũ lộ vẻ kinh ngạc, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy Liễu tiên tử, chủ động hỏi thăm tính danh của nam tử xa lạ nào đó.
- Tại hạ Từ Huyền.
Thanh âm của Từ Huyền bình thản, trên mặt hơi vui vẻ.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ: hai đời gặp lại, đã là duyên phận lớn lao.
Nữ tử kiếp trước có thể ở kiếp này gặp lại lần nữa, đây là may mắn tới bực nào.
Hỏi xong lời đó, Liễu tiên tử không có dừng lại phiêu nhiên bay đi.
Nhưng chẳng biết tại sao, Liễu tiên tử rời đi,trong lòng nàng sinh ra mất mát không hiểu nổi, phảng phất bỏ lỡ cái gì.
Khóe môi Từ Huyền nhếch lên ở kiếp này có thể nhìn thấy Lê sư muội, hắn cảm thấy vạn phần may mắn cùng thỏa mãn.
- Không nên phớt lờ, nàng mặc dù là Lê sư muội kiếp trước nhưng quyết không có thể nào khôi phục ký ức. Xác thực một chút... Nàng là địch nhân của ngươi.
Tàn hồn kiếp trước lên tiếng nhắc nhở.
- Ta minh bạch, cũng biết nặng nhẹ.
Từ Huyền gật nhẹ đầu, cấp độ của Liễu tiên tử hiện tại nhất định là viễn siêu chính mình, quyết không thể sơ sảy.
Kiếp trước là bạn, kiếp này là địch nhân.
Từ Huyền cảm khái vận mệnh nhân quả cũng ẩn ẩn ý thức được: kế tiếp tu luyện bên trong Thánh Cảnh sẽ không buồn tẻ vô vị như vậy...
Từ Huyền cùng Tà Ương, đưa mắt nhìn Liễu Vũ Yên rời đi, tất cả có tâm sự, đều có vẻ mặt trầm mặc.
- Từ Huyền!
Một cái thanh âm quen thuộc mà đông cứng từ phía sau lưng truyền đến.
Từ Huyền nhìn lại, người đến đúng là Mông Thủy.
Trong mắt Tà Ương lóe lên hào quang lệ nhìn Mông Thủy một cái rồi quay người rời đi.
Xem tình hình trong nháy mắt hai người tựa hồ có chút địch ý.
Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, chính mình bế quan tu luyện hơn nửa năm đến cùng xảy ra chuyện gì?
Trong lúc hắn trốn Giới Ngoại cường giả thì không ngờ họ lại ở phụ cận bên cạnh.
Mà Tà Ương tu vi tăng nhiều, còn tiến nhập Phiêu Miểu Viên cũng ở phụ cận nơi này.
- Hơn nửa năm ngươi cùng Vô Không Minh, một mực bế quan, nhưng đến là khổ cho chúng ta.
Mông Thủy vẻ mặt phiền muộn nói.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tà Ương là lúc nào tiến vào Phiêu Miểu Viên?
Từ Huyền khó hiểu mà hỏi.
Hắn tỏ tường nhớ rõ, Tà Ương là bị phân phối đến tầng ngoài của Thánh Cảnh, dựa theo thông thường, không có một hai chục năm, cũng không thể đơn giản tiến vào Nhị Động Thiên.
- Sau khi Tà Ương tiến vào Thánh Cảnh thực lực tăng lên thập phần mạnh mẽ. Hơn nửa năm trước, hắn quét ngang thiên tài Nhất Động Thiên đặc biệt tiến vào Phiêu Miểu Viên. Hơn nữa tiến vào Phiêu Miểu Viên, hắn trước sau chiến thắng Lâm Ngư Nhi cùng Tư Đồ Vũ, thậm chí còn... Còn hướng ta khiêu chiến...
Vẻ mặt Mông Thủy rất hồi hộp.
Từ Huyền nghe vậy, cũng chấn động.
Tiến bộ của Tà Ương vượt qua tưởng tượng.
- Hắn hướng ngươi khiêu chiến, kết quả như thế nào?
Từ Huyền hơi hiếu kỳ.
Thực lực của Mông Thủy không hề nghi ngờ, cho dù Vô Không Minh cùng mình muốn chiến thắng, cũng sẽ không quá dễ dàng.
- Thực lực của Tà Ương cường đại dị thường, ta cũng chỉ bất phân thắng bại. Hắn cũng am hiểu linh hồn bí thuật cường đại, may mắn ta trước đó nghe xong phương pháp ngươi chỉ điểm có chỗ tìm hiểu cùng tiến bộ. Nếu không thật là có khả năng sẽ bị thua.
Mông Thủy hơi hồi hộp mà nói.
- Thì ra là thế.
Từ Huyền hơi buông lỏng một hơi.
Nếu như Tà Ương chỉ là cùng Mông Thủy bất phân thắng bại, vậy còn chưa đủ để uy hiếp được chính mình.
- Không chỉ như thế.
Mông Thủy hít sâu một hơi:
- Tại hai tháng trước, Thánh Cảnh đệ nhất thiên tài Hoa Huyền đã xuất quan.
Hoa Huyền!
Từ Huyền tâm thần rùng mình, người này là Bán Bộ Kim Đan siêu cấp thiên tài. Đệ nhất nhân mới xuất hiện của Thánh Cảnh.
- Tình huống như thế nào?
Trong lòng Từ Huyền xiết chặt, ẩn ẩn có đoán trước.
- Hoa Huyền hoàn toàn không thể ngăn cản! Ta cùng Tà Ương đều bại bởi hắn, chênh lệch thật sự quá lớn...
Ánh mắt Mông Thủy ẩn ẩn run rẩy.
- Cường đại tới trình độ nào?
Ánh mắt Từ Huyền lóe lên quang mang.
- Sau khi hắn chiến thắng chúng ta, còn liên tục khiêu chiến mấy vị Bán Bộ Kim Đan đồng giai bên trong Thánh Cảnh và toàn bộ chiến thắng. Nếu không phải như thế hắn còn hướng chính thức khiêu chiến Bất Hủ Kim Đan, mặc dù không có chiến thắng, nhưng mà đánh mấy trăm hiệp cơ hồ không có bị thua...
Thần sắc Mông Thủy sợ hãi nói.
Thắng dễ dàng Bán Bộ Kim Đan, khiêu chiến Bất Hủ Kim Đan, cơ hồ không có bị thua.
Từ Huyền kinh hãi động dung.
- Lúc ấy ngươi cùng Vô Không Minh đều đang bế quan, vì thế không có tao ngộ đến hắn.
Mông Thủy bổ sung.
Từ Huyền khẽ giật mình, chợt nhướng mày:
- Nói như vậy chờ ta sau khi xuất quan, Hoa Huyền có thể sẽ tới khiêu chiến?
- Không biết.
Mông Thủy lắc đầu cười cười:
- Hoa Huyền đang khiêu chiến Bất Hủ Kim Đan từng tuyên bố. Nếu không phải tu giả có tu vi Bất Hủ Kim Đan thì không cần khiêu chiến.
- Khinh thường khiêu chiến cùng tu giả Bất Hủ Kim Đan trở xuống. Người này thật cuồng vọng!
Từ Huyền lông mày nhíu lại.
Bất quá như vậy cũng tốt, Từ Huyền đồng dạng không nhiều hứng thú khiêu chiến những tên thiên tài dạng này.
Sau đó, Từ Huyền lại hướng Mông Thủy hỏi thăm tin tức có quan hệ với Giới Ngoại cường giả.
- Liễu tiên tử là thiên tài đến từ Giới Ngoại cũng là khách quý của Thánh Cảnh. Nghe nói, nàng đối với nhân vật thiên tài của giới này hết sức cảm thấy hứng thú, có rảnh sẽ tìm những thiên tài này chiến đấu một trận.
Mông Thủy đáp.
- Giao hữu?
Trong lòng Từ Huyền không khỏi cười thầm.
Tuy rằng Liễu tiên tử hư thật khó có thể nhìn thấu, nhưng tu vi tuyệt đối từ Bất Hủ Kim Đan trở lên.
Giới Ngoại thiên tài há những thiên tài ở Tiểu Ngư Giới thâm sơn cùng cốc có thể so sánh với nhau.
Bộ pháp của Từ Huyền chậm chạp, hướng Phiêu Miểu Viên bay đi.
Hắn phát hiện, Mông Thủy cũng đồng dạng đi theo phương hướng đó.
- Ngươi cũng đi Tinh Vẫn Cổ Tích?
Từ Huyền kinh ngạc hỏi Mông Thủy.
- Đúng vậy, hơn nửa năm này ta một mực nghiên cứu phương pháp ngươi chỉ còn chưa kịp đi.
Mông Thủy nói.
Từ Huyền gật nhẹ đầu. Không có hỏi nhiều, hai người cùng một chỗ tiến về trước Thiên Đô Thánh Cảnh.
Thời điểm vừa mới bay ra phủ đệ vài dặm.
Trong phủ đệ lâm viên láng giềng đột nhiên tiết lộ ra một cỗ kiếm ý mờ mịt nhập thánh, kiếm kia nhẹ, mỏng như vân yên (mây khói mờ ảo) không thể nắm lấy, rồi lại sắc bén cực kỳ, cứng rắn vô đối.
Kiếm kia chỉ là hơi chút tiết lộ ra một tí đã bị Từ Huyền cùng Mông Thủy cảm ứng được.
Bởi vì kiếm ý này hết sức quen thuộc, so dĩ vãng càng hư ảo cùng lăng lệ ác liệt hơn.
- Vô Không Minh!!!
Từ Huyền cùng Mông Thủy, lập tức quay đầu lại, đồng thời biến sắc.
Lúc này, Vô Không Minh đang từ lâm viên phủ đệ của mình đi ra.
Vô Không Minh một đầu tóc tím theo gió phất phới, hai con ngươi thâm thúy, lộ ra một cỗ tự tin cường đại trước nay chưa có nổi lên một tia nhàn nhạt lưu ly kim rất nhỏ lóe lên rồi biến mất.
- Tu vi của Vô Không Minh đã đạt tới Nguyên Đan đỉnh phong thậm chí bước vào cánh cửa Bán Bộ Kim Đan.
Tâm thần Từ Huyền chấn động.
Vô Không Minh không hổ là thiên tài tư chất tốt nhất ở bên trong ngoại giới, ngắn ngủn mấy năm thì tấn Thăng Nguyên Đan đỉnh phong, thậm chí bước vào cánh cửa Bán Bộ Kim Đan.
Mức tiến này quả thật kinh người!
- Vô Không Minh từ khi tiến vào Tinh Vẫn Cổ Tích vẫn đang bế quan tu luyện, hơn hai năm rồi, hiện tại vừa xuất quan thì tấn Thăng Nguyên Đan đỉnh phong, thật là đáng sợ...
Mông Thủy hít một hơi lãnh khí.
Đối với Vô Không Minh, hắn lần lượt muốn đuổi kịp và vượt qua, nhưng lần lượt thất bại.
Đương nhiên trong lòng của hắn cũng không có buông tha, Vô Không Minh sở dĩ có thể lấy được tiến bộ như thế khẳng định cùng Tinh Vẫn Cổ Tích có quan hệ.
- Vô Không Minh, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy bước vào cánh cửa Bán Bộ Kim Đan, thật đáng mừng.
Từ Huyền mỉm cười, tựa hồ chỉ là đơn thuần nói.
- Cái gì! Bán Bộ Kim Đan?
Thể xác và tinh thần Mông Thủy rung động, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Bởi vì Vô Không Minh chỉ là dẫm nát cánh cửa Bán Bộ Kim Đan giả bình thường không dễ dàng nhìn ra..
Từ Nguyên Đan đến Kim Đan, đan nguyên trong cơ thể có một cái quá trình chuyển hóa.
Trình độ chuyển hóa có thấp có cao, bình thường chuyển hóa hai ba thành thậm chí một thành cũng có thể tính toán là Bán Bộ Kim Đan.
Hoàn toàn chuyển hóa làm Kim Đan chi lực là lột xác bay vọt cả người cùng lực lượng, lúc này mới có thể xưng là Bất Hủ Kim Đan.
Mà Vô Không Minh có cảnh giới linh hồn tương đương với Bất Hủ Kim Đan!
Chỉ là trình độ chuyển hóa của hắn vẫn không tính là Bán Bộ Kim Đan nhưng mà đã coi như bước chân vào cánh cửa này.
- Từ Huyền, phải chăng có hứng thú cùng ta chiến một trận.
Vô Không Minh khóe miệng hiển hiện mỉm cười vui vẻ có một loại tự tin mây trôi nước chảy.
- Tạm thời không có hứng thú.
Từ Huyền lắc đầu:
- Cho dù chính thức chiến đấu cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Nửa câu đầu, để cho Mông Thủy âm thầm khinh bỉ, Từ Huyền một mực nhát gan, sợ hãi khiêu chiến.
Thậm chí trong mắt Vô Không Minh cũng lộ ra mỉm cười.
Bất quá nửa câu sau làm cho hai người đồng thời động dung.
Chẳng lẽ dưới tình huống Vô Không Minh vượt qua cánh cửa Bán Bộ Kim Đan, Từ Huyền còn có tự tin bất bại?
Đương nhiên hai người tỏ tường khí lực cùng phòng ngự của Từ Huyền biến thái tới cực điểm. Muốn đột phá phòng ngự của hắn, thập phần không nên.
- Vô Không huynh nếu là có toan tính, hoặc là muốn nghiệm chứng thực lực của mình, có thể sẽ đi gặp Hoa Huyền Thánh Cảnh đệ nhất thiên tài.
Từ Huyền giống như cười mà không phải cười lưu lại một câu nói, sau đó xoay người rời đi.
Mông Thủy khẽ giật mình, chợt vỗ án trầm trồ khen ngợi, một chiêu này lợi hại!
- Từ Huyền quá âm hiểm rồi, chính mình không ứng chiến, lại đi giựt giây Vô Không Minh cùng Hoa Huyền giao hữu..
Mông Thủy cho dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng cũng vạn phần chờ mong.
Khi Vô Không Minh tu vi tăng nhiều cùng Thánh Cảnh đệ nhất thiên tài Hoa Huyền gặp nhau, sẽ có kết quả như thế nào.
- Tốt!
Vô Không Minh đưa mắt nhìn hai người rời đi, gật nhẹ đầu.
Thời khắc bóng lưng hai người Từ Huyền hoàn toàn nhạt nhòa.
Vù!
Tà Ương một thân áo đen, khí tức âm lãnh đột nhiên hiện thân. Lẩm bẩm nói: Tinh Vẫn Cổ Tích? - đại tinh không vẫn lạc thuật? Xem ra chính là cái chỗ này rồi...
Một mặt khác.
Từ Huyền cùng Mông Thủy tiến vào ở chỗ sâu trong Phiêu Miểu Viên đi vào một tòa sơn phong cực lớn bao phủ bởi ráng ngũ sắc.
Sơn phong cao chừng ngàn thước, hồn thể vàng ròng, tại bên trong Phiêu Miểu Viên không tính hạc giữa bầy gà, nhưng mà tính toán tương đối đột ngột.
- Tinh Vẫn Cấm Địa!
Rời đi thật xa, chứng kiến bên cạnh xích Kim Sơn Phong một cái trên tấm bia đá có bốn chữ vàng lóng lánh.
Tấm bia đá này ngay tại cửa vào Tinh Vẫn Cổ Tích thậm chí có tám gã Bất Hủ Kim Đan đóng ở đây.
Đồng thời tại đỉnh núi xích kim còn khoanh chân ngồi một lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh), chỉ sợ là nhân vật cấp trưởng lão Thánh Cảnh.
Từ Huyền cùng Mông Thủy lấy ra lệnh bài qua cửa cùng thân phận ngọc bội.
