Mục lục
Tiên Hà Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTrong đó lấy Trong đó thảm nhất, toàn bộ cánh tay phải bị nổ đứt, sắc mặt tái nhợt tựa lên vách núi, lúc này thần sắc u uất nhìn về phía thiếu niên tuấn tú là mục tiêu của chúng nhân, trong nội tâm nảy sinh ghen ghét, nhưng sinh ra vô cùng chán chường cùng vô lực.

Đến lúc này, hắn còn chưa có hiểu rõ được, chân thực lực của Từ Huyền căn bản không phải mình có thể bằng được. Từ sau trận chiến này, đối phương thế tất sẽ trở thành nhân vật phong vân trong đám tuổi trẻ tài tuấn bằng được, chỉ có nhân vật cấp Thiếu chủ của hai đại gia tộc có thể cùng có thể cùng hắn đánh đồng. Đem so sánh, chút thân phận cùng thực lực của mình không có ý nghĩa.

- Ha ha, Đông Phương Uy, lần tranh đoạt Thông Thần Cổ Tích này, còn không có vượt qua thời hạn một ngày, ngươi đã công nhiên nhúng tay vào hậu bối giao phong. Nể tình ngươi sốt ruột cứu nhi tử, việc này tạm thời không đề cập tới, nhưng là thi đấu còn cần tiếp tục tiến hành!

Trương Thiên Luân vẻ mặt tràn đầy hồng quang, dáng tươi cười sáng lạn nhìn chằm chằm vào Đông Phương gia chủ.

Còn phải tiếp tục so đấu?

Cao tầng hai tộc hai mặt nhìn nhau, hầu hết đệ tử thần sắc cổ quái.

Từ Huyền lại âm thầm buồn cười, tên Trương Thiên Luân này hiển nhiên là muốn bức Đông Phương Uy nhận thua a.

Lại tiếp tục tỷ thí nữa, đừng nói là Đông Phương Bá, một ít tinh anh đệ tử còn sót lại chỉ sợ đều sẽ chết hết.

Một đám đệ tử Đông Phương gia sắc mặt tái nhợt, thần sắc sợ hãi, thập phần khẩn trương. Giờ phút này thế cục thập phần rõ ràng, Đông Phương gia không hề có cơ hội lật ngược.

Đông Phương Uy sắc mặt âm trầm, hắn đứng trước người Đông Phương Bá, lúc này kịp thời cứu giúp, mới miễn cưỡng bảo trụ một mạng, chỉ có một con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, tràn ngập hận ý thù địch vô tận, hận không thể uống máu, ăn thịt của hắn.

- Hôm nay tranh đoạt, chấm dứt như vậy. Thông Thần Cổ Tích này, sẽ tạm thời giao cho Trương gia các ngươi sử dụng một thời gian ngắn.

Đông Phương Uy ngữ khí lộ vẻ khó khăn, thần sắc cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không khỏi lên tiếng nhận thua.

Chỉ chốc lát công phu, ở bên trong Thông Thần Cổ Tích đệ tử Đông Phương gia toàn bộ rút khỏi, trở về trên phi chu đầu rồng bên ngoài thác nước, Đông Phương Bá cũng được khiêng trở về.

Rất nhanh, bên trong cổ tích, chỉ còn lại có chúng đệ tử cùng trưởng bối cao tầng Trương gia, đưa mắt nhìn phi chu đầu rồng của Đông Phương gia rời đi phía xa, trừ Lâm Huy ra, còn lại tất cả đều vui vẻ, chúc mừng trận thắng lợi này.

- Một trận chiến hôm nay, đám người trẻ tuổi các ngươi, vì Trương gia làm vẻ vang, hãnh diện, đoạt được chỗ Thông Thần Cổ Tích này. Đợi trở về gia tộc, sau đó ai nấy đều có phần thưởng hậu hĩnh...

Trương Thiên Luân nhìn quanh mọi người, cao giọng cười to nói.

Trong tộc hầu hết đệ tử gia tộc đều là mừng rỡ hưng phấn, hoan hô một hồi.

Từ Huyền chỉ là mỉm cười, khoanh chân điều dưỡng ở bên trong, Trương Vũ Hàm cùng Từ Huệ Lan hai nữ nhi đồng thời chiếu cố hắn, ăn vào mấy viên linh đan, sau đó, rõ ràng cảm giác được thương thế khôi phục.

Trái lại Lâm Huy, trong nội tâm cực kỳ thất lạc, hắn bị nốt đứt một cánh tay. Cho dù có người chiếu cố, nhưng là Vũ Hàm biểu muội giống như nữ thần trong suy nghĩ, chỉ tới an ủi một lát, còn tâm thần đều đặt ở trên người Từ Huyền, cái này thật sự lại để cho hắn tức giận không thôi.

