Từ phụ hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp nói.
- Phụ thân biết nguyên nhân?
Từ Huyền căng thẳng trong lòng.
Vô duyên vô cớ bị khai trừ, trong lòng hắn sớm đã có lửa giận, hiện giờ đáp án đang trồi lên mặt nước sao?
Từ Huyền không hiểu sao bị khai trừ, rốt cuộc là có ẩn tình gì?
Lúc này một nhà bốn người đều dời ánh mắt lên trên người phụ thân Từ Chính.
Song quyền Từ Chính nắm chặt, sắc mặt cực kỳ phức tạp, lộ vẻ phẫn hận, xấu hồ và không cam lòng. Loại thần tình biến hoa này càng khiến Từ Huyền thêm hiếu kỳ, muốn biết đáp án trong đó.
Mà mẫu thân Vương Vũ nhìn chằm chằm vào trượng phu, lộ ra bộ dáng suy nghĩ.
- Ngươi hẳn đã biết ông chủ lớn phía sau Trấn Học phủ chính là ai?
Từ phụ hít sâu một hơi, tận lực để hô hấp chính mình bình tĩnh lại, thế nhưng hô hấp vẫn bất định như cũ, phẫn hận trong mắt nảy ra.
- Đông Phương gia tộc.
Từ Huyền sớm đã khogn còn là thiếu niên ngây thơ vô tri như ngày xưa. Từ khi cầm bằng chứng nhập học lên, hắn đã đoán ra được thế lực đứng sau Trấn Học phủ.
- Đúng! Chính là Đông Phương gia tộc, đại gia tộc số một của Hoàng Long thành, ngoài ra thế lực này có phương viên hơn hai nghìn dặm, hầu như có thể một tay che trời.
Từ phụ lóe ra hận ý khắc cốt minh tâm trong mắt.
Đông Phương gia tộc uy danh hiển hách, tự nhiên Từ Huyền biết. Ở trong Hoàng Long thành chỉ có Trương thị gia tộc mới có thể chống lại. Đệ tử Trương thị gia tộc lần trước đã xuất hiện trên không của Bình Hoa trấn khiến cho vô số phàm sĩ chấn động cùng ngưỡng mộ. Về phần người của Đông Phương gia tộc, Từ Huyền còn chưa từng thấy ai.
- Lẽ nào phụ thân có cừu oán với người của Đông Phương gia tộc?
Từ Huyền biến sắc, đồng thời lại nghĩ không có khả năng.
Phụ thân chỉ là phàm sĩ, có tư cách gì trêu chọc tới Đông Phương gia tộc.
Hô hấp Từ phụ phập phồng bất định, vẻ mặt bi thương, nhắm mắt lại hồi ức lâu, sau mới thở dài một hơi:
- Chuyện này phải nói ngược lại ba năm trước đây.
Người một nhà đều lẳng lặng nghe, sắc mặt Từ Huyền cũng bởi vậy mà biến hóa, sự thực cuối cùng cũng dần dần nổi lên mặt nước.
Ba năm trước đây… khi đo Từ Huyền mới mười hai tuổi, căn bản là tiểu hài tử chưa lớn.
Thế nhưng vào thời khắc đó, toàn bộ gia đình phát sinh ra biến cố rất lớn.
Ba năm trước đây, gia định không phải lo cơm áo gạo tiền.
Ba năm trước đây, là thời khắc uy phong nhất của phụ thân. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Từ phụ thời còn tuổi trẻ chính là nhân tài kiệt xuất trong Dương Mẫu thôn, mười tám tuổi luyện thể tam trọng,hai mươi hai tuổi luyện thể tứ trọng, hia mươi tám tuổi luyện thể ngũ trọng…
Luyện thể ngũ trọng!
Đối với nông thôn nho nhỏ mà nói đủ để vô số phàm sĩ kính ngưỡng và tôn kính.
Thế nhưng thành tựu của Từ phụ lại không chỉ có như vậy.
Vào ba năm trước đây, lúc Từ Huyền mười hai tuổi, Từ phụ một bước tiến vào luyện thể lục trọng!
Tu vi bậc này vô cùng kinh người, đủ để cho hạng người như Từ Đại Hổ buồn bã thất sắc.
Chỉ có điều luyện thể cửu trọng, mỗi một tam trọng là một cái rào ngăn cách lớn, một khi vượt qua tới luyện thể thất trọng, thực lực sẽ bay vọt về chất, giơ tay nhấc chân dễ dàng đánh ra lực lượng ngoài nghìn cân, có thể nói khó có thể chống đỡ.
Càng về sau, tấn chức luyện thể thất trọng xong sẽ có cơ hội chạm tới con đường tiên tu mờ mịt, chuyện trở thành Luyện Khí tiên sĩ cũng không phải không thể.
Để tìm kiếm lối đi mới, Từ phụ đi ngàn dặm tới Hoàng Long thành.
-.. ngay vào lúc đi trên đường trong Hoàng Long thành, ta thấy một tên cầm thú đang lăng nhục một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, vi phụ giận dữ liến tới ngăn cản.
Từ phụ hít sâu một hơi, nhất thời hai mắt đỏ rực.
- Phụ thân làm như vậy cũng không sai.
Từ Huyền lộ vẻ kinh ngạc.
- Thế nhưng ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, tên cầm thú kia chính là thiếu chủ của Đông Phương gia tộc – Đông Phương Phách!
Từ phụ lộ vẻ mặt bi phẫn và cừu hận, hốc mắt có chút ngấn nước.
Đông Phương Phách!
Tâm thần Từ Huyền chấn động, tại sao có thể như vậy?
Người kết thành hận thù với Từ phụ dĩ nhiên là thiếu chủ của Đông Phương gia tộc!
Tên Đông Phương Phách kia, dù cho hắn ở nông thôn cũng nghe ác danh của tên này truyền từ Hoàng Long thành ra xa vạn dặm. Thái độ làm người kiêu căng bá đạo, thường ngày hoành hành không cố kỵ, không chuyện gì không làm, người người đều ghét.
- Lấy thực lực luyện thể lục trọng lúc đó của ta bị người này tiện tay đánh một kích tàn phế chân, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn hắn lăng nhục đùa bỡn nữ tử kia…
Thanh âm Từ phụ không khỏi run lên, cừu hận trong mắt ngưng tụ tới mức tận cùng.
- Cái gì! Chân của phụ thân là bị Đông Phương Phách đánh tàn phế sao?
Từ Huyền hét lên đứng dậy, đôi mắt dâng trào sát ý, sắc mặt âm tình bất định.
- Chuyện này, mặc dù ở trong thôn cũng chỉ có ít người biết. Chờ ngươi lớn lên, vi phụ vẫn giấu diếm ngươi. Không nghĩ tới chuyện này lại trở thành nguyên nhân ngươi bị khai trừ khỏi Trấn Học phủ.
Từ phụ xấu hổ và bi thương, trong nhất thời nước mắt tuôn rơi.
Từ Huyền sửng sốt chớp mắt một cái, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, phụ thân trong lòng hắn vẫn không cười nói bao giờ, có khổ chính mình tự nhận, có lệ chỉ lưu trong lòng. Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới phụ thân cũng có thời khắc không nhịn được rơi lệ.
Hiểu rõ bí ẩn của ba năm trước đây, tất cả chuyện tình đều trở nên rõ ràng.
- Chắc chắn là Từ Nguyên của Đại Từ gia… hắn báo chuyện này cho Trấn Học phủ, chính vì thế ta mới bị khai trừ một cách mơ hồ.
Từ Huyền lóe hàn quang trong mắt ra.
Một khi cao tầng Trấn Học phủ biết trong đám đệ tử mới có phụ thân kết oán cừu với thiếu chủ Đông Phương gia tộc sẽ tuyệt đối không dám thu nhận. Dù sao Trấn Học phủ kia trên danh nghĩa là do Đông Phương gia tộc nắm trong tay.
Thử nghĩ xem, người Đông Phương gia tộc sao có thể bồi dưỡng người có oán cừu với gia tộc của chính mình?
- Phụ thân không cần áy náy, chuyện này căn bản người không sai. Huống hồ ta chỉ muốn tiến vào Phong Vũ tiên môn, cho dù Đông Phương gia tộc cũng không thể nhúng tay vào. Dù sao bất kỳ tiên môn nào đều sở hữu địa vị siêu nhiên.
Từ Huyền trầm ngâm trong chốc lát, sau đó dần dần khôi phục vẻ lãnh tĩnh.
Hiện nay tiên môn là lối thoát duy nhất của hắn, nếu ở lại Dương Mẫu thôn, thế lực hắn đơn bạc, sợ rằng sẽ tiếp tục bị Đại Từ gia chèn ép.
- Đúng, chỉ cần Huyền nhi có thể tiến vào tiên môn, lúc này tất cả khốn cảnh đều có thể giải quyết dễ dàng, Một khi tiến nhập tiên môn, sợ rằng Đại Từ gia đều phải cung kính đối với ngươi.
Trong đôi mắt của Từ phụ lóe ra ánh quang.
Buổi tối, ngồi khoanh chân trên giường.
Từ Huyền thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần có thể đi vào tiên môn, dưới hoàn cảnh tu luyện ưu việt, ta mượn ký ức kiếp trước, nhất định phải nghĩ cách chữa tốt cho chân của phụ thân!
Còn có Đại Từ gia, Từ Đại Hổ nữa.. những người này đã làm địch với ta, nhất định phải diệt trừ.