- Tinh Vẫn Cổ Tích, một lần tối đa chỉ có thể vào ba người, bên trong đã có hai vị Kim Đan thủ lĩnh, hai người các ngươi, chỉ có thể vào một vị.
Lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh) nhàn nhạt mà nói.
- Ngươi đi vào trước đi.
Từ Huyền mặt không biểu tình mà nói.
- Tốt!
Mông Thủy hơi hưng phấn, tiến lên đi qua, cho bà lão hai mươi khối lệnh bài qua cửa.
- Hai mươi khối lệnh bài qua cửa, chỉ có thể tìm hiểu hai ngày.
Lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh) nói.
Mông Thủy vẻ mặt phiền muộn, lệnh bài qua cửa trong tay chính mình số lượng còn thừa không nhiều lắm, trong đó tại Thiên Cảnh Các đã tiêu hao không ít.
Ngược lại trong tay Từ Huyền còn có đại lượng lệnh bài qua cửa ở bên trong Thiên Cảnh Các cơ hồ là vô dụng.
Mông Thủy giao nạp lệnh bài qua cửa về sau tiến vào xích kim sắc sơn phong (ngọn núi màu vàng).
Từ Huyền ở bên ngoài lẳng lặng cùng đợi.
Hai ngày thời gian, có lẽ thập phần ngắn ngủi.
Bất quá thời điểm Từ Huyền đang chờ đợi lại cảm giác có chút dài dằng dặc.
Bởi vì Tinh Vẫn Cổ Tích, đối với bất luận tu giả gì mà nói, đều là một loại kỳ ngộ.
- Ban đầu ở Hoàng Long thành đã là một di tích cổ Thông Thần rất thấp, chỉ lĩnh ngộ một chút mà thực lực tăng nhiều. Còn lần này Thông Thần di tích cổ chính là tầng cao nhất ở một giới này.
Trong lòng Từ Huyền có chút chờ mong chuyện này.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Lập tức hai ngày thời gian nhanh đến rồi.
Trong đó, cũng không có thấy những người khác, ly khai Thông Thần di tích cổ.
- Xin hỏi tiền bối, ngoại trừ lệnh bài qua cửa còn có cái gì có thể đi vào Tinh Vẫn Cổ Tích?
Từ Huyền dò hỏi.
- Phàm nhân vật cấp trưởng lão có thể không hạn chế tại ở bên trong Tinh Vẫn Cổ Tích tìm hiểu, bất quá đến cấp bậc này, di tích cổ đối với bọn họ tác dụng quá mức bé nhỏ. Những phương pháp khác, thí dụ như vì Thánh Cảnh làm chút cống hiến, đạt được chấp pháp trưởng lão cho phép, cũng có thể tiến vào, tìm hiểu một thời gian nhất định.
Lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh) nhắm mắt lại, không có nhìn Từ Huyền nói.
Rốt cục tại một khắc này, hai ngày thời gian đã trôi qua.
Vù!
Mông Thủy từ ở bên trong Tinh Vẫn Cổ Tích đi ra, vẻ mặt đắm chìm:
- Thời gian trôi qua thật nhanh!
Từ Huyền ngưng thần xem xét, chỉ thấy bên ngoài thân Mông Thủy ẩn ẩn di động một tầng tinh oánh thủy trạch vô cùng u ám, khí tức toàn thân rõ ràng tăng cường rất nhiều.
Mà tiến bộ càng lớn ở chỗ lĩnh ngộ tinh thần đối với thực lực bản thân mình sinh ra thôi động to lớn.
- Hiệu quả như thế nào đây?
Từ Huyền tò mò hỏi.
- Rất tuyệt vời, nếu như lại tìm hiểu lần một lần, ta có nắm chắc tại trong ba năm, tấn Thăng Nguyên Đan đỉnh phong.
Mông Thủy vẫn chưa thỏa mãn nói.
Hiệu quả tốt như vậy?
Trong lòng Từ Huyền càng thêm chờ mong, lập tức Mông Thủy muốn đi vào giành nói:
- Đến phiên ta, một lần tìm hiểu, đủ để ngươi trở về tiêu hóa một thời gian ngắn rồi.