- Từ Huyền, lần này ngươi vì gia tộc lập nhiều đại công, có thể nói là ngăn cơn sóng dữ, làm cho người phấn chấn. Hơn nữa biểu hiện hôm nay của ngươi, lại khiến cho cao tầng gia tộc lau mắt mà nhìn, ngày sau Trương gia ta chắc chắn đối với huynh muội hai người, trọng điểm tài bồi, có cần cái gì cũng có thể nói ra.

Trương Thiên Luân đi đến bên cạnh Từ Huyền, mỉm cười vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi một một lát, sau đó cuối cùng nói với con gái:

- Vũ Hàm, ngươi cần phải dốc lòng chiếu cố hắn.

- Phụ thân yên tâm...

Trương Vũ Hàm cảm nhận được ánh mắt thâm ý giống như cười mà không phải cười của phụ thân, hai gò má ửng đỏ cúi đầu thấp giọng đáp.

Lấy trí tuệ thông minh của nàng tự nhiên minh bạch vài phần dụng ý của phụ thân, thiên tài bực này như Từ Huyền phóng nhãn cả Hoàng Long Thành đều khó gặp, tự nhiên cần hết sức lôi kéo. Nhưng Từ Huyền tóm lại là một ngoại nhân, chung quy có một ngày có thể sẽ rời khỏi Hoàng Long Thành, biện pháp tốt nhất là để hắn triệt để biến thành người một nhà.

Từ Huyền chuyên tâm dưỡng thương, chỉ là công phu một hai ngày, đã hồi phục được bảy tám phần. Trong lúc này, Trương Vũ Hàm cẩn thận chiếu cố, cử chỉ thân mật, cũng không ra vẻ đại tiểu thư cao quý thận trọng.

Cái này nếu là rơi xuống trong mắt một ít đệ tử Trương gia khác tự nhiên là ước ao có thừa, đặc biệt Lâm Huy, trong lòng đố kị càng không ngừng thiêu đốt.

Lúc này chỉ cần là một người sáng mắt, cũng có thể thấy được đại tiểu thư đối với Từ Huyền Chiếu cố không tầm thường.

Tiểu tử này đến từ thôn trấn tiểu phái vô danh, mà nay quật khởi như sao chổi, đạt được Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ ưu ái và yêu thích, ai không ao ước đố kị?

Nhân lúc Trương Vũ Hàm không ở đây, Từ Huệ Lan tiến đến bên tai Từ Huyền, thấp giọng bất mãn nói:

- Ca ca, ngươi sẽ không thực coi trọng gia thế cùng mỹ mạo của Trương đại tiểu thư đấy chứ.

Từ Huyền nghe được lời này, thiếu chút nữa ngạt thở, đây là tư duy lô-gích gì vậy, sao lại nói là mình coi trọng gia thế cùng mỹ mạo của nhân gia?

Mặc dù hắn không thừa nhận đối với Trương Vũ Hàm có vài phần hảo cảm, nhưng hảo cảm như vậy hầu như là bất cứ nam tử bình thường nào nhìn thấy mỹ nữ tương tự đều sẽ có.

Bởi vì tâm thích cái đẹp, ai cũng đều có.

- Hừ, nếu như ngươi chỉ là muốn leo lên thế lực như Trương gia, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Từ Huệ Lan tức giận nói, sau đó trong đôi mắt sáng lộ ra chút không đành lòng:

- Huệ Lan cũng hiểu được Trương tiểu thư không tệ, thế nhưng ta càng thích Du Cầm muội muội hơn, nếu như ngươi làm như vậy, nàng sẽ rất thương tâm...

- Được rồi, việc này, trong lòng ta rõ ràng, tự có chủ trương.

Từ Huyền thần sắc bình thản, chậm rãi đứng lên.

Đã nhiều ngày hắn vẫn đứng ở Quỳnh Ngọc Phi Các dưỡng thương, nhưng còn là có chút không bỏ xuống được Thông Thần Cổ Tích kia.

Hắn vừa mới chuẩn bị bay qua đó, phía sau truyền đến thanh âm ngọt ngào mềm nhẹ của Trương Vũ Hàm:

- Huyền ca, ngươi còn thụ thương, ta mang ngươi bay qua đó.

Trương Vũ Hàm ngọc thủ vung lên, bắn ra một đạo thanh oánh linh động, thấy gió liền dài ra, thải quang tràn đầy, rất nhanh chịu tải hai người bay về phía Thông Thần Cổ Tích.

Loại pháp khí phi hành dạng phiêu đái này, hình thái không phải rất cố định, dẫm lên phiêu đái, hai người trong quá trình đi đến, thân thể nhẹ nhàng lay động, khó tránh khỏi có chút va chạm da thịt.

Từ Huyền rơi xuống phía sau thủy liêm, trên mùi còn lưu lại một tia mùi thơm thanh nhã say mê, Trương Vũ Hàm đi theo bên cạnh, trên khuôn mặt tinh mỹ như Tuyết Ngọc, còn có một tia ôn hồng tàn dư, nhưng nói cười như thường, dáng vẻ ưu nhã khéo léo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK