Sở Đông, Nhiếp Hàn, Tuyết Vi, nhao nhao sắc mặt, hô hấp đều trở nên dồn dập.
Nguyên Đan hậu kỳ, đã là cảnh giới cường đại tiếp cận Bất Hủ Kim Đan nhất, thực lực so với Nguyên Đan sơ kỳ trung kỳ phải hơn rất nhiều.
Càng khiến cho người không thể tưởng tượng nổi chính là Thiên Hình bá chủ này còn là một vị Thể Tu.
- Thiên Hình bá chủ, ngươi muốn thế nào?
Úy sư huynh sắc mặt có chút khó chịu nổi.
- Hừ! Ta muốn thế nào? Hôm nay ai dám đoạt bảo bối với ta, đừng trách bổn tọa xé hắn thành mảnh nhỏ. Toàn bộ bảo bối trên quảng trường đều thuộc về ta, toàn bộ cút cho ta!
Thiên Hình bá chủ thanh âm như chuông lớn.
Phía sau của hắn, còn theo sau bốn nữ thiếp, mặc váy hoa đặc biệt, diễm lệ xuất trần, mà lại đều có được tu vị Nguyên Đan kỳ khiến người phải líu lưỡi.
Vừa mới nói xong Úy sư huynh và Địch Tam Thu liếc nhau, vội vàng rút lui khỏi.
Ngay cả Úy sư huynh cũng sợ hãi nhân vật này như vậy, mấy người Từ Huyền tự nhiên cũng không dám ngưng lại, lập tức lui lại.
Kế tiếp, mấy người đang xa xa, nhìn chăm chú lên Thiên Hình bá chủ, dùng phương thức ngang ngược không cố kỵ xông vào sâu trong Thiên Cơ quảng trường.
Oanh XIU.... XIU... XÍU... UU! --
Từng đạo tia chớp màu trắng khi thì đáp xuống, nệnlên trên người Thiên Hình bá chủ.
Thiên Hình bá chủ thân hình nhoáng một cái, thân thể kim quang tràn đầy, từng bước một tiến lên.
Mọi người xa xa quan sát đều phải kinh hãi, thân thể của Thiên Hình bá chủ kia cũng quá biến thái rồi.
Tia chớp màu trắng kia, Nguyên Đan sơ kỳ bình thường đón đỡ một đạo, không chết cũng sẽ bị trọng thương, mà Thiên Hình bá chủ này lại liên tiếp nhận lấy hơn mười đạo lại không có tổn thương thực chất nào cả.
Sở Đông và Nhiếp Hàn, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Từ Huyền cũng là Thể Tu.
Luận lực lượng cơ thể và phòng ngự, Thiên Hình bá chủ Nguyên Đan hậu kỳ kia còn hơn Từ Huyền một bậc, đương nhiên chênh lệch chính thức là do tu vị đáng sợ của đối phương.
Trong mắt Từ Huyền có chút lóe lên tinh quang, Thiên Hình bá chủ này cũng không biết tu luyện công pháp gì, so với Thể Tu đời sau mượn nhờ pháp lực ngoại giới để luyện thể thì rất khá, đương nhiên cũng có chút chênh lệch với Viễn Cổ Thể Tu.
Như tia chớp cấm chế của Thiên Cơ cổ thành kia, Từ Huyền cũng có thể ngạnh kháng, nhưng không có được pháp lực bàng bạc hùng hồn như đối phương thôi.
Thẳng đến khi Thiên Hình bá chủ sắp đến gần tượng thần Thiên Cơ tử thì tia chớp màu trắng bổ xuống từ trong hư không liền trở nên dày đặc, cũng có chút không chịu đựng nổi.
Đột nhiên, chỉ thấy Thiên Hình bá chủ kia hét lớn một tiếng, một quyền đánh thẳng vào mười mấy món bảo bối trôi nổi chung quanh tượng thận.
XIU.... XIU... XÍU... UU!...
Tia chớp dày đặc hơn, duy nhất một lần đánh xuống tám chín đạo, Thiên Hình bá chủ đau đến kêu rên ra tiếng, lại thành công lấy xuống vài kiện bảo bối.
- Không cần lo cho hắn, chúng ta đến chỗ Di Lạc Côi Bảo.
Địch Tam Thu và Úy sư huynh liếc nhau, đi vào chỗ sâu trong Thiên Cơ cổ thành.
Địch Tam Thu kia cũng là lần thứ hai tiến vào Thiên Cơ thành cổ, hiển nhiên biết rõ vị trí của Di Lạc Côi Bảo.
Bọn người Từ Huyền cũng không ngưng lại lâu, hoả tốc rời khỏi Thiên Cơ quảng trường.
Nhưng bọn hắn cũng không đi về phía Di Lạc Côi Bảo.
- Không hiểu cơ quan cấm chế bên trong thành cổ này, cũng không thể dễ dàng khiến Ngân Từ Nguyên Châu hiện thân như vậy.
Từ Huyền hơi trào phúng cười cười.
Năm đó, hắn là mượn nhờ trí nhớ học thức tương quan của Thiên Cơ tử kiếp trước mới miễn cưỡng khiến Ngân Từ Nguyên Châu trồi lên từ hồ nước thần bí.
Sở Đông gật đầu đồng ý, trầm ngâm nói:
- Trước đó, ta một mực có cảm ứng, có một tiên diễn sư cường đại khó lường khác tham dự vào chuyện này.
Hôm nay vừa thấy, Thần Hoang đại địa, rõ ràng có không ít cường giả, đi vào Bát Hoang Sa Mạc như đã có dự mưu. Có thể đoán trước, cho dù Ngân Từ Nguyên Châu hiện thế, cũng không thể thiếu một hồi gió tanh mưa máu. Thực lực của chúng ta, trong những người này cũng không tính mạnh lắm, nhất định không thể quá gấp được.
Lần này Thiên Cơ thành cổ mở ra, lại bị chúng cường giả của Thần Hoang đại địa nhúng tay vào, trong đó còn có nhân vật chí cường cấp bậc truyền thuyết vương tọa nữa.
Từ Huyền muốn lực đoạt Di Lạc Côi Bảo, có thể tưởng tượng áp lực và độ khó thế nào.
Nhưng mấy người cũng không có bất kỳ nhụt chí nào, bọn hắn vẫn làm theo kế hoạch trước đây.
Mảnh lộ tuyến địa đồ phía bên này Thiên Cơ cổ thành Từ Huyền ký ức vẫn còn mới mẻ, lúc trước bởi vì tu vị rất thấp, nên đành bất lực trước nhiều cấm chế, vậy nên hắn liền cố ý nhớ kỹ rất nhiều chi tiết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ chốc lát, trong tầm mắt xuất hiện một tòa nhà hình tháp cao tới 99 tầng, thân do Huyền Bạch Mộc thạch đúc nóng, phát ra khí tức thần bí tuyên cổ.
Lâu tháp này là kiến trúc cao nhất trong Thiên Cơ cổ thành, có thể nói là hạc giữa bầy gà.
- Nơi này chính là Thiên Cơ lâu, là nơi lúc trước đạt được kỳ thư Độn Khứ Đích Nhất, mọi người có thể tới thử thời vận.
Từ Huyền mỉm cười, không nói hai lời, đi thẳng đến tầng năm mươi Thiên Cơ lâu.
Thiên Cơ lâu tổng cộng có chín chín tầng, cơ hồ mỗi một tầng đều là cơ quan cấm chế trùng trùng điệp điệp, chỉ có tầng trệt là cấm chế hơi buông lỏng một chút. Từ Huyền dĩ nhiên không lãng phí thời gian, hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm.
Thời điểm đi vào tầng thứ năm mươi, bọn người Sở Đông bỗng nhiên phát hiện tại đây không có cấm chế tồn tại, liền một mạch tiến vào Thiên Cơ lâu tầng thứ năm mươi.
Trước mắt là một gian gian phòng giản lược phong cách cổ xưa. Trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, không có một hạt bụi, bài trí bên trong hồn như tự nhiên, nhìn như đơn giản lại ẩn chứa một loại bố cục kỳ dị, cái bàn, chén trà, cầm kỳ thư họa, cái gì cần có đều có.
Nếu như chỉ dùng mắt thường mà xem, mỗi dạng vật phẩm trong phòng đều cực kỳ bình thường.
- Chú ý, mỗi người chỉ có thể cầm một kiện vật phẩm, sau cùng căn cứ cảm ứng trực giác trong lực lượng cơ thể mình mà tiến hành lựa chọn!
Từ Huyền lập tức nhắc nhở.
Lần trước hắn ở trong Thiên Cơ lâu lấy ra một kiện vật phẩm, không biết có thể lấy thêm một kiện không.
Nghĩ tới đây, Từ Huyền nhắm mắt lại, thần cảm lan tràn cả gian phòng, giống như lần trước, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mênh mông trống trải, biến hóa vô cùng.
Phảng phất gian phòng trước mắt không còn là một cái phòng, mà là một cái vũ trụ mênh mông.
Thời khắc thần cảm hoàn toàn buông lỏng dung nhập, nguyệt quang bí châu trong cơ thể bỗng dưng thoáng run rẩy, cảm giác trong góc phòng có vật gì đó, thoáng nhúc nhích một chút.
Đây hết thảy đều là kinh nghiệm lần thứ hai tới đây.
Từ Huyền mỉm cười, đi đến góc phòng, thấy được một khối tiểu sơn ấn màu đất, ước chừng cỡ lòng bài tay, ở mặt đáy tựa hồ là con dấu nào đó, toàn bộ ấn lại có hình dạng một tiểu sơn, thoạt nhìn có vài phần nguy nga hùng tráng.
Nếu như dưới tình huống bình thường, Từ Huyền tất nhiên sẽ cho rằng đây là một vật trang trí, nhưng giờ khắc này, lòng hắn bỗng nhiên nhảy nhanh hơn, Tinh Nguyên chi lực bên trong Thổ Tỳ chậm rãi toán loạn, sinh ra một loại cảm giác thân thiết.