Hắn đi đến Xích Kim Sơn Phong tiện tay lấy ra 30 khối lệnh bài qua cửa.
- Ngươi có thể ở trong Tinh Vẫn Cấm Địa ba ngày.
Lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh) nhàn nhạt mà nói.
Thời điểm bà duỗi bàn tay trắng nõn xuống thì... Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ông oanh ~
Đại môn lối vào Xích Kim Sơn Phong mở ra bên trong lóng lánh hào quang màu sắc rực rỡ.
Từ Huyền không chút do dự, một bước bước vào Tinh Vẫn Cổ Tích.
Sau một khắc.
Từ Huyền tiến vào một cổ chiến trường hoang vu trống trải.
Đại địa dưới chân có từng vết rạn, giăng khắp nơi.
Tầm mắt vừa nhìn, tâm thần Từ Huyền rung động vô danh.
Toàn bộ cổ chiến trường, chừng phạm vi ngàn dặm trải rộng lấy là vô số cái hố nho nhỏ cùng thiên thạch cực lớn.
Những thiên thạch này nguyên một đám trọng đạt ngàn vạn cân, lộ ra khí tức hoang cổ xa xưa.
Mỗi một khối thiên thạch phát ra khí tức còn sót lại hội tụ cùng một chỗ, hình thành một cỗ khí thế kinh thiên hãi địa.
Từ Huyền đứng thẳng tại một cái hố, hắn cảm giác mình mịt mù như con sâu cái kiến, từng khối thiên thạch giống như những con Man Hoang Cự Thú.
Ngoại trừ thiên thạch cùng cái hố, trên chiến trường còn phân bố đủ loại dấu vết.
Có chút là vết kiếm, vết đao, sâu không thấy đáy, ẩn chứa khí tức cứng rắn vô đối lăng lệ ác liệt, nhìn lại gần đều cảm thấy đau đớn khó hiểu.
Còn có các loại lỗ thủng hình dạng vũng hố hình thù kỳ quái.
Thậm chí còn hố to có đường kính bên trên trăm dặm!
Chân Từ Huyền vận lực thử độ cứng của đại địa này.
Kết quả Từ Huyền hoảng sợ phát hiện, dùng năm thành lực lượng của hắn mới khó khăn lắm tại trên chiến trường lưu một cái dấu chân sâu một thốn.
- Cho dù ta đem hết toàn lực, cũng tối đa ở chỗ này lưu lại vũng hố phạm vi mấy trượng mà thôi.
Ánh mắt Từ Huyền lại chạm đến hố to đường kính bên trên trăm dặm, hắn không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Khó có thể tưởng tượng đại chiến ban đầu ở trên chiến trường có những tồn tại khủng bố như thế nào.
Hơn nữa, Từ Huyền còn rõ ràng đoán được, khu vực Tinh Vẫn Cổ Tích chỉ là một bộ phận của cổ chiến trường thậm chí là một bộ phận rất nhỏ.
- Đây là một cái bộ phận Thượng Cổ chiến trường bị cường giả Thượng Cổ phân chia đi ra, dùng vô thượng đại năng mở thành một chỗ Thông Thần di tích cổ.
Từ Huyền phân tích trong đầu.
Bộ pháp của hắn vô cùng chậm chạp hành tẩu trên chiến trường Thượng Cổ, ánh mắt chạm đến nguyên một đám dấu vết Thượng Cổ lưu lại.
Những dấu vết đại chiến lưu lại có một chút rất bình thường, cũng không gì dị thường.
Nhưng là có chút dấu vết, lại ẩn chứa Linh Năng ý cảnh cường đại. Thời điểm dung nhập thần cảm đi vào thì thậm chí có thể cảm nhận được uy danh khí thế của Thượng Cổ đại năng thi triển kinh thế thần thông.
Ánh mắt Từ Huyền chạm đến những di tích cổ ẩn chứa Linh Năng này, tâm thần rung động, thậm chí khả năng trầm mê vào bên trong.
Có chút di tích cổ rất cường đại nếu như tâm thần toàn bộ rót vào sẽ có khả năng bị áp bách được không thở nổi.