Mục lục
Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Huyền hít một hơi thật sâu, lúc này chúng nhân chính là cùng thời gian tranh giành mạng sống, càng kéo dài thời gian, sẽ có càng nhiều kẻ thù chạy đến, đến lúc đó đối phương có thể sẽ có hai, ba luyện thần kì tiên sư, thậm chí nhiều hơn Đông Phương gia tộc cường giả. Như vậy, Tinh Vũ Sơn hai phái sẽ là triệt để diệt tuyệt, không còn cơ hội báo thù.

Chúng đệ tử còn lại đều tỏ ra tuyệt vọng, ai cũng có thể hiểu điểm này, thời gian chính là mạng!

Muốn sống sót, trừ phi có thể trong thời gian ngắn giết chết võ tu mặt vàng kia, nhưng cái này gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Võ tu mặt vàng kia, rõ ràng cũng hiểu điểm này, một mặt trêu tức như đang xem trò vui thưởng thức thần tình đặc sắc của chúng nhân.

- Chỉ có một lựa chọn.

Nhiếp Hàn hít một hơi thật sâu, mắt bắn ra thần quang bức nhân, quay sang nhìn chằm chằm Từ Huyền.

Từng ấy người có mặt, mà hắn chỉ nhìn một mình Từ Huyền.

- Ngươi, và ta, chỉ cần thoát được một người, sau này, tuyệt đối có thể phục diệt Đông Phương gia.

Nhiếp Hàn dùng một loại ngữ khí đặc kiệt mà trịnh trọng, lặng lẽ nhìn Từ Huyền.

Từ Huyền có thể hiểu ý tứ của hắn, hắn và Nhiếp Hàn đều là người không thể dùng lẽ thường cân nhắc, tiềm lực tạo hóa tương lai vô hạn lượng, chỉ cần còn sống một người, sau này có thể nhổ tận gốc Đông Phương gia tộc.

Nhưng vấn đề là, bọn hắn bây giờ vẫn nằm trong nôi, chưa kịp trưởng thành đã gặp chuyện này, chỉ có thể đem mạng sống hai người góp vào với nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cho nên, lựa chọn duy nhất chính là...

- Ngươi, hoặc ta, một người ở lại kéo dài thời gian, người còn lại tranh thủ chạy trốn.

Nhiếp Hàn đưa ra một lựa chọn kinh nhân.

Lựa chọn, lựa chọn cuối cùng.

Từ Huyền tâm thần chấn động, hít ngược một ngụm lãnh khí.

Cũng chính là nói, trong Nhiếp Hàn và Từ Huyền, phải hi sinh một người!

- Ngươi có dám hay không?

Thần quang trong mắt Nhiếp Hàn, khiến bầy trời đêm cũng phải ảm đạm thất sắc, khiến chúng đệ tử tâm thần chấn động.

Từ Huyền khẽ giật mình, nếu mình lựa chọn ở lại, chẳng phải sẽ là kết cục tất chết sao, mọi thứ trên thế giới này rồi sẽ bỏ hắn mà đi...

- Được rồi, ta lên! Ngươi dẫn mọi người đi trước...

Nhiếp Hàn nở một nụ cười, thu hồi ánh mắt, dứt khoát bước ra.

Keng!

Một đường ngân sắc kiếm quang băng lạnh như sương xuất vỏ, một người một kiếm, ngạo nghễ đối diện với võ tu mặt vàng trên ngọn cây cao.

Chúng tiên môn đệ tử, tâm thần chấn động, một kiếm tông đệ tử trong đó, thậm chí còn rơi nước mắt, hét lớn:

- Nhiếp sư huynh!

Nhìn thân ảnh anh vĩ thẳng tắp kia, thần sắc Từ Huyền phức tạp vô cùng, bây giờ hắn đã hiểu, tại sao Nhiếp Hàn thích hợp kiếm tu, và có thể trở thành tinh anh, thậm chí bá giả trong kiếm tu.

- Đi!

Nhiếp Hàn quát lên một tiếng, pháp kiếm trong tay vẽ ra một phiến ngân sắc hàn tinh mỹ lệ, phóng tới võ tu mặt vàng trên ngọn cây:

- Từ Huyền, ghi nhớ cho ta, nếu có thể sống sót rời khỏi đây, mạng ngươi là do ta tặng, trong vòng trăm năm, phục diệt Đông Phương gia tộc...

- Ta cũng cùng Nhiếp sư huynh tử chiến.

Lạc Phong mắt lóe thù hận chi quang, bất chấp Dương Tiểu Thiến ngăn cản, chuẩn bị đánh ngược trở lại.

- Đi!

Từ Huyền mắt như lãnh điện, "chát" vung tay tát cho hắn một cái, thần tình lạnh lùng, quát to một tiếng, như sấm bên tai:

- Giữ được tính mạng, mọi thứ mới có thể thực hiện.

Hắn kéo Du Cầm, dẫn chúng nhân chạy xuống núi.

- Chúng ta sap có thể bỏ lại một mình Nhiếp sư huynh ngăn cản cường địch?

Đệ tử kiếm tông mặt đầy hổ thẹn, có chút do dự bất định.

- Toàn bộ đi hết! Ai còn chần chừ, đừng trách ta không khách khí.

Từ Huyền trợn mắt, thần quang và khí thế nhiếp nhân, khiến chúng nhân run sợ, một luồng khí tức viêm nhiệt vô hình lan tràn. Đệ tử kiếm tông rùng mình, không dám phản kháng, vội vàng gia tốc xuống núi.

Lúc này, Từ Huyền nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của chúng đệ tử hai phái, khi hắn phát động sức mạnh thể tu "thế", tinh thần tầng diện không ai có thể kháng cự.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

- Thật không biết tự lượng sức mình, ngươi tưởng rằng mình có thể cầm chân được ta sao?

Võ tu mặt vàng đứng trên ngọn cây đại thu, một mặt chế giễu nhìn Nhiếp Hàn.

Một luyện khí ngũ trọng kiếm tu, có thể đả thương mình sao?

Võ tu mặt vàng từ từ giơ một cánh tay, vận chuyển chân lực, định một đòn giết chết Nhiếp Hàn.

Những một giây tiếp theo, tâm thần hắn khẽ chấn, "xiuuuu" pháp kiếm trong tay Nhiếp Hàn rời tay mà đi, hóa thành một phiến ngân sắc hoàng tinh diễm lệ, có một luồng kiếm ý thấy chết không sờn, trùng kích tầng diện linh hồn, võ tu mặt vàng toàn thân ớn lạnh.

- Kiếm ý! Mới luyện khí kì đã lĩnh ngộ kiếm ý, người này tuyệt đối không thể lưu...

Võ tu mặt vàng động dung, cánh tay hơi rung, đánh ra một phiến chân lực mãnh liệt như sóng cả, cành cây trước mặt rào rào hóa thành bột mịn, va chạm với hàn tinh sâm lạnh cách không đâm đến, rắc rắc rắc!

Kiếm ý cường đại điều khiển lãnh tinh kiếm quyết, trong nháy mắt hóa thành bột mịn, cách không công kích pháp kiếm, "keng" trực tiếp đánh bay hơn mười trượng.

Khi pháp kiếm rơi xuống, trên thân kiếm có một tầng vết nứt, rất nhanh đứt gãy từng khúc.

Một đòn phân thắng bại!

Kiếm tu công kích rất mạnh, thậm chí áp đảo tất cả phương thức tu hành, Nhiếp Hàn dùng kiếm ý quyết tử điều khiển kiếm quyết, công kích lực vượt qua luyện khí thất trọng, tiếp cận luyện khí bát trọng. Nhưng dưới sức mạnh mang tính áp đảo, võ tu mặt vàng một đòn đánh vỡ vũ khí hắn.

Nhiếp Hàn kêu lên một tiếng, pháp kiếm mặc dù là cách không công kích, nhưng là dung nhập kiếm ý bản thân, luồng chấn lực ấy, thậm chí chạm tới tâm thần hắn.

Kiếm tu mất đi kiếm, vậy còn có cái gì?

- Ha ha, bây giờ ngươi biết mình nhỏ bé vô tri thế nào rồi chứ.

Võ tu mặt vàng mặt đầy chế giễu, cười lạnh một tiếng, chân lực trong cơ thể chấn động, từ trên cây nhảy xuống, xông về phía Nhiếp Hàn, uy áp cường đại của luyện thần tiên sư đập thẳng mặt mà đến.

Chát!

Thời khắc nguy cơ, Nhiếp Hàn đột nhiên đập lên túi trữ vật, "u" trong tay xuất hiện một thanh cổ sắc phá kiếm lộng lẫy.

Dưới sự thôi động của kiếm ý quyết tử bá đạo, cổ kiếm phát ra một đường kiếm ngâm kinh hồn, bay người lao về phía võ tu mặt vàng, tâm thần run lên khó hiểu.

Sau khi dung hợp cổ kiếm, sức mạnh kiếm ý của Nhiếp Hàn, bất ngờ tăng lên gấp đôi, xẹt qua hư không, nhất thời bạo phát ra một đường kiếm quang kinh nhân sáng chói, cùng võ tu mặt vàng đối chiến một đòn.

Phụt!

Nhiếp Hàn nhổ ra một ngụm máu, thân hình lùi liền mấy bước, còn một chưởng của võ tu mặt vàng, đã bị miễn cưỡng hóa giải.

- Thanh kiếm này... là một món bảo khí?

Võ tu mặt vàng mắt hiện vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nó lại được thay thế bằng thần sắc tham lam.

Thì ra, sau khi từ bí cảnh trở về, Nhiếp Hàn tham ngộ cổ kiếm này, thể ngộ dung hợp kiếm ý trong đó, kiếm ý của mình cũng đột phi mãnh tiến, mạnh hơn trong bí cảnh không biết bao nhiêu lần, nhưng lần trước cùng Từ Huyền tranh phong ở Vọng Tiên Đài, lại không giành chiến thắng, nhuệ khí nhụt đi rất nhiều, càng thêm tiềm tâm tham ngộ và tu luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK